Chương 21: Chó Mực Đuổi Sát Khí - Tòa Nhà Kì Dị Ở Thành Đông

Ngô Nhất lúc này chắc là đang ở bệnh viện...

Người duy nhất tôi nghĩ đến được chính là Vương Đào.

Tôi bèn gọi điện thoại cho Vương Đào.

"Anh đang ở đâu, hiện giờ có tiện tới một chuyến không?"

Vương Đào cười nói:

"Cậu nghĩ thông rồi à?"

"Bớt nói nhảm, mau tới đi."

Lúc Vương Đào đến đã là ba giờ sáng, tôi kể lại chuyện tận mắt thấy hai con mèo ở tầng hai ăn thịt người cho anh ta, mà cũng vào khuya hôm trước, hai tên lưu manh đó đã dẫn một cô gái lên lầu định cưỡng bức, tôi ngăn cản không kịp, còn bị đánh mấy gậy.

Vương Đào cười nói:

"Đáng đời cậu."

Tôi cười lạnh:

"Mẹ nó, đã là người chết rồi mà vẫn còn đùa giỡn như thế."

Vương Đào nói tiếp:

"Ba kẻ đó cũng là tự tìm đường chết, không phải có câu, không tìm đường chết sẽ không phải chết à, cậu ra ngoài hỏi thử xem mười người thì đến chín người biết tòa nhà quỷ ở thành Đông là vùng cấm người sống chớ tiến vào, đã biết mà còn làm, không phải tự tìm đường chết thì là cái gì!?"

Tôi nói:

"Làm sao bây giờ, lỡ như lại có thêm người xông vào rồi bị hại chết thì làm sao?"

Vương Đào đáp:

"Cậu toàn lo chuyện bao đồng, còn gọi tôi tới để cứu người khác, làm tôi còn tưởng cậu hồi tâm chuyển ý muốn liên thủ với tôi chứ!"

Tôi nói:

"Anh khoan hẵng bàn nhiều như vậy, hiện giờ có biện pháp gì có thể đem thứ quái quỷ ở tầng hai đi không?

"Đương nhiên là có cách, nhưng cần mua ít đồ, tôi đến hơi vội, hơn nữa đã qua giờ rồi, chờ cậu tan ca rồi chúng ta phân công nhau hành động."

Tôi hỏi Vương Đào:

"Cần mua gì?"

"Cần năm con vật còn sống, gà trống đỏ, cá trích mới sinh, chuột nâu và thỏ Hải Đường, còn có một cái hơi khó, tuy tôi làm được, nhưng mà đến lúc đó phải nhờ cậu dụ rắn ra khỏi hang."

Tôi thắc mắc:

"Vì sao anh không đi?"

Vương Đào nói:

"Tôi chỉ là nửa người sống, chúng nó chưa chắc đã cảm thấy hứng thú với tôi."

"Anh không thử xem làm sao biết."

Vương Đào cười khổ:

"Người anh em, tôi còn có thể hại cậu được à! Để tôi làm mồi cũng được, thế nhưng cậu lại không biết dùng bốn vật còn sống đó bày trận, hơn nữa ở giữa còn có những chỗ cần động tay chân."

Tôi cười đáp:

"Tôi có thể không sợ sao, lần trước anh đưa ông đây tới bãi tha ma, còn đụng phải một kẻ cầm đèn không biết là người hay ma, suýt nữa hù chết tôi luôn rồi, có trời mới biết anh lại tính toán gì với tôi."

Vương Đào không hiểu:

"Có ý gì, bãi tha ma gì, người cầm đèn nào?"

Tôi cười khẩy:

"Anh cứ giả vờ đi, ngày đó sau khi chúng ta gặp mặt anh đã đưa tôi một miếng ngọc, ngay sau đó tôi cũng bất tri bất giác nằm ở một bãi tha ma, khi tỉnh dậy trời đã tối, xung quanh đều là mộ, anh nói xem nếu không phải ông đây mang theo miếng ngọc đó thì sao có thể đang yên đang lành lại chạy đến chỗ chôn người chết hả?"

Vương Đào nói rất thành thật:

"Mặc kệ cậu có tin hay không, miếng ngọc này tuyệt đối không có năng lực khống chế linh hồn, trước kia tôi cũng đã giải thích cho cậu, nó là Ngọc Phế Hồn, có thể che giấu hồn cho cậu, không để cậu bị người khác phối âm hôn, cậu suy nghĩ kỹ xem có phải có ai đã cố ý sử mê hồn gì đó lừa cậu, cố ý bảo cậu vứt miếng ngọc không, dù sao miếng ngọc kia cũng có thể bảo đảm cho cậu bình an trong một thời gian nhất định."

Tôi run lên.

"Không thể nào."

Vương Đào nói:

"Quên đi, không nghĩ nữa, chúng ta vẫn nên giải quyết xong chuyện này trước đã, tôi cảm giác thể xác này đã dần dần không chịu được sự khống chế của linh hồn tôi rồi."

Tôi vẫn luôn không thể tin được Vương Đào là nửa người nửa quỷ, tôi hỏi anh ta làm thế nào cải tử hồi sinh? Vương Đào nói:

"Chuyện này rất khó nói rõ, nói chung khi cậu tỉnh lại phát hiện mình vẫn còn sống, đây chính là một chuyện rất kỳ diệu, kế tiếp chính là quý trọng và bảo vệ sinh mệnh đó. Tôi cũng sắp chết rồi, sao còn thời gian nghĩ nhiều như thế."

Tôi hỏi anh ta:

"Anh có biết Chu Qua Tử không?"

Vương Đào lắc đầu.

"Chưa từng nghe tới."

Sau khi tách ra, Vương Đào hẹn tôi chín giờ gặp ở đơn vị. Ban ngày tôi đi một chuyến đến chợ bán thức ăn mua mấy con vật kia. Lúc gặp mặt Vương Đào kéo một cái lồng lớn ra, dùng miếng vải đen che kín.

"Bên trong chứa cái gì?"

Vương Đào nói:

"Chó mực, nhưng mà tạm thời không thể để cho nó thấy ánh mặt trời, nếu không sẽ mất linh."

"Anh biết mấy kỳ môn dị thuật này từ đâu vậy?"

Vương Đào nói:

"Lên mạng tra."

Tôi không tin.

Vương Đào bảo tôi trói bốn con vật kia ở bốn hướng Đông Nam Tây Bắc ở tầng 2, còn cái lồng sắt bị che vải đen thì ở chính giữa. Vương Đào lại mang chậu nước ra, nói là để đuổi sát khí, bằng không sợ là con mèo kia không dám ra.

"Đến lúc đó nếu như hai con mèo đều chạy đến thì tôi nên xử lý thế nào?"

Vương Đào cười nói:

"Cậu sợ cái gì, trong ngũ trụ của cậu có Tỳ Hưu bảo vệ, sợ cái gì chứ, hơn nữa con mèo kia bình thường đều sẽ dùng đôi mắt khiến cho người ta sinh ra ảo giác, cậu chỉ cần không nhìn vào mắt mèo là được, nhớ kỹ, một khi hai con mèo xuất hiện, cậu phải lập tức đóng cửa sổ lại, sau đó mở lồng sắt chó mực ra, tôi sẽ làm một 'cầu dẫn đường' ở trước cửa dụ hai con mèo kia ra ngoài, sau đó sẽ đại công cáo thành!"

"Anh nói đơn giản thật đấy, lỡ như hai con mèo kia giết chết tôi thì phải làm sao, tôi không muốn biến thành cái xác chỉ còn da bọc xương, bị người ta vứt ngoài sông đâu."

Vương Đào nói:

"Không biết, sau khi chuyện thành công, hai ta một người một con mèo, đến lúc đó ai cũng không thể chi phối chúng ta!"