Chương 22: Nửa Đêm Quỷ Gõ Cửa - Tòa Nhà Kì Dị Ở Thành Đông

Cuối cùng, Vương Đào dặn dò tôi:

"Lồng chó vừa mở thì lập tức nắm chắc dây xích, con chó này rất hung dữ, sợ sẽ chạy loạn cắn người, cậu nhất định phải nắm chắc, không được thả tay."

Tôi nghĩ thầm Vương Đào nói ai cũng không thể chi phối chúng ta là có ý gì, lẽ nào có người đang âm thầm nắm mệnh vận của anh ta trong tay, hay là nói sau lưng anh ta thực ra ẩn giấu rất nhiều bí mật không muốn người khác biết?

Vương Đào lại đặt vài thứ trong sảnh rồi vung vẩy thứ gì đó tới cửa, tôi đi tới hỏi anh ta:

"Những thứ này là gì vậy, không phải là gạo nếp đó chứ?"

Vương Đào trợn mắt nhìn tôi một cái:

"Gạo nếp sát khí nặng như vậy sẽ doạ con mèo chạy mất, đây là đồ chuyên dụ dỗ nó ra ngoài của tôi. Bây giờ vẫn chưa tới lúc, chúng ta về phòng quản lí trước đi."

Nhàn rỗi không có chuyện gì làm, tôi hỏi Vương Đào:

"Anh có thể nghiêm túc trả lời tôi, rốt cuộc anh là người hay là ma vậy? Đây là bí ẩn vẫn chưa thể lý giải trong lòng tôi."

Vương Đào ngồi ở bên cạnh cửa sổ ăn mỳ của tôi, hút được vài miếng lại nói:

"Cậu thật sự muốn thấy dáng vẻ của ma quỷ là gì à?"

Tôi nói:

"Có phải không có máu không có thịt, vô cùng kinh khủng giống như ba người tôi thấy hôm qua không?"

Vương Đào nói:

"Không phải ma quỷ nào cũng như vậy, trước đây tôi đã từng nghiên cứu qua vật lý thiên thể học, cậu qua đây, cùng tôi nhìn thử bầu trời đi. Cậu có thấy ngôi sao đang nhấp nháy kia không?"

"Tôi hỏi anh là người hay ma, anh cho tôi một câu trả lời là được rồi, còn ngắm sao cái quỷ gì."

Vương Đào thương cảm nhìn chăm chú bầu trời đêm nói:

"Thực ra những ngôi sao mà mắt thường chúng ta có thể nhìn thấy đều đã biến mất ở quá khứ cả rồi, sở dĩ chúng ta có thể nhìn thấy nó là do ánh sáng ở mấy trăm triệu năm trước của nó vẫn tồn tại, ánh sáng nhấp nháy của nó xuyên qua rồi mấy trăm triệu năm thời gian mới đi tới Trái Đất. Trên lý thuyết mà nói thì nó rõ ràng đã chết nhưng lại vẫn tồn tại, đây là vì sao?"

Tôi nói:

"Vương Đào, có lời nào của anh là nói thật không? Lúc thì nói mình là một người làm ăn, lúc lại nói mình là nhà nghiên cứu thiên thể vật lý học, sau này có phải anh lại cho mình thân phận tổng thống Afghanistan không?"

Vương Đào trừng tôi một cái.

"Thật sự con mẹ nó không hiểu ước mơ là gì, lẽ nào lúc còn bé cậu cũng chưa từng tò mò về thế giới à?"

Tôi nói:

"Anh sinh ra ở thành phố lớn, còn ở nơi bé như chỗ tôi, khi còn bé chỉ sợ đến cả cơm ăn cũng là vấn đề, đừng nói chi tới mơ mộng, tò mò."

Vương Đào nói:

"Người sống thì phải có mơ ước, thực ra thứ mà khoa học không thể giải thích có rất nhiều, nhưng thật sự là không thể giải thích sao, không phải, mà là vì ngu dân thôi."

Trong chốc lát, Vương Đào nói:

"Được rồi, cậu lên đi, tôi tiếp ứng ở cửa ra vào, một khi phát hiện chuyện gì thì cứ huýt sáo."

Tôi vừa đi vào đã cảm giác có một trận gió lạnh thổi tới, Vương Đào nói:

"Tôi đang ở trong hành lang, có việc gì thì cứ gọi là được."

Tôi cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ nghĩ hai con mèo thành tinh này quá hại người, nếu không dựa vào Vương Đào để diệt trừ chúng nó thì sợ là sau này sẽ còn tiếp tục hại người, dù người chúng nó hại là người xấu nhưng tôi vẫn cảm thấy quá tàn nhẫn.

Không bao lâu sau, con gà trống bị tôi trói ở một góc đột nhiên kêu lên, tôi vội đi qua đá nó một cước ra hiệu cho nó yên tĩnh, chớ dọa hai con mèo chạy mất. Tôi vừa mới quay người lại liền như chết cứng, có một người đàn ông dáng người tựa như Vương Đào vừa vặn đứng ở phía trước, quay lưng về phía tôi.

Tôi sợ hết hồn liền nói:

"Cái tên này, anh tới khi nào vậy?"

Người đó không lên tiếng mà vẫn quay lưng về phía tôi, đột nhiên lại đi về phía trước hai bước, cúi đầu xuống nói:

"Tôi quên mất một chuyện, cho nên tới kiểm tra."

Tôi nói:

"Vậy anh kiểm tra xong đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đấy, tôi còn muốn sống thêm mấy năm."

Vương Đào ừm một tiếng nói:

"Cửa sổ phòng vệ sinh hình như chưa đóng, cậu đến xem xem."

Tôi thấy hơi kỳ quái, nghĩ thầm trong đại sảnh vốn không có ánh sáng, liền nói thầm: Tại sao anh không đi chứ.

Tôi liền mở đèn pin lên đi tới phòng vệ sinh, mà đi khắp một vòng đại sảnh cũng không tìm được phòng vệ sinh ở đâu, nhưng lại có một con đường nhỏ nối thẳng tới một phòng nhỏ bí ẩn. Tôi nghĩ thầm thiết kế của tầng 2 thật thú vị, WC còn đặt bí ẩn như thế, soi đèn cũng khó tìm thấy.

Ai ngờ tôi vừa mới vặn cửa phòng nhỏ đã bị ai đó đạp một cước ngã vào, chờ tôi khi phản ứng lại thì cửa đã bị khóa trái, căn phòng chật hẹp này sao có thể là WC, rõ ràng chính là một phòng chứa đồ. Tôi lập tức đứng dậy, dùng sức đập cửa, quát:

"Vương Đào cái tên khốn nhà anh, nổi cơn điên cái quỷ gì vậy? Mở cửa cho ông đây, mở cửa!"

Dù tôi có gọi như thế nào, Vương Đào cũng giống như không nghe thấy, tôi nghĩ thầm tên khốn này muốn nhốt tôi tới khi nào, phải biết linh thang phải được tắt trước 12 giờ, tên này muốn qua cầu rút ván à?

Nhưng tôi có nôn nóng bất an thế nào cũng vô dụng, tên khốn Vương Đào vẫn không thả tôi ra ngoài!

Tôi nghĩ thầm tên Vương Đào này thực sự là mưu đồ khó lường, quả thực có thể đi nhận giải Oscar, mẹ nó, lần này lại để tên đó gạt.

Đang lúc ngồi dưới đất sứt đầu mẻ trán nghĩ cách, một tiếng mèo kêu đột nhiên kéo căng thần kinh tôi lên, tôi vội vàng đứng lên úp tai vào cửa nghe ngóng, âm thanh kia đến từ đại sảnh, kéo dài không ngừng, như là một cặp đôi yêu nhau đang tán gẫu show ân ái, tôi vừa nghe, nghĩ thầm không đúng, không phải là hai con mèo đang tìm bạn tình chứ? Đến khi nghe kỹ, âm thanh càng giống như mấy con mèo tìm bạn tình ở nông thôn đêm khuya.

Ở nông thôn, nghe thấy mèo gọi bạn tình là không may mắn, mà nếu như nửa đêm gặp được hai con mèo đang làm chuyện người lớn thì càng phải lẩn đi xa, bởi vì sẽ dễ gặp tà. Mèo là thông linh, hơn nữa cực kỳ mẫn cảm, một khi chúng nó phát hiện chuyện tốt của mình bị quấy phá thì cũng sẽ nghĩ cách gây phiền toái cho người đó.

Tôi cố bình tĩnh lại, nghĩ thầm vào lúc này không thể xô cửa, lỡ như bị hai con mèo phát hiện ra thì tôi sẽ rất thảm, đây chính là địa bàn của người ta, tình trạng lúc chết của hai nam một nữ kia đã hiện lên rõ ràng trước mắt, tôi không dám tưởng tượng. Ở trong lòng tôi đã sớm thăm hỏi cả nhà tên Vương Đào một lần, mặc dù không làm được gì, nhưng cũng coi như giải được nỗi hận.

Đúng lúc này, tôi lờ mờ nghe thấy tầng một truyền đến tiếng gõ cửa, mặc dù âm thanh không lớn, nhưng bởi vì cửa ở tầng một là cửa kính, dù là đặc chế nhưng có người gõ cửa thì tiếng động vẫn sẽ lọt vào tai, đây là vì chống trộm. Tôi nghĩ thầm đêm khuya còn có người dám gõ cửa nhà ma, đúng là không muốn sống mà, thế nhưng trong lòng lại vừa hy vọng là Ngô Nhất hoặc là chị Lưu, nếu như vậy tôi cũng có thể được cứu.

Tôi không biết ý đồ của Vương Đào là như thế nào, là nhốt tôi ở đây cho đến sáng sớm hôm sau hay là có mục đích khác, nếu như là cái trước, như vậy tính toán của tên đó nhất định là trên linh thang. Lần đầu tiên tôi lỡ thời gian tắt linh thang đã thả ra ba người, cô bé là một trong số đó, tiếp theo là cô gái áo trắng, cuối cùng là Vương Đào... Nếu như lần này lại để lỡ, tôi không biết từ bên trong sẽ có thứ gì chui ra!

Đúng lúc này, một tiếng mèo kêu chói tai truyền đến...

Tôi nổi da gà, suýt chút nữa thì ngã ngồi, cố bình tĩnh lại trong chốc lát, tôi quyết định thử xô cửa, đúng lúc này, lại truyền tới vài tiếng chó sủa, sủa rất hung ác điên cuồng giống như là muốn cắn chết cái gì đấy!

Con chó mực hình như đã thoát khỏi lồng sắt, tiếng sủa inh ỏi vang lên bốn phía, tôi nghĩ thầm dù con mèo có lợi hại hơn thì hầu như cũng sẽ sợ chó nhỉ. Tôi nhanh chóng xô cửa, cái cửa này cũng chắc quá, tôi dùng sức đẩy đến mấy lần đều không được. Bên ngoài truyền đến một trận lại một trận ầm ầm, mèo kêu, chó sủa, gà gáy... Hỏng rồi.

Qua rất lâu mới yên tĩnh lại.

Lúc này, phòng chứa đồ đột nhiên phát ra một tia sáng, ngay sau đó cửa đã được mở ra.

Vương Đào!? Tôi trước tiên ngẩn ra, ngay sau đó là tức giận.

Vương Đào cướp lời:

"Sao cậu lại ở đây?"

Tôi lập tức nhào tới siết chặt cổ áo anh ta, cả giận nói:

"Anh nhốt ông ở đây là có ý gì hả?"

Lúc tôi đánh về phía Vương Đào thì phát hiện trên mặt anh ta đã đầy vết cào, dáng vẻ tương đối khủng bố, từng đường giống như mèo cào nhưng dấu vết rất sâu, nhưng quái lạ là không chảy máu.

Vương Đào đẩy tôi ra, nói:

"Cậu nói gì vậy, tôi vẫn luôn chờ cậu ở bên ngoài mà, chờ một hồi lâu thì nghe bên trong truyền đến mèo kêu nên tôi mới đi vào xem có phải xảy ra chuyện không. Tôi vừa mới chạy vào đã bị hai con mèo nhào tới, cậu nhìn mặt tôi đi! Nếu không phải là tôi thả con chó mực ra thì đoán chừng sẽ không trấn giữ được chúng nó, xem ra chúng ta thực sự đã quá xem thường chúng!”

Tôi nói:

"Vậy hai con mèo thì sao?"

Vương Đào dở khóc dở cười nói:

"Đồ phá hoại, bị chó mực cắn chết rồi!"

Tôi tức giận nói:

"Vậy sao không thả ra từ sớm, còn làm nhiều chuyện phiền toái như vậy, vậy xác hai con mèo thì sao?

Vương Đào sa sút tinh thần nói:

"Hiện tại xong rồi, hai con mèo đều đã chết, mèo linh cũng không bắt được."

Tôi đi ra đại sảnh, phát hiện con chó đen đang phát ra tiếng sủa trầm thấp đè ép cái gì đó dưới thân thể, khẽ tới gần, con chó mực đột nhiên nhe răng với tôi, tôi vội vàng lùi lại hai bước, chó mực cúi đầu xuống, miệng đầy lông mèo, hai má đỏ tươi một mảng.

Tôi thở phào một cái, Vương Đào nói:

"Lần này tốt rồi, tâm nguyện của anh được thỏa mãn rồi, nhưng mà lại không bắt được mèo linh.”

Tôi nói:

"Vừa nãy anh có nghe thấy tầng dưới có người gõ cửa không?"

Vương Đào nghi hoặc:

"Không."

Tôi nói:

"Bây giờ anh nghe tiếp đi!"

Vương Đào dừng mấy giây.

"Cậu đi xuống xem một chút xem, tôi dọn dẹp tầng hai xong sẽ xuống ngay."

Tôi gật đầu, lúc gần đi tôi hỏi anh ta:

"Vật bẩn ở tầng 2 có phải đã hoàn toàn dọn sạch rồi không?"

Vương Đào nói:

"Tầng 2 vẫn luôn là mèo linh tác quái, hiện tại cơ thể đã bị chó mực ăn, còn có thể có cái gì kỳ quái chứ?"

Tôi quan sát tỉ mỉ thân hình Vương Đào, đột nhiên cảm thấy kẻ vừa nhốt tôi trong phòng hình như hơi không giống anh ta, nhưng mà, người kia là ai?

Đi tới tầng 1, tiếng gõ cửa không nhanh không chậm truyền tới, tôi rùng mình một cái, bước nhanh tới.