Chương 20: Điều Tra - Tòa Nhà Kì Dị Ở Thành Đông

Chạy về phòng quản lí, tôi đóng chặt toàn bộ cửa sổ, chỉ lo con mèo ăn thịt người kia lại chui vào.

Khoảnh khắc bình tĩnh lại, tôi lựa chọn báo cảnh sát, sau khi cảnh sát đến, chúng tôi trực tiếp đi lên tầng hai, thế nhưng kỳ quái là lúc đi đến tầng hai lại giống như hôm qua, bên trong hoàn toàn không có gì. Cảnh sát hỏi tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ thầm nếu như không thành thật khai báo sẽ thành báo án giả, không chừng còn có thể bị bỏ tù; thế nhưng nếu như nói rõ ràng mười mươi thì chắc chắn bọn họ không tin, vì thế tôi liền nói:

"Tôi nhìn thấy hai tên lưu manh trói một cô gái ở đây như muốn mưu sát, nên mới vội vàng báo cảnh sát."

Cảnh sát hỏi tôi:

"Ba người đó trông như thế nào?"

Tôi nói:

"Một người tóc màu vàng, một người khác rất gầy, cô gái thì tôi không nhìn rõ.”

Vị cảnh sát kia chừng bốn mươi tuổi, thoạt nhìn rất già dặn, đầu tiên anh ta xem xét xung quanh một lần, tiếp theo là móc ra ba tấm hình đưa cho tôi, nghiêm túc hỏi:

"Cậu xem có phải là ba người này không?"

Tôi nhận lấy mấy tấm ảnh, trong lòng chợt chùng xuống.

"Phải, chính là mấy người này."

Vị cảnh sát kia nhìn tôi chằm chằm, thấp giọng nói:

"Cậu chắc chắn chứ?"

Tôi gật đầu một cái.

"Chắc chắn."

Vị cảnh sát trung niên kia phất tay ra hiệu hai cảnh sát còn lại lục soát một chút. Sau đó anh ta đốt điếu thuốc rồi gọi tôi đến bên cạnh cửa sổ nói chuyện. Mặc dù nỗi khiếp sợ trong lòng tôi vẫn còn chưa tiêu tan, nhưng có nhiều cảnh sát ở đây như vậy nên cũng không đáng sợ mấy, chỉ là khi trong đầu chợt nhớ đến những hình ảnh kia sẽ có chút buồn nôn khó chịu.

"Nhóc con, cậu làm việc ở đây bao lâu rồi?" Vị cảnh sát kia hỏi.

Tôi nói:

"Mới thôi ạ, không đến một tháng."

Cảnh sát híp mắt.

"Gan của cậu cũng lớn nhỉ?"

Lòng tôi chùng xuống, hỏi:

"Sao vậy ạ?"

Cảnh sát cười khổ mà nói:

"Không có gì, chỉ là lúc nhận được cuộc gọi báo án của cậu không mấy ai dám đi đến đây."

Chỉ chốc lát sau, hai vị cảnh sát kia cũng quay lại, nói không phát hiện thứ gì khả nghi.

Vị cảnh sát trung niên gật đầu.

"Các cậu xuống trước chờ tôi."

Hai vị cảnh sát trẻ tuổi nghe lệnh đi xuống trước. Vị cảnh sát trung niên chuyển hướng sang tôi:

"Nhóc con, chỗ này không thích hợp cho người trẻ tuổi như cậu đâu. Chuyện hôm nay cậu cũng đừng nói cho ai biết, bởi vì vụ án này chúng tôi đã phá rồi, những người trong hình tôi cho cậu xem khi nãy đều đã chết, hơn nữa còn bị vứt xác ở bờ sông, nửa đêm hôm qua chúng tôi nhận được cuộc gọi báo án, lúc tìm thấy người thì da của cô gái kia đã bị lột sạch."

Vị cảnh sát trung niên nháy mắt với tôi, tiếp tục nói:

"Chúng tôi thông qua điều tra phát hiện hai nam một nữ kia là học sinh ở gần đây, dò la bạn học của họ mới biết bọn họ vẫn luôn muốn vào thám hiểm tòa nhà này. Tuy cậu làm việc ở đây chưa được bao lâu, nhưng chắc cũng biết trong này thường xuyên xảy ra một vài chuyện không tiện giải thích nhỉ."

Tôi lập tức hiểu rõ ý của vị cảnh sát, mặc dù vẫn khiếp sợ nhưng tôi cảm thấy ngạc nhiên, nghi hoặc hơn nhiều. Vị cảnh sát trung niên nói:

"Thi thể ba người được tìm thấy ở bờ sông, trong đó cô gái thì bị lột da!"

Nói như vậy, thứ vừa nãy tôi nhìn thấy là…

Tôi chợt có loại cảm giác không rét mà run.

"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không kể chuyện hôm nay cho người khác đâu."

Vị cảnh sát trung niên rất hài lòng.

"Thực ra vụ án đã kết rồi, hung thủ cũng đã bị bắt, là một kẻ biến thái ba mươi tuổi đã từng có tiền án, lần này cuối cùng cũng coi như bắt được. Đúng rồi, nếu như cậu cảm thấy hứng thú thì có thể xem mấy bài báo gần đây, sẽ có bài viết rõ đấy."

Lòng tôi lạnh mất một nửa.

"Làm phiền đồng chí cảnh sát rồi."

Vị cảnh sát vừa đi, tôi cũng không thể ngồi yên được nữa. Đến cả cảnh sát cũng nhận định hung thủ là một người khác thì đương nhiên tôi không dám nói nó có liên quan đến thứ trên tầng hai, hơn nữa tôi cũng không có chứng cứ, không thể một mực chắc chắn là hai con mèo đã cắn xé da của cô gái kia, và còn cả cánh tay của tên gầy còm nữa!

Tôi thầm nghĩ trong tay tôi không có chứng cứ, hơn nữa lịch sử ghi hình đã bị người khác xóa, dù tôi lấy khẩu cung thì cảnh sát cũng sẽ không tin. Hơn nữa ý của vị cảnh sát kia đã rất rõ ràng, đã tìm được hung thủ, anh ta nhận được báo án mà vẫn còn chịu chạy tới là đã rất có tinh thần nghề nghiệp rồi, đổi lại những người khác, biết rõ ở đây có thứ kỳ quái thì dù có chết cũng sẽ không tới. Xem ra trong tòa nhà kỳ dị này chỉ có loại sinh viên không có đầu óc như tôi mới dám xông vào.

Trở lại phòng quản lí, tôi đứng ngồi không yên. Muốn gọi điện cho chị Lưu nhưng nghĩ đến người phụ nữ này rất không đơn giản, hơn nữa mấy ngày nay không biết chuyện tính toán để hại tôi đã tiến triển đến bước nào rồi!