100 năm sau thảm họa Hỏa Long, tộc Hồ Ly đã yên ổn trú ngụ tại những cánh rừng sâu thẳm, rất ít khi rời bỏ cánh rừng. Hồ Ly là một tộc có khả năng sinh tồn mạnh mẽ, một giấc ngủ có thể kéo dài chục năm, thậm chí là trăm năm, họ không cần ăn, ngủ, chỉ cần thở và hấp thụ nguồn linh lực dồi dào, mạnh mẽ trong khu rừng là có thể khỏe mạnh. Một hồ ly khi vừa sinh ra là đã có khả năng sử dụng linh khí, điều hòa chúng cho sinh lực của chính bản thân, vì vậy đối với chuyện biến đổi linh lực thành sức mạnh giúp chiến đấu, tấn công, tự vệ mà nói là chuyện đơn giản. Vị tộc trưởng hồ ly-Hoa Hoa-người đã cứu cả tộc Hồ Ly khỏi con Hỏa Long hung tàn 100 năm trước khi trở về tộc sau cuộc đàm phán với những tộc khác đã hạ sinh một tiểu hồ ly, cô bé tên là Hoa Ngọc. Năm nay Hoa Ngọc đã 98 tuổi, đối với Hồ Ly mà nói đây chỉ như vừa mới 17. Cô bé đã ngủ 2 lần trong suốt 98 năm đó, mỗi lần ngủ hơn 40 năm. Điều này là vô cùng quan trọng với Hồ Ly. Trong khoảng thời gian ngủ, cô bé đã tích trữ một lượng lớn linh lực giúp thăng tiến sức mạnh, cộng với việc một nửa dòng máu của cô là của Thần tộc và sự am hiểu ma thuật được truyền lại bởi mẹ mình, cô đã trở thành thiên tài trong mắt tất cả mọi người, trở thành người được chọn để ngồi vào vị trí trưởng tộc sau này.
Còn bây giờ, cô đang dạo chơi với chúng bạn bên bờ rừng, nơi chỉ cách thế giới bên ngoài một chút. Trong khi chúng bạn không hề để ý đến ngoài kia thì cô luôn tò mò rằng bên ngoài đó có gì. Có lần, để tìm hiểu một chút về thế giới bên ngoài cánh rừng, cô bé đã dùng sức mạnh của mình để che giấu đi đôi tai và chiếc đuôi. Ngoài đó cô thấy những thành phố phồn vinh, làng mạc, những phiên chợ tấp nập người qua lại, những em bé nô đùa, tíu tít vui chơi,...biết bao điều thú vị ở thế giới ngoài này:"Thì ra đây là những Nhân tộc mà mẹ đã kể! Thật thú vị!". Dạo chơi được một lúc, cô tự nhiên có cảm giác gì đó kỳ lạ, dòng máu trong người cô rạo rực, có thứ gì đó thân thuộc mà xa lạ! Cô liếc nhìn xung quanh, một chàng trai! Anh ta có cảm giác y hệt cô! Ánh mắt của hai người dán vào nhau:"Chuyện gì thế này, anh ta không phải hồ ly, không giống như những nhân tộc xung quanh đây". Cô cảm thấy sự kết nối giữa bản thân và anh ta, cảm giác lạ mà quen, cô là thứ gì đó giống với anh ta, nhưng anh ta không giống cô. Bỗng chàng trai đó đi gần lại phía Hoa Ngọc:" Không ổn! Anh ta muốn gì?". Chàng trai đó cứ tiến lại gần, không chần chừ, Hoa Ngọc quay lưng lại, bước thật nhanh. Từng bước chân cô đi anh ta đều nhìn theo, quan sát cô, ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ tỏ mò:"Thật sự không ổn" Hoa Ngọc nhắc nhở bản thân:"Phải mau nhanh thôi!". Nói rồi những bước chân của cô tăng tốc dần, từ đi chuyển dần thành chạy! Anh ta không thua kém, cũng tăng tốc đuổi theo cô. Cô lách vào đám đông, hòng làm anh ta mất giấu nhưng có lẽ sự rạo rực trong huyết quản đã giúp anh ta theo đuôi cô. Nghĩ rằng cứ chạy như này sẽ không làm được gì, cô bèn dừng lại, anh ta cũng dừng lại. Nhận thấy đối phương đang hoang mang, Hoa Ngọc quay đầu lại, để lộ làn da trắng, gương mặt kiều diễm, đôi môi đỏ thắm, cặp mắt trong như những viên kim châu. Cô ném cho hắn ta một cái nhìn lãnh khốc, chàng trai kia như sững lại, không để hụt thời cơ, cô thoát lui vào dòng người tấp nập, để mặc chàng trai kia cứ đứng đó:
- Sao thế Beosji? Có chuyện gì à?
- Một cô gái mang dòng máu Thần tộc! Chàng trai thì thầm.
- Hể, chỗ làng của cậu vẫn có họ mà, chuyện này có phải quá hiển nhiên không?
- Nhưng cô ấy không thuộc về nơi đây, cô ấy không từ làng của tớ!
- Chả phải tất cả Thần tộc chỉ ở làng của cậu thôi sao? Sao có thể?
- Nào Thiên Vũ, tớ với cậu tìm chỗ khác nói về vấn đề này, ở đây không tiện!
- Chà, đi thôi!
Sau khi cắt đuôi được chàng trai nọ, Hoa Ngọc lập tức quay về cánh rừng, có rất nhiều thứ cô muốn hỏi mẹ mình ngay bây giờ:
- Cô em xinh đẹp, muốn đi chơi với bọn anh không? Em có thể giúp anh vui vẻ đến hết hôm nay đấy!
Nói xong chúng cười phá lên. Trước mặt cô là một đám thanh niên ăn mặc quý tộc, có vẻ là bọn yêu râu xanh bỉ ổi mà mẹ cô bảo phải tránh xa, giết chúng luôn cũng được! Đôi chút ngạc nhiên nhưng cũng vô cùng bình thản, năng lực của cô thừa để một đòn chết hết tất cả bọn chúng vậy nên loại người như này cô không cần quan tâm. Khác với Thần tộc, Yêu tộc, Hồ Ly tộc, Tinh Linh tộc, Nhân tộc có những bản ngã, có những tội đồ, có dục vọng. Đáp lại lời nói của đám công tử bột này, cô chỉ cười nhẹ một cái rồi bước tiếp. Bị hút hồn trước nụ cười yêu nghiệt, chúng chỉ biết nhìn theo, đến lúc sực nhớ lại mình định làm gì thì Hoa Ngọc đã đi mất, chúng chỉ biết tỏ vẻ tiếc nuối và mãi mê mẩn với nụ cười của nàng.
Về đến cánh rừng thân thuộc, cô liên lập tức tìm mẹ, tuôn ra hết những thắc mắc trong đầu, mẹ cô chỉ cười và nói:" Đến khi nào con tới tuổi trưởng thành thì mẹ sẽ nói". Tuổi trưởng thành của Hồ Ly là vào lúc họ 100 tuổi, khi họ vận hết linh lực để triệu hồi ra thêm những cái đuôi. Hiện tại Hoa Ngọc và bạn bè trang lứa chỉ mới có một cái đuôi, người trưởng thành bình thường sẽ có 3 cái đuôi, mẹ cô rất có tài, sở hữu 7 chiếc-một con số rất lớn và vượt trội. Mẹ cô đã hứa với cô rằng khi tới nghi lễ trưởng thành cô triệu hồi được hơn 6 chiếc đuôi tức hơn mẹ mình thì mẹ cô sẽ không giấu bất cứ chuyện gì và sẽ nói hết cho cô:"Thế nếu con chỉ được 3 chiếc thì sao" Hoa Ngọc hỏi mẹ cô. Mẹ cô chỉ cười hiền từ và đáp:"Thì con vẫn sẽ là con của mẹ thôi!". Với bản tính tò mò của mình, Hoa Ngọc đã quyết tâml rằng, cô sẽ biết được chuyện mẹ cô đang giữ bí mật. Không chần chừ, cô lao vào luyện tập, linh lực trong người cô cứ thế mà lớn dần, từng pháp lực của mẹ đều được cô thừa hưởng và phát triển: Cô kết tinh linh lực lại, biến chúng thành những quả cầu tinh khiết tràn đầy năng lượng; Trong luồng ánh sánh bạc, phút chốc cô đã biến từ người sang hồ ly và ngược lại, cứ thoăn thoắt mà biến hoá...Không những vậy, mỗi khi rảnh, cô lại lao mình ra khỏi cánh rừng, bước trên những phố phường nhộn nhịp, ngắm nhìn những đợt pháo hoa, say mê với những công cụ sản xuất,...Đối với cô, sức mạnh phải đi đôi với tri thức. Có lần, khi thăm quan thư viện của Nhân tộc, cô tìm được những cuốn sách về tộc của mình, những câu truyện về nàng hồ ly dưới ánh trăng, truyền thuyết về mối tình giữa Hồ Ly và Thần tộc đã cuốn hút cô:"Ta phải đem thứ này về mới được! Thư viện cho mượn sách mà!".
Rồi cứ thế 2 năm trôi, đến lúc làm nghi lễ trưởng thành rồi! Hoa Ngọc cùng những bạn đồng trang dường như đã sẵn sàng, bọn họ để lộ ra chiếc đuôi sẵn có của mình, bắt đầu tụ linh lực. Từng người một: 3 chiếc đuôi, 3 chiếc đuôi, 4 chiếc đuôi!, 3 chiếc đuôi,...Đến lượt Hoa Ngọc, mọi người với con mắt háo hức, dán con mắt vào cô, linh lực trong người cô đang lớn dần, lớn dần và!...Hoa Ngọc lập tức ngất xỉu trước mặt mọi người. Ai cũng hốt hoảng, mẹ cô lo lắng, tất cả mọi người trong tộc lập tức dìu cô dậy:"Sao có thể thế này","Cô ấy làm sao vậy",...những tiếng bàn tán rì rầm xung quanh. Con gái của tộc trưởng đã thất bại? Hoa Ngọc đã không thể triệu hồi thêm đuôi? Vị thầy thuốc của làng xem phần linh lực cũng như động mạch của cô, kiểm tra sức khỏe cho Hoa Ngọc, cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Ba ngày sau, Hoa Ngọc vẫn chưa hề tỉnh lại, tin cô thất bại trong lễ trưởng thành được truyền miệng. Ai cũng cho rằng cô đã không thành công với việc triệu hồi đuôi và là kẻ thừa thãi, mọi ánh mắt dồn lên mẹ cô, dồn lên vị trưởng tộc đang đau đớn không biết con mình sẽ ra sao! Đêm hôm đó, một đêm trăng tuyệt đẹp, vầng trăng thanh khiết chiếu sáng cả khu rừng. Ánh sáng đó như muốn làm dịu lòng người. Giữa đêm thanh tịnh, một tia sáng bất ngờ bừng lên! Rực rỡ! Chói lòa! Nó đến từ nơi mà Hoa Ngọc đang nằm! Mọi người chạy đến xem chuyện gì đang xảy ra, có điều gì đó như muốn thúc giục họ phải chứng kiến cảnh tượng này! Ánh sáng kia cứ chói lóa rồi nhẹ nhàng vụt tắt:
- Kia là...
- Thật không vậy!
- Đó không phải là Hoa Ngọc sao!
Tiếng bàn tán rầm rộ, tất cả đều không tin vào mắt mình, mẹ Hoa Ngọc dường như muốn khóc! Cảnh tượng trước mặt mọi người vừa tuyệt diệu, vừa lạ kỳ! Hoa Ngọc đang đứng đó, thơ thẫn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra trong khi đó đằng sau cô, đang ve vẩy theo làn gió chính là chín chiếc đuôi!