Dưới ánh trăng bạc thanh khiết, một cô nàng hồ ly thơ thẫn. Đôi tai cô ve vẩy theo làn gió, mái tóc óng ả xoã sang hai bên vai. Đôi mỗi mỏng, mấp mé nhẹ, dường như có đôi chút ngạc nhiên. Mọi người trong tộc ai cũng nhìn chằm chằm vào cô:”Cái gì vậy? Sao mình có cảm giác như đã ngủ 2,3 ngày thế nhỉ” Hoa Ngọc tự hỏi. Những hồ ly trong tộc có vẻ vẫn chưa hết ngỡ ngàng. Đây cũng chính là cách họ bất ngờ khi thấy bảy chiếc đuôi của mẹ Hoa Ngọc khi xưa. Lúc này, mẹ Hoa Ngọc trong niềm xúc động và vui sướng chạy tới, ôn đứa con đã trưởng thành vào lòng:
- Hoa Ngọc à con làm ta sợ quá đi! Nhưng nhìn con kìa, chín chiếc đuôi đó! Quả không hổ đứa con yêu dấu của ta!
- Chín chiếc?!
Hoa Ngọc bất ngờ, cô quay đầu lại, chín chiếc đuôi đang phe phẩy theo sự phấn khởi của cô! Cô nhìn mẹ, rồi nhìn mọi người, rồi nhìn mẹ cô. Trong lòng Hoa Ngọc đang rất vui sướng! Cô đã thành công xuất sắc rồi! Những ngày hôm sau cứ thế mà yên ả trôi qua, chỉ khác là ánh mắt mà mọi người nhìn cô đã hoàn toàn khác: ngưỡng mộ, kính nể, quý mến,...Khác với con người, Hồ Ly rất coi trọng sức mạnh cả về thể chất và trí tuệ và sẽ cúi đầu dưới kẻ mạnh hơn mình. Hoàn toàn không có sự ganh ghét đố kỵ giữa người với người trong tộc:
- Như lời hứa, ta sẽ nói cho con những điều mà bấy lâu nay ta giấu kín!:
"Xưa kia, khoảng 100 năm về trước, ta và tộc trưởng của Thần tộc lúc bấy giờ là Niên Kiệt đã cùng nhau hạ một con rồng chỉ biết điên cuồng phá phách, hủy diệt mọi thứ-Hỏa Long. Nó đã bay trên bầu trời-nơi ngay dưới là vùng đất cư trú xưa kia của tộc Hồ Ly. Con rồng đó đã thiêu rụi những căn nhà, đốt cháy làng mạc, nhấn chìm chúng ta trong biển lửa...Mẹ đã thề sẽ không bao giờ quên ngày đó! Nhưng tiếc rằng khi đó sức lực của mẹ không đủ, đã không thể làm gì. Trong lúc bế tắc nhất, Niên Kiệt đã tới, anh ấy giúp mẹ luyện tập, giúp mẹ bản lĩnh, kiên cường, giúp cả tộc chúng ta thoát khỏi con rồng tàn ác đó..."
- Đó là cha con phải không ạ! Hoa Ngọc nhanh nhảu nói.
- Đúng rồi đó! Mẹ cô cười nói:"Cũng thông minh quá chứ hả!"
- Con là con của mẹ mà! Mẹ nào con nấy đó!
Mẹ Hoa Ngọc cười, một nụ cười xinh đẹp, nụ cười đã mang cho cô một gia đình nhỏ hạnh phúc.
Đêm trôi qua thật chậm rãi, dưới ánh trăng, đôi mẹ con hồ ly nói cười, kể cho nhau nghe bao chuyện buồn vui.
Sáng hôm sau, khi Hoa Ngọc còn say giấc nồng thì mẹ cô và các cán sự ưu tú trong tộc đã mở một cuộc họp:
- Thưa tộc trưởng, chín chiếc đuôi thật hiếm có, đó cũng chính là dấu hiệu của sức mạnh to lớn mà cô bé đang nắm giữ. Năm chiếc là được thừa hưởng từ dòng máu của đời đời các tộc trưởng hồ ly còn bốn chiếc còn lại tượng trưng cho những gì mà cô bé tiếp thu và học hỏi. Với nguồn sức mạnh như vậy, nếu không được huấn luyện cẩn thận thì có thể gây ra đại họa.
- Ta tự khắc biết điều đó! Vậy các ngươi có ý kiến gì để dạy cho con bé cách thuần thục và kiểm soát nó không?
- Thưa tộc trưởng, ý ngài sao ạ?
- Sau khi triệu hồi đuôi, chúng ta rất dễ có những băn khoăn, có những thay đổi trong thâm tâm và ta biết con bé cũng vậy. Gánh nặng tương lai đang đè nặng lên vai nó...ta định sẽ cho con bé ra thế giới ngoài kia! Hoa Hoa đáp.
- Như vậy có mạo hiểm quá không thưa ngài! Con bé còn non nớt, ta sợ sẽ có điều gì chẳng lành. Một cán sự khác lên tiếng.
- Con trai ngươi triệu hồi ra được 5 chiếc đuôi đúng không? Cậu bé đó còn khá thân thiết với Hoa Ngọc nhà ta, chúng chơi với nhau từ nhỏ nhỉ, vả lại chúng ta cũng không thể bỏ phí một nhân tài như vậy. Quyết định vậy đi, cậu bé đó và Hoa Ngọc nhà ta sẽ đi chu du ở thế giới bên ngoài kia, học hỏi và rèn luyện sức mạnh cho tương lai! Với lại ta cũng muốn gửi vài lời tới những tộc trưởng khác, việc này sẽ giúp con bé và cậu nhỏ kia được tiếp xúc nhiều hơn với những tộc khác. Ý ngươi thế nào?
- Thần không gì mãn nguyện hơn ạ! Vị cán sự kia cúi người, bày tỏ lòng cảm kích với Hoa Hoa.
Cuộc họp kết thúc ngay sau đó, thông báo được lập tức gửi đi đến nơi Hoa Ngọc và Hoàng Bảo-người thứ hai sau mẹ Hoa Ngọc biết cô thường lẻn ra ngoài. Cả hai có vẻ bất ngờ, một chân trời mới đang chờ họ. Ngay hôm đó, Hoa Ngọc và Hoàng Bảo đã bắt đầu chuẩn bị hành trang cần thiết để bắt đầu chuyến du ngoạn của mình:
- Nè nè, chúng ta sắp được đi phiêu lưu rồi đấy! Thật thích quá đi! Giờ có thể ra ngoài mà không cần phải lén lút nữa rồi! Hoa Ngọc vui vẻ nói.
- Biết là thế nhưng cũng phải cẩn thận chút, không ai biết có gì ngoài đó đâu! Hoàng Bảo nhắc nhở cô bạn thanh mai trúc mã của mình.
- Biết rồi biết rồi ông cụ non ạ!
- Với lại nhớ cầm cuốn sách kia trả lại cho người ta nữa đấy! Sắp đến hạn rồi còn gì.
- Ừ nhể! Suýt thì quên, cảm ơn nha ông cụ non! Tớ đi lấy nó đây.
Nói xong, Hoa Ngọc chạy về nhà để tìm cuốn sách, để Hoàng Bảo ngồi đó với tảng đá bên dưới, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ:
- Thật tình!...Ông cụ non à...biệt danh chả hay chút nào!
Thời gian chuẩn bị mất đến ba ngày, trong những ngày đó cả hai không ngừng rèn luyện thêm những kỹ năng, thu dọn những vật dụng cần thiết. Hoàng Bảo thì nhận được một thanh kiếm có vẻ quý rất giá từ cha cậu:"Hãy cầm chắc thanh kiếm này, nó chính là niềm tự hào của gia đình ta, nó đã theo ta bảo vệ tộc trưởng và bây giờ, trọng trách đó giao cho con!". Hoàng Bảo đón lấy thanh kiếm, trân trọng:"Vâng thưa cha".
Chỉ vài giờ sau, khi tất cả hành lý đã được thu gọn trong một chiếc túi không gian của mẹ Hoa Ngọc là lúc cả hai người chuẩn bị lên đường. Ở đó có những người bạn, gia đình của cả Hoa Ngọc và Hoàng Bảo, mấy cậu thanh niên thì nói nói cười cười với Hoàng Bảo còn các cô gái cứ thút thít ôm lấy người bạn Hoa Ngọc:
- Các cậu thượng lộ bình an nha!
- Về nhớ mua quà đấy!
- Đừng có rong chơi lâu quá quên tụi này đấy!
- Đừng có mà yêu nhau nha!
...
Muôn lời tạm biệt, muôn lời nói vui vẻ, giữa đám đông, vị tộc trưởng của tộc Hồ Ly bước ra, trên tay cầm hai viên bảo thạch:
- Hãy đập vỡ hai thứ này khi nguy hiểm, chúng sẽ giúp hai đứa trẻ về cánh rừng ngay lập tức.
Vừa nói, cô vừa đưa hai viên bảo thạch cho hai cô cậu trẻ này, họ đã sẵn sàng lên đường đi về những chốn xa xăm ngoài kia:
- Tất cả mọi người! chúng tớ đi đây! Hoa Ngọc nói to, hướng về phía những hồ ly đằng sau.
- Cháu sẽ bảo vệ Hoa Ngọc thật tốt ạ! Mọi người đừng có lo, con này không phá phách được đâu! Hoàng Bảo chen vào.
- Này tớ phá phách khi nào chứ! Cậu thật là!
Vậy là cả hai đã bắt đầu đi, họ ẩn đi đôi tai và chiếc đuôi của mình, đi về phía vùng đất đầu tiên theo lời của mẹ Hoa Ngọc-Chốn Tinh Linh.