Chương 9: Cửu Vĩ Vân Ngọc Cầm

“Mọi người nhìn ta như vậy làm gì?” Một cơn gió mát thoáng thổi qua làm cho Diệp Chiến có chút rùng mình.

Nhìn ánh mắt có chút không thân thiện của tiểu Lan Lan, hắn nghi hoặc không thôi. Với màn trình diễn vừa rồi không phải là không thể chấp nhận được, nhưng với một người luôn đặt sự hoàn hảo lên đầu như hắn thì màn trình diễn vẫn còn kém xa.

Hắn chẳng qua là lời nói thật lòng, như vậy có cái gì sai sao?

Khuôn mặt lạnh băng cùng với ánh mắt có chút tức giận, Khương Lan nhìn sâu vào mắt Diệp Chiến hỏi: “Chắc hẳn Diệp công tử rất giỏi âm luật.”

“Nếu vậy, công tử có thể biểu diễn một chút cho chúng ta thưởng thức.”

Trong lời nói của Khương Lan kèm theo một chút khó chịu, mặc dù không hiểu tại sao nhưng Diệp Chiến vẫn thành thật trả lời: “Có thể thì có thể đấy, nhưng ta không có đàn.”

“Công tử có thể dùng đàn của ta.”

“Ta . . .”

Nói thực, không phải hắn không biết dùng ngũ huyền cầm, nhưng dù hắn có dùng ngũ huyền cầm để đàn cũng không thể đánh hay hơn Khương Lan là mấy.

Nếu như cho hắn một cây cổ tranh hai mươi năm dây, chắc chắn hắn sẽ thể hiện rất hoàn mỹ khúc nhạc. Nhưng nếu như vẫn chỉ là nếu như, tại kiếp trước hắn chỉ học đàn mà không nhìn qua phương pháp làm đàn, vì vậy bây giờ hắn chỉ có thể hữu tâm vô lực.

Đúng lúc này, tiểu loli xuất hiện tươi cười nói: “Ký chủ, trong hệ thống có rất nhiều loại đàn được tổng hợp từ các phương thế giới nha.”

Vị y vừa giới thiệu vừa mở màn hình lên, quả nhiên trong hệ thống có rất nhiều loại đàn, muôn hình vạn trạng.

Kể cả những loại đàn hắn chưa nhìn cũng như chưa từng nghe thấy.

Nhìn kỹ một chút, Diệp Chiến liền phát hiện một điểm khiến hắn nghi hoặc lên tiếng hỏi: “Vị Y, tại sao trong cửa hàng lại xuất hiện thêm một loại là điểm tu chân?”

“A . . .”

“Ta quên giới thiệu với ký chủ, điểm trao đổi dùng vàng bạc châu báu trao đổi thì chỉ có thể dùng để mua phàm vật và các vật phẩm tu chân từ kim đan kỳ trở xuống.”

“Còn điểm tu chân đương nhiên là dùng các loại đồ vật chứa linh khí để trao đổi, và có thể mua các vật phẩm từ kim đan kỳ trở lên, đương nhiên chúng vẫn có thể mua các phàm vật nếu ngài cảm thấy tiền của mình quá nhiều cần tiêu bớt.”

“Ngọa tào, hệ thống lừa bịp, vậy mà ta cứ tưởng . . .” Diệp Chiến không khỏi chửi tục một tiếng.

“Hì hì, ký chủ nghĩ thật hay.”

Nhưng suy nghĩ một chút hắn cảm thấy có chút hợp lý, dù sao cũng chỉ là phàm vật của thế gian, có thể dùng đến dưới kim đan kỳ cũng là một tin tốt rồi.

Kéo xuống một loạt danh sách hắn không khỏi lắc đầu, một cây cổ tranh rẻ nhất cũng mấy trăm điểm trao đổi tương đương mấy trăm lượng bạc.

Trong người hắn một xu một cắc cũng không có thì đừng nói mấy trăm lượng.

“Mặc dù bây giờ ký chủ không có tiền, nhưng vẫn có thể dùng điểm khí vận để trao đổi, giá trị cũng không thấp đâu.”

“Điểm khí vận?” Diệp Chiến kinh ngạc, một thứ hư vô mờ mịt như vậy cũng có thể được dùng để trao đổi, xem ra hắn vẫn còn đánh giá thấp năng lực thần kỳ của hệ thống.

“Vâng! Hiện nay ký chủ có năm mươi hai điểm khí vận, mỗi điểm khí vận có thể đổi được một điểm tu chân.”

Nghe vậy, hắn lập tức kéo sang bảng danh sách các vật phẩm điểm tu chân, một cây cổ tranh hai mươi năm dây rẻ nhất chỉ mất có bảy điểm. Nếu dùng bảy điểm khí vận để đổi chắc sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống, còn nếu mất hình tượng trong mắt tiểu Lan Lan thì sau này thật khó để kiếm lại.

Cân nhắc một hồi lâu hắn quyết định đổi, hơn mười bốn năm làm ăn mày hắn có chuyện gì mà chưa từng trải qua, cùng lắm thì chịu một chút đen đủi mà thôi.

“Bảy điểm khí vận đã được đổi sang điểm tu chân, đã mua thành công cây Cửu Vĩ Cầm, ký chủ chủ vui lòng kiểm tra trong kho hệ thống.”

Âm thanh hệ thống vang lên cùng một tin nhắn thông báo từ kho vật phẩm.

Bất quá lúc này hắn quan tâm không phải là cây đàn, cái hắn quan tâm nhất vào lúc này là sau khi mất đi mấy điểm khí vận hắn có bị gì không. Từ từ cảm nhận, hắn liền phát hiện liên hệ giữa bản thân và thiên địa mơ hồ có một chút khoảng cách nhỏ.

Tim hắn lúc này liên tục gia tốc, trong lòng có một chút bồn chồn khó chịu.

Mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng hắn tin tưởng nếu điểm khí vận mất đi càng nhiều chắc chắn sẽ có điều kinh khủng xảy ra chứ không đơn thuần là gặp chút đen đủi.

“Hô! Điểm khí vận không thể tùy tiện động.”

Diệp Chiến liếc qua kho vật phẩm liền mỉm cười, hắn đi từ từ về phía bàn đá ngồi đối diện Khương Lan, nhẹ nhàng vẩy một cái một cây đàn liền xuất hiện trên mặt bàn.

Thân là hình hộp dài, khung đàn dài hơn một thước có hình thang. Đầu lớn có lỗ rộng khoảng ba mươi phân, đầu nhỏ rộng khoảng mười năm phân. Trên đó có tổng cộng hai mươi năm dây, mỗi một dây đều trắng muốt và mỏng như sợi tơ.

Cây đàn vừa xuất hiện, Khương Kỳ cùng phu nhân của mình ánh mắt đều co rút lại. Bọn họ có thể khẳng định trên người Diệp Chiến không hề có nhẫn giới chỉ hoặc túi trữ vật để chứa đồ, mà quá trình cây đàn xuất hiện không ai trong bọn họ phát hiện linh khí ba động.

Một người phàm không có linh căn, không có tu vi làm sao có thể làm được như vậy?

Xem ra những gì bọn họ suy đoán có thể chính xác đến chín mươi phần trăm, người mang đến huy hoàng cho Khương gia không ai khác chính là Diệp Chiến.

Trái ngược với suy nghĩ của phụ mẫu, Khương Lan lúc này chỉ tập trung nhìn vào cây đàn trước mắt, khuôn mặt bỗng nhiên kinh ngạc thốt lên: “Pháp khí!”

“Chính xác là một kiện Cửu Vĩ Vân Ngọc Cầm hạ phẩm pháp khí.” Diệp Chiến không ngạc nhiên khi Khương Lan có thể nhận ra nó là pháp khí, nhưng lại không nghĩ đến phản ứng lại lớn như vậy, dù sao bọn họ cũng đều đến từ kinh thành a.

“Cửu Vĩ Vân Ngọc Cầm?”

Lão tổ trúc cơ viên mãn cũng chỉ có thể sở hữu một cây tiên thiên binh khí, cô không thể tin được Diệp chiến lại sở hữu một cây hạ phẩm pháp khí.

Pháp khí tại kinh thành không phải không có nhà bán cũng không phải là vật hiếm, nhưng để mua được chúng thì không phải vàng bạc châu báu có thể giải quyết.

Muốn sở hữu chúng cần phải có một loại tiền tệ gọi là linh thạch.

Một viên hạ phẩm linh thạch cần một vạn lượng vàng để quy đổi, nhưng nhiều khi có mười vạn hai mươi vạn lượng vàng cũng chưa chắc đã có thể đổi được một viên linh thạch.

Vì vậy mỗi một pháp khí đều có giá vô cùng đắt đỏ, có khi lên đến vài chục hoặc vài trăm viên linh thạch là bình thường.

Khương Lan hít một hơi khí lạnh, ánh mắt có chút động dung nhìn vào cây đàn.

Diệp Chiến lúc này hai mắt nhắm nghiền ngồi tĩnh lặng, hai bàn tay từ từ đưa lên nhẹ nhàng đặt trên mặt dây đàn để cảm nhận sự liên kết giữa mình và linh của đàn. Không biết bất ngờ hay cố ý, ánh trăng xuyên thấu qua một tầng lá cây chiếu thẳng xuống khuôn mặt của hắn, tạo lên một bức tranh tuyệt mỹ.

Thở nhẹ nhàng một tiếng, mở hai mắt ra khuôn mặt mỉm cười nhìn Khương Lan, đôi bàn tay mềm mại khẽ gảy từng nốt nhạc.

Âm thanh du dương nhẹ nhàng sâu lắng, lúc thì nhanh như gió bão lúc thì chậm dãi ngân nga, bàn tay Diệp Chiến thoăn thoắt liên tục lướt trên mặt của những sợi đàn.

Ngồi ngay đối diện, Khương Lan lúc này nghe đến ngây dại, mặt ửng đỏ hồng đôi mắt si mê chăm chú nhìn người thiếu niên. Không thể không thừa nhận, cầm nghệ giữa hai người đúng là chênh lệch nhau quá xa, không khác gì đom đóm so với ánh trăng.

Đám người Khương Kỳ tuy không quá dành về âm luật, nhưng có thể khẳng định đây là một khúc đàn hay nhất từ trước đến giờ mà bọn họ từng nghe. Dù có là Cầm đại tông sư Liễu Thúy Vân của Nhất Hiên Lầu, cũng chỉ có thể đứng từ xa mà cam bái hạ phong.

Càng nghe bọn họ càng lạc vào một thế giới kỳ ảo, trước mắt bọn họ là khung cảnh đồi núi hùng vỹ, những cánh hoa đua sắc nở rộ dưới ánh hoàng hôn thơ mộng.

Đến khi âm thanh cuối cùng vang lên, mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong ý hồn của khúc nhạc.

“Hô!”

Cảm giác thư sướng này đã rất lâu rồi Diệp Chiến không được cảm nhận, mở mắt quay sang nhìn mọi người vẫn còn chìm đắm trong ý cảnh hắn không khỏi cười nhạt. Quả nhiên hiệu quả mê hoặc linh hồn không tệ một chút nào.

Một lúc sau, mọi người đều lục tục tỉnh lại từ ý cảnh khúc đàn, bọn họ ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Diệp Chiến. Bất tri bất giác mấy người đều bị hắn kéo vào trong ý cảnh, nếu lúc vữa rồi hắn nổi lên sát tâm giết người thì dễ như trở bàn tay.

“Diệp công tử Cầm nghệ đã vượt qua phàm nhân, cầm nghệ đã bước lên con đường Cầm Đạo.” Khương Lan thất thần thì thào nói.

“Ha ha ha.”

“Hiền chất đúng ta tuổi trẻ tài cao, Lan nhi nhà chúng ta thật có phúc.” Khương Kỳ vỗ tay cười nói, trong lời nói lại ẩn ý nhiều điều.

Ở đây không ai là người ngu sao không hiểu ẩn ý trong đó, nhân vật chính Khương Lan chỉ biết cúi đầu thẹn thùng. Trong khi đó nam chính lại cười hết sức sung sướng, cửa ải nhạc phụ nhạc mẫu dễ dàng vượt qua hơn so với hắn tưởng tượng.

“Khụ!”

“Nhạc phụ quá khen, nhưng không dấu gì mọi người, để có cầm nghệ như vậy tất cả đều dựa vào Sheet nhạc và kiện hạ phẩm pháp khí này.”

“Đây chính là vũ khí bí mật của tiểu tế.”

Không khí ngay sau đó trở lên xấu hổ, Khương Kỳ khóe miệng khẽ run rẩy, còn Khương mẫu thì nhoẻn miệng cười xem kịch.

Mới ba ngày gặp mặt đã xưng nhạc phụ tiểu tế: “Trâu, da mặt thực sự quá trâu.” Bốn tên hộ về đứng từ xa không khỏi dơ tay bái phục.