Buổi tối tại thiện phòng Khương phủ.
Bên chiếc bàn tròn đặt ở giữa phòng, ba người nhà Khương gia cùng Diệp Chiến đang ngồi quây quần, thỉnh thoảng những tiếng cười vang lên lại tô điểm thêm cho bầu không khí.
Mỗi giây mỗi phút trên bàn ăn, Diệp Chiến đều dùng tâm của mình đi cảm nhận. Dùng mũi hít hà từng món ăn ngon do đích thân bá mẫu nấu, cảm nhận sự yêu thương trìu mến của người khiến hắn hai mắt không khỏi lưng chừng.
Một chút ký ức phủi bụi nào đó lại xuất hiện, một vị phu nhân xinh đẹp như tiên nữ với khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi nhìn hắn mà tươi cười.
“Nhi tử.”
Hình ảnh đó, khuôn mặt đó, âm thanh như chim hoàng yến đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng hắn được nhìn được nghe thấy.
“Tiểu Chiến, tiểu Chiến, mau ăn thêm cái đùi gà này đi.”
Đang mơ màng trong quá khứ, âm thanh của bá mẫu gọi làm cho hắn giật mình quay trở lại với thực tại. Nhìn núi đồ ăn trong bát cơm, không khỏi có chút cảm xúc dâng trào.
“Bá mẫu cũng ăn một chút đi.” Diệp Chiến mặt cười vui vẻ gắp một miếng thịt để vào bát cơm của Khương bá mẫu.
Một bữa cơm tuy đơn giản nhưng ăn thật ngon miệng.
Ba tuần rựu qua đi, Khương Kỳ lên tiếng hỏi: “Nghe tiểu tứ nói hiền chất có ý định hợp tác với chúng ta để mở lại tòa tửu lầu.”
Diệp Chiến nghe hỏi thì gật đầu tự tin nói: “Đúng vậy bá phụ, mặc dù tửu lầu Khương gia không có xoa hoa lộng lẫy như Thiên Hương lầu, nhưng chúng ta lại có những vũ khí bí mật để có thể cạnh tranh được với bọn họ.”
“Vũ khí bí mật?”
Khương Kỳ mặc dù đẫ biết rõ nội tình, biết rõ vũ khí bí mật trong lời nói của hắn là gì. Nhưng trên khuôn mặt vẫn hiện lên một dáng vẻ ngạc nhiên. Nếu người này đến thế giới cũ của Diệp Chiến làm diễn viên, chắc chắn đều sẽ là diễn viên hạng A xuất sắc.
Thật thật như giả, giả giả như thật.
Nghe câu hỏi của Khương Kỳ, Diệp Chiến mỉm cười gật đầu, lập tức đứng dậy rời thiện phòng trở về phòng của mình.
Nói có sách mách có chứng, muốn để bọn họ tin phục thì phải cho bọn họ biết rõ vũ khí bí mật này có như thế nào uy lực. Chưa đến vài phút, hắn liền trở lại thiện phòng với một tập giấy trên tay.
“Bá phụ bá mẫu, Lan Lan, ba người xem qua, đây chính là truyện do tiểu chất viết dành cho các vị tiên sinh kể truyện.”
“Oh!” Khương Kỳ giả bộ kinh ngạc kêu lên một tiếng, đưa tay lên nhận tập giấy trên tay Diệp Chiến giả vờ đọc. Nhưng càng đọc hắn càng dung động, khuôn mặt dần dần chuyển biến từ kích động sang hoàn toàn kinh diễm.
Vì là một đại nho sĩ, câu nghĩa và ý cảnh do hắn đọc lên hoàn toàn khác biệt so với việc nghe qua lời của Khương lão tổ.
Một lão thất phu sao có thể hiểu văn thơ, sao có thể toát lên hồn của nhân vật.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại âm thanh của Khương Kỳ vang vọng, Khương bá mẫu cùng Lan lan và Xuân Lan yên lặng nghe một cách say mê.
Nhìn biểu hiện bốn người, Diệp Chiến hoàn toàn hài lòng, mọi thứ không nằm ngoài sự dự đoán của hắn.
Chớp mắt một cái hai canh giờ đã trôi qua, khi đọc đến chữ cuối cùng Khương Kỳ không khỏi thở dài một tiếng nói: “Tuyệt tác, thật sự là một tuyệt tác thiên cổ.”
“Một khi có thể sở hữu một tuyệt tác như vậy, chắc chắn sẽ thu hút được rất nhiều khách nhân.”
“Phải!” Vừa thoát khỏi ý cảnh của câu truyện, Khương mẫu cũng thì thào lên tiếng.
“Bá phụ bá mẫu, đây mới chỉ là điểm khởi đầu, sau này còn có hàng nghìn hàng vạn tác phẩm hay và đặc sắc hơn nữa.”
“Thiên Hương lầu vĩnh viễn chỉ có thể bị chúng ta nghiền ép dưới chân.” Diệp Chiến tự tin nói.
Bốn người nghe xong, đều vô thức nuốt ực một hớp nước bọt, ánh mắt không thể tin được nhìn sang Diệp Chiến.
Vốn bọn họ cho rằng, Diệp Chiến có vài chục tác phẩm tuyệt tác như vậy cũng đủ khiến người ta lau mắt mà nhìn rồi. Bây giờ chính tai bọn họ lại nghe được lời khẳng định, trong tay hắn có hàng ngàn hàng vạn quyển tương tự, nội dung thậm chí còn hay hơn.
Một người có thể viết được nhiều tuyệt tác như vậy sao?
“Hiền chất nói . . . là sự thật?” Khương Kỳ kích động, đưa bàn tay lên nắm chặt tay Diệp Chiến âm thanh run rẩy hỏi.
Không thể trách hắn có biểu hiện thất thô như vậy, hàng vạn quyển truyện hàng vạn quyển truyện a. Một bút tài phú cực kỳ khổng lồ, với bút tài phú này bọn họ có thể tự tin bước lên con đường đoạt đích chi chiến.
Trái ngược với cảm xúc của Khương Kỳ, Diệp Chiến lập tức đơ người lại.
Cảm nhận sự ấm nóng truyền đến từ bàn tay, nhìn khuôn mặt kích động của bá phụ, hắn cực kỳ nghi hoặc khó hiểu. Mặc dù tiềm năng là rất lớn, mọi người có thể kiếm đầy bồn đầy bát, nhưng mà cũng không cần thiết phải xúc động như vậy chứ.
Nhưng hắn vẫn thành thành thật thật trả lời: “Vâng bá phụ, đây chính là vũ khí bí mật mà tiểu chất muốn nói.”
“Tốt tốt tốt.” Liên tiếp thốt ra ba từ rồi nhấc chén rựu lên uống một cái ực.
Ánh mắt nóng bỏng, Khương Kỳ nhìn sang Diệp chiến nói: “Hiền chất đúng là đại phúc tinh của Khương gia chúng ta.”
“Ha ha ha.”
Ánh mắt nóng bỏng của bá phụ làm Diệp Chiến nổi hết da gà.
“Bá mẫu, có vẻ như bá phụ có chút say rựu.” Hắn không khỏi cười khổ, chỉ còn cách nhìn sang Khương mẫu xin trợ giúp.
Nếu là tiểu muội Khương Lan nhìn hắn với ánh mắt nóng bỏng như vậy có lẽ hắn sẽ rất hưởng thụ, nhưng với một người đàn ông thì hắn thực sự không chịu nổi.
Hắn là một nam nhân, một thẳng nam chính hiệu a.
Tam nữ nhìn khuôn mặt cầu xin của Diệp Chiến liền lấy tay che miệng cười khúc khích.
“Khụ!”
Trong khi đó, Khương Kỳ thấy mình biểu hiện có một chút thất thố, hắn ho nhẹ nhẹ một tiếng. Khuôn mặt, khí chất ngay lập tức quay trở lại sự điềm đạm thanh tao một nho sinh.
“Hiền chất, mặc dù những quyển truyện này rất hay, có thể thu hút được rất nhiều người quan tâm. Nhưng chung quy nó lại chỉ là một phàm vật, đã là phàm vật thì rất dễ dàng bị người khác sao chép.”
“Khi Thiên Hương lầu và các tửu lầu khác có được bản sao chép, sớm muộn gì khách nhân cũng sẽ quay lại với bọn họ.”
“Dù sao, mọi người vẫn thích đến một nơi xa hoa lộng lẫy hơn.”
Đây chính là câu hỏi mà bọn họ thảo luận suốt cả ngày hôm nay, Thần Võ vương triều hay cả Cổ Châu đều không có cái gọi là đọc quyền. Một khi tửu lầu của bọn họ đưa ra, các tửu lầu khác cũng sẽ nhanh chóng sao chép và làm theo.
Cuối cùng vẫn sẽ không thay đổi được quá nhiều cục diện ban đầu.
“Đã là vũ khí bí mật thì sao có thể dừng lại tại đó.” Diệp chiến bí ẩn cười nói.
Khương Kỳ nghe vậy thì kích động hỏi: “Ý hiền chất là?”
“Mọi người xem.” Nói xong, Diệp Chiến liền lấy ra thêm một tập giấy.
Khương Kỳ nhận lấy một tờ giấy, ánh mắt vừa nhìn vào hắn liền kinh ngạc, tờ giấy chi chít những đường kẻ ô vuông nằm ngang. Trên mỗi đường kẻ lại chứa chi chít những ký hiệu kỳ quái, cái thì trắng cái thì đen, thỉnh thoảng lại có những đường kẻ xọc xuống để ngăn cách.
Bên dưới mỗi dòng kẻ nằm ngang là một dòng chữ, đọc qua thì hắn không thấy nó có gì đặc biệt. Càng nhìn càng thấy hoa mắt chóng mặt.
“Không biết trên đây đánh bậy đánh bạ cái gì.”
Nhìn bá phụ nghi hoặc cầm lấy sheet nhạc mà Diệp Chiến không khỏi đắc ý, đây chính là thành quả mấy chục nghìn năm phát triển nền âm âm nhạc của Lam Tinh a.
“Diệp công tử, đây là nhạc phổ?”
Đương lúc Diệp Chiến đắc ý thì âm thanh của Khương Lan vang lên khiến cho hắn giật mình, như vậy mà cũng có thể đoán ra là một nhạc phổ.
Hắn không khỏi kinh ngạc kêu a một tiếng kéo dài.
“Mặc dù ta không hiểu mấy cái ký tự kỳ lạ này có nghĩa gì, nhưng một cầm sư đọc qua qua văn tự bên dưới vẫn có thể nhận ra đây là lời của một khúc nhạc.”
Lợi hại, lợi hại, trong đầu Diệp Chiến không ngừng thốt lên, đúng là không thể coi thường người bản địa được.
Nhưng hắn vẫn không phục cười nói: “Vậy không biết tiểu Lan Lan có thể đàn được khúc nhạc này.” Biết thì như thế nào, nếu không hiểu biết về sheet nhạc thì làm sao mà đàn làm sao mà hát.
“Được.” Khương Lan mỉm cười tự tin, sự tự tin của cô không khác gì biểu hiện hiện cảm Diệp chiến lúc vừa rồi.
Ngồi im lặng, Khương phụ đá mắt nhìn sang phu nhân của mình, ánh mắt đầy ẩn ý ra hiệu, trên miệng đồng thời nở một nụ cười tà.
Lúc này, Diệp Chiến mắt chữ O mồm chữ A không thể tin được, nhìn tiểu Lan Lan đứng dậy đi ra ngoài sân viện, hắn cùng bá phụ bá mẫu cũng đứng dậy đi theo.
Hắn không tin trong thời gian ngắn như vậy, chỉ dựa vào mấy đoạn văn tự mà tiểu Lan Lan có thể mường tượng ra được giai điệu của khúc nhạc mà mình chưa từng nghe qua.
Cho dù hắn, được coi là một tiểu thiên tài tinh thông Cầm Kỳ Thư Họa cũng không thể làm được đến mức như vậy.
“Chẳng nhẽ, hắn lại thua một thổ dân.”
Bốn người đi đến bàn đá bên gốc cây cổ thụ, không biết từ bao giờ trên mặt bàn đã xuất hiện một cây đàn, đàn dài gần một thước rộng khoảng hai mươi phân. Nhưng lúc này hắn không quan tâm vì sao nó đột nhiên xuất hiện, nhìn Khương Lan vẻ đẹp say đắm lòng người gẩy từng nốt nhạc khiến hắn không khỏi xao động.
Dưới ánh trăng, âm thanh của tiếng đàn vang lên du dương theo theo gió.
Giai điệu khúc nhạc chỉ giống được sáu bảy phần, lại chỉ được gẩy bằng cây ngũ huyền cầm lên không thể toát lên được ý và hồn. Nhưng trong mắt của Diệp Chiến cũng đã đủ kinh diễm rồi, chỉ dựa vào lời để tự phổ nhạc thì chỉ có cầm đại tông sư mới có thể làm được.
Âm thanh vừa kết thúc, Khương Lan ngẩng đầu lên mỉm cười nói: “Có một chút bêu xấu, mong Diệp công tử chớ cười chê.”
“Đúng là có chút bêu xấu.” Diệp Chiến gật đầu đồng ý nói.
Đúng là hắn rất thưởng thức tài năng của Khương Lan, nếu đặt tại Lam Tinh thì có thể coi là một siêu cấp thiên tài trong giới âm luật. Nhưng để đánh giá theo tiêu chí của Lam Tinh, hắn chỉ có thể cho sáu đến bảy điểm.
Vì vậy, tiểu Lan Lan tự nhận mình bêu xấu hắn thấy rất hợp lý.
Nhưng sau khi nghe Diệp Chiến nói, không gian đột nhiên trở lên im lặng, tám người mười sáu con mắt không thể tin được quay sang nhìn Diệp Chiến.
Diệp công tử ngươi đang giả ngu hay thật sự không biết, người ta chỉ là nói xã giao một chút, ngươi lại cho rằng lời nói là thật.