Sau khi Điền Dịch cùng Tôn tiểu a đầu đọc qua mấy chương đầu, cả hai người không khỏi kinh sợ và thán phục.
Văn chương thì bay bổng, miêu tả lại hết sức chi tiết đến từng hành động, từng diễn biến của nhân vật chính. Ngoài ra, càng đọc hai người càng cảm thấy mình như đang hóa thân vào các nhân vật trong câu chuyện, cảm nhận từng cung bậc cảm xúc.
“Với tác phẩm truyện như thế này, dù Thiên Hương lầu có xa hoa lộng lẫy hơn nữa cũng không thể cạnh tranh lại chúng ta.” Tôn tiên sinh kích động nói.
Tôn tiểu a đầu đứng bên cạnh cũng hưng phấn vỗ tay cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, nếu kết hợp với giọng kể của gia gia thì chắc chắn sẽ là tuyệt phối.”
Nhìn mọi người kích động như vậy, Diệp Chiến mỉm cười đắc chí: “Đây mới chỉ là điểm khởi đầu, trong tương lai sẽ còn rất nhiều truyện còn hay và hấp dẫn hơn nữa nhiều.”
Trong hệ thống, có cả một thư viện mấy trăm vạn quyển truyện tu chân, quyển rẻ nhất thì là một vài điểm, đắt nhất có thể lên đến vài nghìn điểm trao đổi. Chỉ cần bộ này hỏa bạo giúp hắn kiếm được vài chục đến vài trăm lượng bạc, cơ hội phát tài của hắn sẽ cuồn cuộn không dứt.
Thậm chí là linh thạch cũng có thể kiếm được.
Điền Dịch đứng bên cạnh cũng không còn gì để phản đối, hắn có thể khẳng định sau khi lão gia đọc qua bộ truyện này chắc chắn sẽ hợp tác với Diệp công tử để mở lại tòa tửu lầu.
Cơ hội kiếm đầy bồn đầy bát như vậy, ai mà có thể từ chối.
Trong khi nhóm người Diệp Chiến đang bận rộn chuẩn bị cho buổi khai chương lại tửu lầu vào ba ngày sau, thì tại một phòng xa hoa lộng lẫy trên tầng hai của Thiên Hương Lầu có sáu cặp mắt đang chăm chú nhìn về phía họ.
“Thú vị.” Một nữ tử toàn thân mặc thanh y, trên mặt che một tầng lụa mỏng, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn về phía Diệp Chiến lẩm bẩm.
Mặc dù không thể nhìn thấy khuôn mặt, nhưng thông qua khí chất cũng có thể làm điên đảo một đám nam nhân. Chỗ cần lồi thì lồi chỗ cần lõm thì lõm, cảm giác như đang được chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật của tạo hóa.
“Văn võ song toàn, nếu không phải chỉ là một người bình thường không thể tu chân thì cũng rất xứng với quận chúa nhà chúng ta.”
“Đáng tiếc, đáng tiếc.” Lão giả đứng bên cạnh cười nói.
“Hiếm khi thấy lão tổ đánh giá cao một người như vậy.” Nếu Diệp Chiến có mặt ở đây sẽ nhận ra người vừa lên tiếng không ai khác chính là Khương Kỳ.
Vốn Khương Kỳ cùng phu nhân và nữ nhi đến đây dự tiệc cùng một vị khách quý, không ngờ lại còn có thể chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Ở đây tất cả mọi người đều là người có tu vi, với khoảng cách chưa đến ba mươi thước thì bọn họ đều có thể nghe hết cuộc đối thoại của đám người Diệp Chiến. Thậm chí, lão già được Khương kỳ gọi là lão tổ còn có thể dùng tinh thần lực đọc từng chữ trên trang giấy cho mọi người.
Nghe xong, mấy người cũng giống như đám người Tôn lão, đều ngạc nhiên và thán phục trước tài văn chương của Diệp Chiến.
Ở Thần Võ vương triều cũng rất thịnh hành tiên sinh kể truyện, vì vậy các câu truyện cũng hết sức phong phú và đa dạng. Nhưng đa phần chỉ là mấy mẩu chuyện kể về chiến tích của một vị đại năng nào đó, hoặc là một vài cảnh chiến đấu mà họ vô tình bắt gặp.
Tuy nhiên tất cả lại có một nhược điểm rất lớn, đa phần chỉ là những mẩu truyện vụn vặt, lời kể chỉ là qua loa đại khái khiến người ta khó lòng có thể tưởng tượng ra hình ảnh câu truyện trong đầu.
“Điện hạ! Có thể đây là một cơ hội rất lớn để chúng ta phát triển thế lực của mình.” Ngồi yên từ nãy đến giờ, Khương Lan khẽ hé đôi môi mềm mại nói.
Không gian đột nhiên trở lên im lặng.
Nhìn ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía mình, khuôn mặt Khương Lan lại trở lên hồng hào cúi đầu xấu hổ.
“Ha ha ha.”
“Lan nhi, kinh thành bao nhiêu công tử hào hoa tuấn nhã thiên phú bất phàm con không để ý, vừa gặp tên tiểu bạch kiểm này con đã động chân tình.”
“Chẳng nhẽ, vẻ bề ngoài quan trọng như vậy sao?” Lão già lấy gương trong giới chỉ đưa lên mặt soi rồi lẩm bẩm.
Nhìn lão tổ nhà mình tự luyến, nhìn sang nữ nhi đang xấu hổ đến độn thổ thì không khỏi cười khổ lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
“Khụ!”
“Quận chúa, lão tổ, theo ta thấy Kỳ nhi nói không phải không có lý. Hai người thử nghĩ xem, tại các đại thành khác chúng ta chưa từng một lần có thể chen chân vào được.”
“Nếu tên tiểu tử thối này trong tay có rất nhiều truyện hấp dẫn và lôi cuốn tương tự, hắn có thể chính là ông trời mang đến cơ hội cho chúng ta.”
“Một cơ hội để chúng ta trở mình.”
Nghe Khương Kỳ phân tích, ánh mắt Khương lão tổ tông lập tức sáng lên: “Đúng a, ngay cả bản thân chúng ta còn thấy hay huống chi là những bình dân bá tánh.”
Vốn dĩ bọn họ còn đang đau đầu nghĩ cách gia tăng sản nghiệp, gia tăng nội tình để chuẩn bị cho cuộc cạnh tranh vào vị trí thái tử. Nếu không có tài nguyên sung túc để gia tăng thực lực, nếu không thể lôi kéo được đám đại thần trong triều ủng hộ thì gần như vô duyên với hoàng vị.
Thần Võ vương triều có một quy định, mỗi một đời vương vị chỉ được phép tại vị một ngàn năm. Vì vậy, mỗi khi tại vị đến năm thứ chín trăm, các đời đế vương thường sẽ lựa chọn phương thức tìm thái tử kế nhiệm.
Thái tử bất kể nam nữ, chỉ cần là người trực hệ của hoàng tộc được trưởng lão đoàn đề cử, đều có thể tham gia cạnh tranh vào ngôi vị đông cung thái tử. Vì vậy, mỗi lần ứng tuyển số lượng có thể lên đến vài nghìn người, cuộc đua hết sức khốc liệt.
“Ha ha ha! Dựa vào mấy quyển truyện này, chúng ta có thể kiếm đầy bồn đầy bát. Cơ hội bước lên vị trí đông cung thái tử sẽ gần hơn một bước.” Khương lão tổ vui sướng cười to.
Trái ngược với cảm xúc của mọi người, Ninh Như Vân nhìn về phía xa chân trời nói: “Ngoại tổ, Khương bá, hai người không cần phải vì Như Vân làm nhiều việc như vậy.” Trong lời nói còn ẩn chứa nỗi buồn mang mác.
Ai cũng nói sinh ra trong nhà đế vương thì sung sướng, nhưng lại không có người nào thấy và cảm nhận sự khốc liệt của nó như thế nào.
Suốt mười mấy năm qua cô còn chẳng nhớ mình gặp được phụ hoàng bao nhiêu lần, có khi chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Suốt ngày ở trong bốn bức tường lạnh lẽo của hoàng cung, ngay cả một người tri kỷ để bầu bạn cũng không có.
Ánh mắt cúa đám hoàng tử công chúa khác lúc nào cũng nhìn chằm chằm, nếu chỉ có một hành động bất thường sẽ dẫn đến họa sát thân.
Theo tục lệ Thần Võ Vương Triều, mỗi khi đến mười tám tuổi bất kể công chúa hay hoàng tử đều sẽ làm lễ trưởng thành và phong vương.
Đúng như cô dự đoán, vừa hoàn thành nghi thức lễ trưởng thành, cô lập tức được sắc phong Như Vân quận chúa và ban cho thành Thiên Vân. Thành Thiên Vân vốn là một tòa thành nhỏ nằm sát biên giới phía tây, linh khí nghèo nàn tài nguyên không có, thỉnh thoảng còn bị những đợt thú triều quét qua.
Có lẽ, đối với người khác đây chính là chèn ép và sỉ nhục một cách trắng trợn, nhưng đối với cô thì đó lại là sự giải thoát.
“Cuộc sống yên ổn như hiện nay, bản quận chúa đã rất mãn nguyện.”
“Hài!” Những tiếng âm thanh thở dài vang vọng khắp căn phòng, không gian trở lên tràm cảm và ngột ngạt.
“Thật ra, lần này thần cố tình phạm lỗi để bị ép từ quan về quê ngoài việc giúp đỡ điện hạ, còn một nguyên nhân quan trọng khác.” Khương Kỳ vừa lên tiếng, Ninh Như Vân cùng lão tổ Khương gia kinh nghi quay sang nhìn hắn.
Để trèo lên chức thị lang lại bộ là một quá trình không tưởng, tam phẩm tam phẩm quan đại thần a. Dưới vài người mà trên muôn vạn người, rốt cuộc vì chuyện gì khiến hắn phải tự chặt đứt con đường quan lộ của mình.
“Chẳng lẽ . . .” Khương lão tổ nghĩ một chút liền thốt lên một tiếng.
“Vâng lão tổ! Khoảng một tháng trước, tôn nữ có mơ thấy một hình ảnh, trong một buổi đại lế đăng cơ có một nữ nhân khoác trên mình bộ Long Bào, ánh mắt sắc lạnh và uy nghiêm nhìn xuống đám quan đại thần cùng người trong thiên hạ.” Khương Lan hồi tưởng lại nói.
“Người đó là . . .”
“Vâng!.”
“Ha ha ha.” Khương lão tổ nhìn về phía quận chúa cười to sảng khoái, cảm giác trĩu nặng lúc vừa rồi đã hoàn toàn tan biến.
Ninh Như Vân hoàn toàn khó hiểu nhìn về phía ngoại tổ cùng gia đình nhà Khương bá, cái gì mà nữ đế mặc long bào trong ngày đại lễ đăng cơ. Từ bao giờ mọi người lại mê tín như vậy, chỉ dựa vào một giấc mơ mà lại có thể cho là thật.
Muốn thực lực không có thực lực, muốn gia thế không có gia thế, cô lấy gì để cạnh tranh ngôi vị đông cung thái tử với người khác.
“Người si nói mộng.” Ninh Như Vân cười cười lắc đầu.
Không để ý với thái độ của ngoại tôn, Khương lão tổ cũng không muốn giải thích thêm nhiều vì chuyện này quá hoang đường.
Hắn quay sang Khương Lan hỏi tiếp: “Lan nhi, ngoài hình ảnh đó ra còn có thêm thông tin nào khác nữa không?”
“Để Như Vân có thể thuận lợi bước chân lên ngôi cửu ngũ trí tôn, chắc chắn con bé cần một đại cơ duy rất lớn, nếu chúng ta có thể nắm bắt một chút thiên cơ thì đường đi sẽ càng thuận lợi hơn.”
Ngoài ánh mắt của nội tổ thì còn là của phụ thân cùng mẫu thân, ba người ánh mắt nóng bỏng nhìn mình khiến Khương Lan chỉ biết xấu hổ đỏ mặt ngồi xoắn xuýt.
Hiểu con không ai ngoài phụ mẫu, Khương Kỳ lên tiếng giải vây: “Khụ! Lan nhi, việc này có liên quan đến Diệp công tử.”
Khương Lan không dám ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt mọi người, đôi môi anh đào khẽ vâng một tiếng khẳng định.
Có chết, cô cũng sẽ không nói cái khung cảnh xấu hổ đó ra.