Chương 6: Tửu lâu nhà họ Khương

Đứng giữa đường, hết nhìn sang trái rồi nhìn sang phải, rốt cuộc Diệp Chiến cũng hiểu vì sao tửu lầu của nhà họ Khương lại phải đóng.

“Hài.” Hắn không khỏi thở dài một tiếng.

Nhìn xem Thiên Hương lầu người ta sang trọng quý phái biết bao nhiêu, nhìn sang tửu lầu nhà mình thấp kém bấy nhiêu.

Ngay từ bảng hiệu thì cũng đã chênh nhau một trời một vực, ba chữ Thiên Hương Lầu như rồng bay phượng múa, nếu nhìn kỹ còn có thế cảm nhận được một chút hạo nhiên chính khí lượn lờ. Hai bên đại môn được treo hai câu đối kim cổ, dù là hắn hai đời tri thức nhất thời cũng không thể đối lại.

Đại sảnh tầng một tràn ngập ánh sáng lấp lánh từ những viên ngọc bích bao phủ tường vách, tạo nên một không gian sang trọng và quý phái. Nền nhà được lát bằng gỗ quý, mang đến cảm giác ấm áp và thân thiện. Trên trần nhà, những viên dạ minh châu rực rỡ, chúng vừa làm đẹp cho không gian lại vừa có tác dụng chiếu sáng.

Từ xa, hắn đã bị quyến rũ bởi hương thơm của linh tửu, hương thơm của những món sơn hào hải vị, làm cho hắn không khỏi thèm thuồng nhỏ rãi.

Nhưng điều hắn cảm thán nhất đó là giá cả lại không hề đắt đỏ, một bảng giá niêm yết dịch vụ to đùng được đặt ngay trước cửa lối vào. Một ly trà cũng chỉ mất có vài văn tiền, một bữa cơm cũng không quá một lượng bạc.

Cách Thiên Hương lầu không quá vài bước chân liền có một tòa Ngân Nguyệt lầu xa hoa lộng lẫy, các cô nương xinh đẹp ăn mặc hở hang không ngừng lôi kéo. Âm thanh trầm bổng như chim lứu lo hót, thân hình thì thon gọn hết sức gợi cảm.

Uống rựu mua vui đến Ngân Nguyệt lầu, đãi khách mời tiệc thì đến Thiên Hương lầu, tửu lầu nhà họ Khương có thể kinh doanh được mới là lạ.

“Tên đần mới lựa chọn tửu lầu của nhà Khương gia.”

Điền Dịch nghe Diệp Chiến lẩm bẩm thì cũng chỉ biết cười gượng xấu hổ, ai bảo nhà người ta có tiền có quyền có thế.

“Diệp công tử, tửu lầu lâu ngày không có lau chùi quét dọn lên có một chút bừa bãi, mong công tử thông cảm.” Điền Dịch dẫn Diệp Chiến bước vào, vừa đi vừa giới thiệu.

Về tổng quan thì tòa tửu lầu này cũng không đến nỗi tệ, tuy chỉ có hai tầng nhưng như thế cũng hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu của hắn.

Đại sảnh tầng một rộng khoảng một trăm mét vuông, có thể tiếp đón ba mươi đến năm mươi người một lúc vẫn dư giả. Bàn ghế đều được sắp xếp khéo léo sao cho mọi người đều có thể hướng mắt về phía vũ đài nằm đối diện lối ra vào.

Theo hắn đoán, vũ đài này trước kia được dùng để mời ca kỹ vũ công về biểu diễn trong lúc khách nhân dự tiệc.

Hai bên của vũ đài là cầu thang dùng để lên xuống lầu hai.

Vừa bước vào tửu lầu, Diệp Chiến nghĩ lại cảnh một vị đại hiệp trong phim mỗi khi bước vào quán trọ liền hô lớn: “Tiểu nhị cho một vò rựu nữ nhi hồng cùng ba cân thị bò.”

Cảm giác lúc này thật soái.

Đứng ở bên cạnh, Điền dịch khóe miệng khẽ co giật, hỏi: “Công tử, ngài không phải muốn mở lại tòa tửu lầu này để kinh doanh đấy chứ.”

“Có chuyện gì sao?” Diệp Chiến nghi ngờ quay sang hỏi.

“Công tử cũng thấy đấy, ngay bên cạnh chúng ta có hai tòa tửu lầu xa hoa như vậy, sợ khó lòng cạnh tranh được với bọn họ.”

Nói đến đây, hắn ngó ngang ngó dọc một chút rồi bí hiểm thì thầm: “Tiểu nhân còn nghe phong phanh một chuyện, chủ nhân của những tòa tửu lâu này đều là các vị hoàng tử công chúa.”

“Hoàng thân quốc thích sao?” Nhìn sang tửu lâu đối diện, Diệp Chiến không khỏi thì thào.

“Vâng!”

“Đây cũng là một phần nguyên nhân mà chúng ta bắt buộc phải đóng cửa, dù trong sáng hay ngoài tối đều khó có thể đấu lại được bọn họ.” Điền Dịch lắc đầu đắng chát, chuyện này cũng không phải xảy ra ở một mình thành Thiên Vân.

May ra ở một số đại thành có gia tộc tu chân tọa chấn, nếu không đều sẽ bị chung một kết cục là bị thôn phệ.

“Ha ha ha.”

“Ngươi yên tâm đi, thứ ta muốn cùng lão gia các ngươi kinh doanh sẽ không hề xung đột lợi ích với bọn họ, thậm chí bọn họ còn muốn chúng ta tiếp tục phát triển nữa là khác.”

“Trên đời lại còn có chuyện như vậy!”

“Tất nhiên.” Diệp Chiến nhếch miệng cười nói.

Mọi thứ đã chuẩn bị đủ, bây giờ chỉ thiếu tiên sinh kể chuyện nữa là hoàn mỹ.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng mắng chửi cùng đánh đập khiến Diệp Chiến chú ý.

“Đi, ra xem có chuyện gì xảy ra.”

Hai người vừa bước ra ngoài liền thấy một đám hộ vệ hung thần ác sát không ngừng mắng chửi một lão nhân và một tiểu a đầu.

Lão nhân tầm năm sáu mươi tuổi, dáng vẻ thư sinh học thức, còn tiểu a đầu chỉ khoảng bảy tám tuổi thân hình gầy gò ốm yếu.

“Lão già chết tiệt, đang yên đang lành ngươi đắc tội với Triệu công tử làm cái gì? Báo hại chúng ta cũng bị chưởng quỹ chửi cho một trận.”

“Con tiểu nha đầu này được làm thị nữ cho Triệu công tử chính là phúc ba mươi đời nhà các ngươi, sống trong phúc mà không biết hưởng phúc.”

“Tự tìm đường chết thì không thể trách ai được.”

Tiếng chửi hống hách của tên hộ vệ không ngừng vang vọng khắp con đường.

Rất nhiều người đang đứng xung quanh hóng chuyện, nhưng lại không một người nào đứng ra bênh vực hai ông cháu, tình cảnh trước mắt lại khiến hắn hồi tưởng lại quá khứ của mình.

Khuôn mặt phẫn lộ, hai bàn tay không ngừng nắm chặt trong sự run rẩy. Máu từ vết thương trên bàn tay không ngừng chảy xuống đất, tý tách tý tách.

Hắn đang định tiến lên cho đám người này một trận để hả giận, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai và nói: “Công tử, đám người này là hộ vệ của Thiên Hương lầu. Ta biết ngài có tấm lòng trượng nghĩa nhưng ngài phải biết một việc, người bình thường như chúng ta không thể đấu lại với quyền thế.”

“Huống hồ, đứng sau lưng bọn họ còn là những vị kia, thà bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện.”

Nghe một hồi phân tích, Diệp Chiến hít một hơi thật sâu để bản thân có thể bình tĩnh lại, hai bàn tay từ từ thả lỏng, nói: “Là ta suy nghĩ không thấu đáo, đa tạ.”

“Ta hiểu tâm trạng của ngài, cảm giác lực bất tòng tâm khiến cho người ta thật khó chịu.”

“Đúng! Rất khó chịu.”

Trong khi đó trước cửa Thiên Hương lầu, sau một lúc mắng chửi thì mấy tên hộ vệ hừ một tiếng rồi bỏ vào trong. Đám đông thấy không còn gì để hóng nữa liền giải tán, chỉ để lại hai ông cháu ôm nhau run rẩy trên đường.

“Sau này chúng ta đến Thiên Hương lầu không còn nghe Tôn tiên sinh kẻ chuyện nữa rồi.”

“Đúng vậy, thật là đáng tiếc.”

Vài người cuối cùng cảm thán một câu cũng lắc đầu rời đi.

“Tiên sinh kể chuyện, trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta rồi.” Diệp Chiến hưng phấn cười to.

Để có thể lọt vào mắt xanh của Thiên Huơng lầu, chắc chắn đều phải là những người thực sự có tài năng. Với lại qua đoạn trò chuyện của những người kia, hắn có thể khẳng định vị tiên sinh này rất được mọi người yêu thích.

Tuy hắn không biết tên họ triệu kia là ai, có quyền thế như thế nào tại thành Thiên Vân. Nhưng hắn cũng không thèm quan tâm, Thiên Hương lầu đuổi một vị tiên sinh kể truyện, đối với hắn là một chuyện cực kỳ tốt.

“Đi! Cùng ta sang chào hỏi lão tiên sinh một tiếng.”

Diệp Chiến mang theo vẻ mặt tươi cười tiến về phía hai ông cháu đang nằm trên mặt đất.

“Tôn tiên sinh, ngài không có bị sao chứ.” Nói xong, mặc kệ sự kinh ngạc của hai ông cháu, hắn từ từ cúi xuống nâng hai người đứng dậy.

“Đạ tạ thiếu hiệp, không biết ngài cần lão giúp gì.”

Sống hơn nửa đời người, kinh lịch vô số chuyện xảy ra, lão rất tin tưởng vào trực giác của mình. Chắc chắn người thanh niên trước mặt này muốn nhờ vả lão một cái gì đó, nếu không sẽ không vô duyên vô cớ vì lão mà đắc tội với Thiên Hương lầu.

“Quả nhiên gừng càng già càng cay, vậy chúng ta sang tửu lâu đối diện ngồi nói chuyện.”

Bốn người vừa bước vào tửu lầu, lão tiên vừa sinh ngồi xuống thì Diệp Chiến liền lên tiếng: “Tôn tiên sinh, vãn bối có một việc muốn thỉnh cầu.”

“Chàng trai trẻ, có phải cậu muốn mời lão về làm tiên sinh kể chuyện cho tửu lầu của mình?” Tôn tiên sinh mỉm cười vuốt râu hỏi.

“Tôn tiên sinh dự liệu như thần, vãn bối quả thực có ý định đó.”

“Không biết . . . tiên sinh có bằng lòng?”

Tôn tiên sinh nhìn Diệp Chiến một chút thì cười phá lên một tiếng.

“Lão vừa đắc tội Triệu công tử, ngay sau đó lại bị Thiên Hương lầu đuổi đi. Bây giờ cậu lại mời lão sang đây làm tiên sinh kể truyện cho tửu lầu của mình, cậu không sợ sao?

“Với lại, ta nhìn sơ qua thì tòa tửu lầu này cũng có niên kỷ vài trăm năm, một tòa tửu lâu rách nát cùng một lão tiên sinh bị ruồng bỏ, cậu nghĩ chúng ta có thể đấu lại bọn họ không?”

Diệp Chiến nghe hai câu hỏi của lão nhân liền lập tức hưng phấn cười to, hắn lo nhất là lão nhân này sợ cái uy của Thiên Hương lầu mà trực tiếp từ chối. Nếu lão đã hỏi như vậy, tức là hắn chỉ cần đưa ra được lý do khiến lão hài lòng thì mọi việc đều có thể nói chuyện.

“Lão tiên sinh, ngài hãy đọc qua cái này đi, tất cả câu trả lời đều nằm ở trong này.” Nói xong, hắn lập tức đưa tập giấy trong tay ra trước mặt Tôn lão.

Mặc dù có chút hoài nghi, nhưg Tôn lão vẫn nhận tập giấy từ trong tay DIệp Chiến. Lão bắt đầu đọc từng trang từng trang một, càng đọc khuôn mặt lão càng kích động hưng phấn, thân hình thì không ngừng run rẩy theo từng câu chữ.

Tiểu a đầu cùng Điền dịch cũng hết sức ngạc nhiên và tò mò, hai người cũng muốn biết rốt cuộc trên đó viết cái gì mà lại khiến lão run rẩy kích động đến vậy.

Hai canh giờ sau, khi đọc xong trang cuối cùng, Tôn tiên sinh liền đứng dậy kích động hô lớn: “Thiếu niên, cậu còn những chương tiếp theo không?”

“Cả đời lão chưa bao giờ được đọc thể loại truyện được miêu tả chi tiết và lôi cuốn như vậy, cảm giác như mình đang hòa vào cùng chuyến phưu lưu của nhân vật chính vậy.”

“Thật sự quá tuyệt vời.”