Chương 5: Kế hoạch kiếm tiền

Ánh sáng vàng ươm chiếu nhẹ vào gian phòng, làm Diệp Chiến dần dần tỉnh giấc.

“Oa a a a . . .” Hắn ngáp to một tiếng thật dài, vươn vai một cái thật mạnh rồi ngồi dậy. Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt gặp khung cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp.

“Mới chợp mắt một lúc mà đã đến chiều tối rồi.”

Lững thững lê từng bước ra ngoài phòng trong bộ dạng uể oải, ngủ bao giờ cũng là niềm vui sướng nhất của đời người nhưng sau khi tinhr dậy cơ thể thật mệt mỏi và khó chịu.

Vừa bước ra khỏi phòng, liền nhìn thấy tiểu a đầu Xuân Lan đang đứng chờ đợi bên ngoài, hắn dơ tay tươi cười nói: “Chào buổi chiều! Tiểu mỹ nhân.”

“Tiểu . . . tiểu mỹ nhân?”

Xuân Lan ngây ngốc một chút liền đỏ mặt ấp úng nói: “Diệp công tử, công tử chớ nói bậy.”

“Tiểu muội Khương Lan là đại mỹ nhân, Xuân Lan muội muội là tiểu mỹ nhân, được sống cùng nhà với hai vị mỹ nhân đúng là có phước ba đời.” Diệp Chiến cười ba nhợt ba nhả nói.

“Công tử.” Xuân Lan cúi gằm mặt lí nhí nói.

“Ha ha ha.”

“Được rồi, không trêu đùa ngươi nữa. Nói đi, ngươi đứng bên ngoài phòng chờ ta làm gì?”

“Là lão gia cùng phu nhân mời ngài đến thiện phòng dùng tiệc tẩy trần.”

“Ăn?” Diệp Chiến sờ xuống bụng thì đúng là có cảm giác hơi đói, tác dụng của tích cốc đan có lẽ đã hết hiệu lực.

Biệt viện bé cỏn con, hai người chỉ cần đi vài bước chân liền tới thiện phòng.

Khi hai người bước vào phòng thì mọi người đều đã ngồi vào bàn ăn, một chiếc bàn lớn hình tròn đủ rộng cho tám đến mười người cùng ngồi. Cùng dùng tiệc tối nay ngoài ba người nhà Khương bá còn có bốn tên hộ vệ, điều này khiến cho Diệp Chiến càng có thêm hảo cảm.

Bữa tiệc cũng không có quá khoa chương, chỉ có mấy món mặn cùng với vài món tráng miệng, tuy đơn giản nhưng Diệp Chiến lại cảm thấy bữa tiệc còn ngon hơn cả một bàn đầy sơn hào hải vị.

Một bàn ăn tràn đầy tiếng nói cùng tiếng cười.

Sau vài tuần rựu, Diệp Chiến lên tiếng hỏi: “Khương bá, sau này mọi người có dự định gì không?”

Thành Thiên Vân hắn không hề quen thuộc, vì vậy phải cẩn thận tính toán từng bước, trước mắt hắn cần phải tránh xung đột lợi ích trực tiếp với gia tộc bản địa.

Dù sao cường long khó áp địa đầu xà, huống chi hắn còn chẳng thể coi là một con cường long.

Thời điểm này, giúp sản nghiệp của Khương gia từ từ lớn mạnh mới là hướng đi tốt nhất, đến khi tu vi của hắn đủ mạnh thì lúc đó mới có thể tùy ý làm theo ý mình.

“Hài.”

“Trước đây nhạc phụ của bá bá có kinh doanh một tòa tửu lầu, hàng tháng cũng có một nguồn thu tương đối ổn định. Nhưng từ sau khi Thiên Hương lầu cùng Ngân Nguyệt lầu xuất hiện, buôn bán càng ngày càng ế ẩm cuối cùng dẫn đến đóng cửa.”

Thành Thiên Vân rộng lớn như vậy, theo lý dù có xuất hiện thêm hai tòa tửu lâu lớn thì cũng không đến mức phải đóng cửa a.

Diệp Chiến nhịn không được bèn hỏi thêm: “Bá phụ, ngài có biết nguyên nhân cụ thể không?”

“Cụ thể thì bá phụ không rõ.”

“Ngoại trừ tửu lâu, nhạc phụ của Khương bá còn sản nghiệp nào khác không?”

“Không có.”

“Hiện tại bá phụ cũng chưa biết phải làm như thế nào! Đến đâu rồi tính đến đó vậy.” Khương Kỳ lắc đầu than thở.

Bữa tiệc kéo dài đến nửa đêm thì kết thúc, vừa trở về phòng Diệp Chiến liền trầm tư suy nghĩ.

Tửu lầu thì có thể kinh doanh quán trọ, quán trà quán rựu hoặc ca kỹ. Tuy nhiên, những thứ hắn có thể nghĩ đến chẳng nhẽ nhạc phụ của Khương bá không nghĩ đến. Người ta có gần trăm năm kinh nghiệm trong việc kinh doanh tửu lầu mà vẫn bị hạ bệ dễ dàng, nếu hắn vẫn cố chấp đi theo con đường cũ thì chắc chắn thất bại.

“Vậy phải kinh doanh cái gì bây giờ?”

“Ký chủ, Vị Y nghĩ ngài có thể kinh doanh một thứ mà cả Đại Lục Vạn Châu không có. Quan trọng nhất là thứ này ai cũng thích, chắc chắn sẽ sẵn lòng bỏ tiền ra mua.” Vị Y đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt cười bí hiểm.

“Oh! Ngươi nói có thật không?” Diệp Chiến ánh mắt lập tức phát hỏa nhìn chằm chằm Vị Y.

“Ngài thử nghĩ xem, thế giới mà ngài đang sống chính là tu chân giới, vậy nếu có thời gian rảnh rỗi thì người ta sẽ thích làm gì nhất.”

“Đương nhiên là thích hóng những câu truyện hàng ngày của giới tu chân, hoặc theo dõi bước chân của từng thiên tài từ lúc phế vật đến lúc nổi danh.”

Nói đến đây hắn lập tức tỉnh ngộ, giống như hắn của mấy năm về trước. Lúc đó, hắn chỉ là một người bình thường, thời gian rảnh rỗi thường hay lui tới hóng chuyện của đám thương đội, nghe bọn họ bàn tán về thế giới rộng lớn.

“Kể chuyện, đọc truyện.”

“Đúng a, là nó, tiểu thuyết mạng của Lam Tinh.”

“Chúng ta không thể tu tiên như các ngươi, chẳng nhẽ chúng ta lại không thể ngồi tưởng tượng mình hóa vai thành các nhân vật chính trong truyện tiểu thuyết.”

“Ai mà chả có ước vọng, một niềm đam mê bất tận với sức mạnh và trường sinh.”

Một phương thức kinh doanh không vốn mười lời, mà nó lại còn không xung đột đến bất kỳ lợi ích nào của các đại gia tộc bản địa. Quan trọng nhất là không ai có thể xác minh được nội dung truyện có phải thật hay không, dù sao Đại Lục Vạn Châu rộng lớn vô biên, làm gì có ai có thể đi chứng thực.

Thật thật giả giả mới có thể kích thích trí tưởng tượng phong phú của mọi người.

“Ký chủ, chuyện này . . . ta . . .”

Vị Y đang định lên tiếng giải thích về sự hiểu nhầm, nhưng suy nghĩ một chút thì hình như phương pháp này cũng rất được, đặc biệt rất hiệu quả với người phàm.

“Cứ để ký chủ thử trước một chút, nếu không được thì lại tính sau.” Lẩm bẩm một chút thì cô lại biến mất cùng với màn hình 3D.

Hướng đi đã có, nhưng vì là truyện đầu tiên ra mắt, hắn cần hỏa bạo cực lớn để kéo fan cuồng xây dựng danh tiếng.

“Lên chọn truyện gì đây?”

“Đại thoại tây du rất hay nhưng lại có liên quan mật thiết đến Phật tông, không thể chọn.”

“Hay là chọn bộ Thế Giới Hoàn Mỹ, bộ này vừa có bi vừa có hài lại rất kịch tính và lôi cuốn. Chỉ cần sửa lại một chút cho phù hợp với văn phong và tu hành của Đại Lục Vạn Châu là được.”

Quyết định xong, Diệp Chiến lập tức đi đến thư phòng của Khương Kỳ, mặc dù nghèo dớt mùng tơi nhưng đối với một văn nhân, văn phòng tứ bảo vẫn là không thể thiếu.

Một tập giấy, một cây bút lông cùng một bộ nghiên mực.

Sau khi trở lại phòng, hắn bắt đầu lục lại ký ức về bộ tiểu thuyết, tuy hắn không có tiềm năng tu tiên nhưng lại được trời phú cho một trí nhớ rất tốt. Không đến mức nhìn qua là nhớ, nhưng mà vẫn có thể nhớ đại khái bảy tám phần.

Đặt bút hành văn, suốt cả đêm không ngủ Diệp Chiến đã sao chép và chỉnh sửa được mười năm chương đầu, mỗi chương dài hơn năm nghìn từ.

“Tạm thời cứ như vậy đã, nếu hỏa bạo thì tiếp tục viết tiếp.” Duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi, Diệp Chiến lẩm bẩm.

Nhìn ra ngoài cửa số, mặt trời đã lên cao quá đầu, Diệp Chiến cầm tập giấy hưng phấn rời khỏi phòng. Hắn muốn hợp tác với Khương bá để mở lại tửu lầu, vừa không phải mất thời gian tìm kiếm địa điểm thích hợp lại có thể mượn danh nghĩa Khương gia để tuyên truyền.

Mặc dù bị ép từ quan, nhưng suy cho cùng Khương bá cũng từng là một vị đại quan tam phẩm, nhân mạch cùng danh tiếng vẫn còn đó, không phải a miêu a cẩu nào cũng có thể tùy tiện động vào.

Quan uy của lễ bộ thị lang có thể giúp hắn giải quyết được rất nhiều truyện phiền phức không đáng có.

Nhưng vừa bước ra sân viện, hắn cảm thấy không khí im ắng đến lạ thường.

Tìm từ đại sảnh đến thư phòng, tìm hết quanh biệt viện vẫn không thấy bóng dáng Khương bá đâu, ngay cả Khương mẫu cùng Khương Lan cũng không thấy, Diệp Chiến không khỏi hoài nghi.

“Mới sáng sớm cả nhà Khương bá có thể đi đâu.”

Vừa nhìn thấy tên lão tứ trong bốn tên hộ vệ thì hắn liền hô to hỏi: “Điền Dịch, Khương bá cùng Khương mẫu mới sáng sớm đã đi đâu rồi.”

“Khởi bẩm Diệp công tử, sáng nay lão gia cùng mọi người đi dự tiệc tẩy trần do thành chủ tổ chức, có lẽ đến tận tối muộn mới trở về.”

“Thì ra là vây.”

Hắn suy đoán không sai, dù Khương bá đã từ quan nhưng những thế lực tại thành Thiên Vân ít nhất cũng phải cho Khương gia vài phần mặt mũi.

“Vậy ngươi biết tòa tửu lâu của Khương gia nằm ở đâu không?”

“Không xa, ra khỏi phủ đi dọc theo đường chính khoảng vài trăm bước chân liền tới nơi.”

“Ùm! Vậy ngươi dẫn đường đi, ta muốn đến đó xem một chút.”

Nói xong, Diệp Chiến liền nhấc chân đi ra đại môn, một khung cảnh hào hoa nhộn nhịp liền xuất hiện trước mắt.

Bây giờ hắn mới để ý, trước cửa Khương phủ có con đường rộng hơn ba thước, toàn bộ đều được nát bằng tảng đá nguyên khối, dù hai ba xe ngựa chạy song song với nhau vẫn rất thoải mái. Hai bên đường là các tiệm nhỏ, gánh hàng dong không ngừng hô lớn để thu hút khách nhân.

“Kẹo hồ lô đường đi, ai ăn kẹo hồ lô đường không.”

“Bánh bao nóng hổi, bánh bao nóng hổi đây.”

“V.v…”

Sự phồn hoa của thành Thiên Vân, mười trấn Hoa Sen cũng không thể sánh bằng, Diệp Chiến chép miệng cảm khái một tiếng.