“Tắm rửa tắm rửa cho sạch sẽ, đừng để bụi bẩn đọng lại trên mình, chúng ta cùng nhau hát ca, vui vẻ đón nhận cuộc sống tươi xinh.”
“Tắm rửa tắm rửa cho thơm tho, không để bụi bẩn làm mất đi khoảng cách, chúng ta cùng nhau chia sẻ, những nỗi buồn và niềm hạnh phúc trong cuộc đời.”
“Tắm rửa tắm rửa cho khỏe mạnh, không để bụi bẩn gây ra bệnh tật, chúng ta cùng nhau cố gắng, vượt qua khó khăn và thành công trong công việc.”
Trong làn nước trong xanh, một bóng hình dần hiện ra, một thiếu niên tuấn tú với khuôn mặt sắc sảo như điêu khắc, mái tóc đen óng ả như lụa. Hắn đang tận hưởng khoảnh khắc thư thái nhất kể từ khi chuyển sinh đến nơi này.
Ngâm mình trong làn nước mát, ngẩng đầu ngắm trăng sáng, còn gì có thể thú vị hơn.
Nhưng thật đáng tiếc, khoảnh khắc thiếu niên tuấn tú tắm trăng không kéo dài được lâu. Hồ nước trong xanh lúc này đã biến thành màu đen như mực, mùi hôi thối không ngừng lan tỏa ra bốn phía. Từng đàn cá nhảy lên nhảy xuống điên cuồng.
“Ài! Các ngươi nói xem, rốt cuộc vị thiếu hiệp này bao nhiêu lâu rồi không có tắm.”
“Vài năm, có khi cả chục năm.”
“Thật sự kinh khủng, nếu ba ngày mà ta không tắm không thay đồ thì đã sởn hết da thịt rồi.”
Hai tên hộ vệ ngồi cách hồ nước không xa, vừa bịt mũi vừa bàn luận.
“Được rồi, hai người các ngươi đừng ăn nói lung tung.”
Một đại hán trung niên to lớn bước đến bên cạnh hai người nói: “Lão tam, đi tìm xem có hồ hay dòng suối nào khác xung quanh không, nếu có thì mang về đây một ít nước.”
Ngừng lại một chút, đại hán trung niên nhìn hồ nước đen xì không khỏi thở dài: “Hồ nước này, xem ra không đủ cho thiếu hiệp tắm rồi.”
Kỳ cọ cả đêm, mất mấy trăm thùng nước, cuối cùng ba tên hộ vệ cũng hầu hạ xong Diệp Chiến.
Theo câu nói của người xưa, vẻ đẹp của một người phụ thuộc phần lớn vào bộ y phục. Sau khi tẩy rửa sạch sẽ, toát lên hương thơm dịu mát, Diệp Chiến khoác lên mình bộ áo bạch bào lộng lẫy, trông hắn như một vị trích tinh từ thiên giới hạ phàm.
“Thật không nghĩ đến sau khi tắm rửa sạch sẽ, thiếu hiệp trông thật anh tuấn bất phàm.” Vị phu nhân nhìn về phía Diệp Chiến, không khỏi tấm tắc khen ngợi.
“Vị bá mẫu này cứ gọi tiểu chất là tiểu Diệp hoặc tiểu Chiến, gọi thiếu hiệp nghe thật xa lạ.” Diệp Chiến cười hì hì nói.
Tám người đứng đối diện lập tức sửng sốt, khẽ mắt liền giật giật mấy cái. Huynh đệ, chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên, lấy đâu thân quen mà xa lạ.
“Khụ!”
“Lão huynh họ Khương tên Kỳ, cảm ơn Diệp tiểu huynh đệ hôm nay ra tay trượng nghĩa.” Nói xong hắn cúi đầu một cái thật sâu bày tỏ sự cảm kích.
Bảy người còn lại cũng đều cúi đầu thật sâu, ân cứu mạng không khác gì ân tái sinh.
“Ấy ấy, các vị cần gì phải làm như vậy! Xông pha giang hồ, thấy việc bất bình ra tay tương trợ là việc dĩ nhiên.” Nói xong, Diệp Chiến vội vàng chạy về phía tiểu cô nương xinh đẹp để nâng đỡ nàng dậy.
Khương Kỳ nghe vậy rất tán thưởng, một thiếu niên anh tài không kiêu không siểm nịnh thời buổi này thật khó kiếm.
Dù đặt ở kinh thành cũng là rồng là phượng trong loài người.
Nhưng một lúc vẫn không thấy thiếu niên có hành động, hắn nghi hoặc không thôi, không phải theo lẽ thường tên tiểu tử này sẽ tiến đến đỡ hắn dậy rồi nói vài câu khách sáo.
Chẳng hạn như Khương bá bá khách sáo rồi hay Khương bá bá không cần đa lễ gì gì đó.
Ngẩng mặt lên nhìn, Khương Kỳ không thấy Diệp tiểu huynh đệ đâu liền khó hiểu. Nhìn xung quanh một vòng, hắn mới phát hiện tên tiểu tử thối đó đang tươi cười nắm tay nữ nhi của mình.
Khương Kỳ chỉ biết cười khổ, đá mắt nhìn sang Khương phu nhân.
“Tiểu muội muội, muội tên gì? Bao nhiêu tuổi? Có hôn phối chưa?” Vừa nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm trước mắt, Diệp Chiến liên tục hỏi ba câu.
Nói thật, hai đời hai kiếp hắn đã lịch duyệt vô số mỹ nữ, nhưng lần đầu tiên hắn gặp một người kiều diễm đến như vậy. Hương diễm đoạt mục, hương thảo mỹ nhân.
“Diệp thiếu hiệp, thiếu hiệp cứ gọi tiểu nữ là Khương Lan là được rồi.”
“Khương Lan! Khương Lan! Tên đẹp như người.”
“Khụ! Diệp tiểu huynh đệ, không biết chuẩn bị đi đâu?” Khương Kỳ vừa hỏi vừa bước đến bên cạnh, tay phải cầm tay nữ nhi mình còn tay trái cầm tay Diệp Chiến tách ra.
Trong lúc Khương Lan đang đỏ mặt tía tai vì xấu hổ, Diệp Chiến lại lắc đầu thở dài ánh mắt đầy tiếc nuối. Bàn tay trắng như tuyết mềm mại như da em bé, cảm giác cầm mãi mà không thấy chán.
Nhưng không đến ba giây, khuôn mặt của hắn thay đổi ba trăm sáu mươi độ, lập tức quay sang tươi cười nói: “Khương bá phụ, tiểu chất chuẩn bị tiến về thành Thiên Vân lập nghiệp.”
“Thành Thiên Vân?”
“Thật trùng hợp, nhà chúng ta đang định chuyển đến thành Thiên Vân để sinh sống.” Khương phu nhân đi đến cười nói.
“Tốt quá, vậy tiểu chất xin ngồi nhờ xe ngựa quá giang một đoạn vào trong thành.” Không ai mời, Diệp Chiến rất tự nhiên leo lên xe ngựa ngồi ở thành ghế bên cạnh.
Người ta đã lên xe ngựa ngồi rồi, làm gì còn lý do để mà đuổi xuống nữa, huống chi tiểu tử thối này còn là ân nhân cứu mạng cả nhà mình.
Phu Phụ nhà họ khương bất đắc dĩ tiến vào xe ngựa.
Xe ngựa tuy chật, nhưng đáng tiếc kế hoạch của Diệp Chiến hoàn toàn phá sản, người ngồi bên cạnh hắn không phải là Khương tiểu thư mà lại là Khương bá phụ.
Đối diện lại là tiểu nha hoàn, hắn cũng không còn cớ nào nữa để tiếp cận.
“Đáng tiếc đáng tiếc.”
Trong suốt khoảng thời gian ngồi xe ngựa, mọi người đều bắt chuyện cười nói rôm rả, hai bên cũng bắt đầu hiểu nhau nhiều hơn.
Khương Kỳ văn chương xuất chúng, mười năm tuổi đỗ tú tài hai mươi tuổi thi đậu bảng vàng, quang vinh liệt tổ liệt tông áo gấm về làng. Mất gần ba mươi năm cố gắng phấn đấu, cuối cùng cũng leo lên được chức thị lang lễ bộ, nhưng do đắc tội với mấy vị quan lớn mà buộc phải từ quan về quê.
“Làm quan đã là không dễ, huống hồ còn là vị quan thanh liêm.”
Đột nhiên, xe ngựa hý lên một tiếng rồi dừng lại, âm thanh của một tên hộ vệ vang lên bên ngoài xe ngựa: “Đại nhân, phu nhân, chúng ta về đến nhà rồi.”
“Tiểu huynh đệ, mời.”
Vừa bước xuống xe ngựa, Diệp Chiến liền có linh cảm không tốt.
Hắn không trông mong gì một tên thanh liêm sẽ mua được tòa biệt viện rộng hàng vạn mẫu đất, nhưng trong tưởng tượng của hắn ít nhất cũng phải là loại biệt viện tầm trung lên đến vài trăm mẫu.
Nhưng vừa bước vào biệt viện, Diệp Chiến không khỏi kinh ngạc.
Đường đường đại quan tam phẩm, thế mà chỉ mua được căn tứ hợp viện chưa đến một mẫu đất, hắn không khỏi lắc đầu cảm thán. Xem ra hắn lại phải đau đầu nghĩ cách kiếm tiền mới được, không thể trông chờ vào sự báo ơn của tên mọt sách này.
Để đạt được luyện khí nhị trọng thiên thì cần hai điểm trao đổi, như vậy quy đổi ra cần phải tốn hai trăm lượng bạc.
“Hai trăm lượng bạc a, không phải là một con số nhỏ.”
Ngắm nhìn xung quanh tòa tứ biệt viện, Diệp Chiến liền hô to hỏi: Khương bá phụ, tiểu chất biết ngài làm quan công chính thanh liêm, nhưng làm quan mấy chục năm mà lại chỉ mua được một tòa biệt viện cũ nát thì cũng quá là liêm khiết đi.”
“Không dấu gì Diệp tiểu chất, tòa biệt viện này là phụ thân trước khi lâm chung để lại cho bá phụ bá mẫu. Tính ra, tuổi đời của nó cũng phải vài trăm năm, lên có một chút cổ xưa.” Khương phu nhân mỉm cười giải thích.
“Vậy là sau khi từ quan, bá phụ liền nghĩ đến việc lương tựa vào nhà của nhạc phụ?”
“Khụ!”
Đưa tay lệ miệng ho nhẹ một cái, Khương Kỳ đỏ mặt lập tức nói sang chủ đề khác: “Phu nhân, bà chuẩn bị một chút rựu thịt để nhà chúng ta tẩy trần cho Diệp tiểu huynh đệ.”
“Bá phụ không cần khách khí.”
“Đúng rồi, tiểu chất mới đến thành Thiên Vân lần đầu, chưa biết phải tìm nơi nào để ở.”
“Mong bá phụ bá mẫu có lòng nhân từ, cho phép tiểu chất ở lại dăm bữa nửa năm. Khi nào tìm được chỗ ở ưng ý, tiểu chất sẽ lập tức dọn đi, không làm phiền bá phụ nữa.” Nói xong, hắn liền cười tủm tỉm nhìn hai người, hắn tin chắc hai người họ sẽ không từ chối.
Đứng bên cạnh, hai mắt Khương Kỳ sáng lên, khuôn mặt lập tức cười tươi rạng rỡ: “Diệp tiểu chất nói vậy là có ý gì? Chúng ta là người một nhà, nói gì đến chuyện xin ở nhờ, tiểu chất cả đời ở lại đây cũng được nữa là.”
“Phải phải, biệt viện rộng lớn như vậy, chỉ có vài người chúng ta ở thì thật buồn tẻ.” Khương phu nhân gật đầu phụ họa.
Trong khi đó, đứng một bên Khương Lan thỉnh thoảng liếc Diệp Chiến mà đỏ mặt cúi đầu.
“Vậy thì đa tạ bá phụ bá mẫu.”
Diệp Chiến không quá cầu kỳ về chỗ ở, hắn chọn đại một phòng tương đối sạch sẽ, quét dọn qua một lượt rồi nằm xuống giường chìm vào giấc ngủ. Sau một ngày một đêm hoạt động mệt mỏi, hắn cần nghỉ ngơi một lúc để lấy lại sức.
Bây giờ, người đã tại trong thành, vấn đề an toàn không cần phải quá lo lắng, hắn có thể yên tâm ngủ một giấc thật ngon, mơ một giấc thật đẹp.