Trong đêm tối chỉ có ánh trăng mờ ảo, một thân hình nhỏ bé không ngừng lao vun vút, bỏ lại những rặng cây cối ở phía sau.
Người này không ai khác chính là Diệp Chiến, sau khi rời khỏi trấn Hoa Sen hắn đã chạy một mạch suốt mấy canh giờ theo con đường lớn.
Tuy chưa từng rời khỏi trấn, nhưng không có nghĩa là hắn không biết đường.
Những lúc đi hành khất, thỉnh thoảng hắn cũng nghe được đám thương nhân bàn tán qua về lộ trình, lúc đó hắn chỉ là hứng thú hóng chuyện nhưng không nghĩ tới lại cực kỳ có ích trong hoàn cảnh bây giờ.
Diệp Chiến đã suy nghĩ rất kỹ, hắn quyết định lên huyện thành lập nghiệp, dù sao trên huyện thành cái gì cũng tốt lại giàu có và sung túc, quan trọng là có nhiều cơ hội cho hắn kiếm bạc.
Càng nhiều bạc, tu vi hắn lại càng tăng trưởng, cứ thế một vòng tuần hoàn.
Hiện tại hắn đã là luyện khí kỳ nhất trọng thiên, không phải là tên thư sinh ốm yếu nhiều bệnh tật, ít nhất hắn vẫn có một chút sức lực tự vệ trước một đám vô lại.
Cộng thêm vẫn còn chín viên tích cốc đan, mỗi viên có thể duy trì trạng thái không đói trong vòng ba ngày. Ba chín hai bảy viên, nếu hắn đi ngày đi đêm không nghỉ, có lẽ trong vòng một tháng là có thể tới thành Thiên Vân.
Có thể sau khi kích hoạt hệ thống, khí vận của Diệp Chiến tăng lên không ít, dọc theo đường lớn hắn không gặp phải một chút trở ngại nào, một đường thuận buồm xuôi gió.
“Hô!”
Thở dài một hơi, đứng trên cành cây đại thụ nhìn về phía xa xa, ở vị trí này hắn đã có thể nhìn thấy bóng dáng lờ mờ của một đại thành to lớn và uy nghi.
“Nghỉ ngơi một đêm khôi phục lại thể lực, sáng mai sẽ vào thành.” Nghĩ vậy, Diệp Chiến liền ngồi xuống nghỉ ngơi lấy lại thể lực.
Mặc dù không có công pháp để hấp thụ thiên địa linh khí, nhưng từ sau khi trở thành tu sĩ mỗi lần dùng hết linh lực trong người, hắn cảm giác bản thân chỉ cần ngồi yên điều tiết mấy canh giờ thì linh lực tự động hồi phục.
Hắn đã từng hỏi qua Vị Y, nhưng tiểu a đầu này cũng không rõ, việc này lại không phải là vấn đề xấu lên hắn cũng an tâm.
Trời đã bắt đầu nhá nhem, xe ngựa của các đội thương nhân cũng bắt đầu ít dần, xe ngựa nào vẫn còn ở phía sau thì không ngừng tăng tốc, nếu không một lúc nữa cổng thành đóng lại thì chỉ có thể ngủ ở dưới chân tường thành.
Đúng lúc này, cách hắn khoảng trăm thước có tiếng đánh nhau truyền đến không ngừng, mùi máu tanh cũng theo chiều gió lan tỏa khắp nơi.
“Giết! Các huynh đệ giết hết bọn chúng, nam sát nữ dâm, vàng bạc châu báu là của chúng ta.” Những âm thanh dâm dật đê tiện không ngừng vang vọng khắp khu rừng trong đêm tối.
Đứng quan sát một lúc, Diệp Chiến lập tức hiểu rõ tình hình, hơn ba mươi tên ăn mặc hắc y trùm mặt kín đầu đang không ngừng tấn công hơn chục tên hộ vệ. Đám hộ vệ không ngừng liều chết bảo vệ một cỗ xe ngựa, dù có phải chịu ngàn đao vạn đao, máu tươi không ngừng chảy vẫn kiên cường chống cự.
Có vẻ tình hình đang nghiên hẳn về một bên, số thi thể của đám hắc y không vượt qua một bàn tay trong khi đó đám người hộ vệ lần lượt không ngừng nằm xuống.
Chẳng mấy chốc, chỉ còn vài tên trung niên hộ vệ cầm đao vây quanh xe ngựa chống cự.
“Cạc cạc cạc.” Tiếng cười dâm tiện của đám hắc y khi nhìn thấy khuôn mặt của mấy nữ tử trong xe ngựa.
Ngay cả Diệp Chiến cũng không thể nhịn được mà thốt lên một tiếng: “Bàn bàn nhập họa!”
Vị phu nhân tuổi tác chỉ tầm ba năm ba bảy tuổi, nhưng vẫn giữ nguyên được nét đẹp của tuổi thanh xuân, cùng với sự mặn mà của phụ nữ từng trải. Chân mày vòng nguyệt có duyên, tóc mây gợn sóng đẹp duyên tơ hồng.
Bên cạnh là một vị tiểu thư xinh đẹp không kém, trên khuôn mặt không ngừng sợ hãi run sợ ôm trầm lấy vị phu nhân mà khóc nức nở.
“Ký chủ, nước rãi chảy hết ra ngoài rồi kìa.” Vị Y xuất hiện trên màn hình 3D ánh mắt khinh bỉ nói.
“Khụ! Chẳng qua nhìn vị phu nhân này làm ta nhớ đến mẫu thân lên mới có chút thất thần.” Diệp Chiến chống chế trả lời.
Vị Y bĩu môi không nói gì liền lặn mất cùng màn hình 3D.
Chỉnh đốn lại một chút y phục bẩn thỉu của mình, Diệp Chiến nhảy một phát từ trên ngọn cây bay thẳng về phía đám người đang đánh nhau.
“Ăn một thương của ta.”
Hét lớn một tiếng, hai tay nắm chặt thanh trúc dơ lên qua đầu, dựa vào lực của đà đang bay mà bổ mạnh vào một tên hắc y nhân gần mình nhất.
“Bùm.” Một tiếng nổ lớn vang lên, máu me cùng óc người bắn tứ phía, thân hình hắc y nhân theo lực đập của gậy trúc mà lún sâu vào mặt đất.
Một người đang sống sờ sờ bị Diệp Chiến bổ cho một nhát nát đầu, trò chơi đập dưa hấu của thế kỷ hai mươi hai cũng không có kích thích như vậy.
Không gian đột yên trở lên yên tĩnh, ánh mắt kinh sợ nhìn về người thanh niên bẩn thỉu cùng cái xác không đầu trên mặt đất. Mặc dù trên tay tất cả mọi người đều dính máu tươi vô số, nhưng cảnh tượng kinh tởm như thế này lại là lần đầu tiên trông thấy.
“Ọe!”
Không chỉ hắc y nhân mà bốn tệ hộ vệ cùng mấy người trong kiệu cũng không ngừng nôn ọe, nôn hết những gì mình mới ăn lúc trưa, không còn ai có tâm tình đánh đánh giết giết nữa.
“Rút rút rút, đại ca đã chết tất cả mọi người rút mau.” Một tên hắc y nhân la lớn, những tên khác thấy vậy cũng dựa thế lui lại vào trong rừng biến mất trong màn đêm.
Bốn tên hộ vệ nhìn thấy hắc y nhân đã rút thì thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống đất không ngừng hít lấy từng luồng không khí lạnh.
Vị trung niên ngồi trên xe ngựa, cảm nhận đã an toàn liền thở dài một hơi nhẹ nhõm. Hắn không giống những người khác, làm quan sống ở kinh thành bao nhiêu năm, việc kinh tởm ghê người nào mà chưa từng thấy.
Chẳng qua, chỉ là một cái đầu bị đánh nổ làm sao có thể làm hắn run sợ.
Vỗ về an ủi phu nhân cùng nhi nữ một chút, hắn mỉm cười xuống ngựa đi về phía vị thiếu niên anh hùng, hắn muốn đích thân cảm tạ. Nếu không nhờ vị thiếu niên này, đêm nay cả nhà hắn đã gặp phải một đại kiếp nạn không bao giờ rửa hết nỗi ô nhục.
Vừa tiến đến gần mười thước, hắn không thể không lùi lại, không phải hắn khinh thường thiếu niên ăn mày này, mà thực sự trên người hắn quá thối, thối đến mức hắn chỉ muốn nôn hết đống đồ trong bụng ra ngoài.
Hắn thề là hắn chưa bao giờ gặp tên ăn mày nào thối đến như vậy.
Bất đắc dĩ đứng từ xa cúi đầu cung kính nói: “Đa tạ thiếu hiệp trợ giúp, xin nhận của Khương mỗ một lễ.”
Sau khi hành lễ, bầu không khí lại yên lặng, vị trung niên hơi ngẩn đầu lên một chút nhìn vị thiếu hiệp, hắn cảm thấy kỳ lạ.
Diệp Chiến vẫn đứng trong tư thế một gậy bổ xuống, nhìn cảnh tượng kinh tởm trước mặt trong bụng hắn liền cuồn cuồn sóng vỗ, bất kỳ lúc nào cũng có thể phun ra ngoài.
Nhưng vì giữ hình tượng cao nhân, hắn không thể không cố gắng chống đỡ sự run rẩy của cơ thể.
“Ọe!” Cuối cùng hắ nvẫn không thể nhịn được nữa, quỳ hai đầu gối xuống đất mà nôn ọe, dù trong bụng hắn chả có cái gì để nôn.
Đứng đối diện nhìn hành động của vị thiếu hiệp trẻ tuổi, trung niên nhân ban đầu có chút sửng sốt, sau đó là một trận cười ha hả. Với kinh ngiệm hơn bốn mươi cái xuân xanh, hắn thừa biết triệu chứng của người thiếu hiệp này là gì.
Hồi tưởng lại lần đầu tiên giết người, cảm giác của hắn cũng không khác gì vị thiếu hiệp trước mắt, khó chịu nôn nao không thể hình dung .
Vị thiếu hiệp này có thể sở hữu một thân thủ phi phàm, nhưng có lẽ là lần đầu tiên xuất sơn không có kinh nghiệm giang hồ.
Vị phu nhân sau một lúc bình tĩnh lại,liền dẫn theo nhi nữ và nha hoàn bước xuống xe ngựa đi đến bên cạnh phu quân mình hỏi: “Phu quân, vị thiếu hiệp này . . . ?”
“Không sao, một lúc nữa sẽ hồi phục lại thôi.” Vị trung niên cười lớn nói.
Đúng như lời của trung niên nhân, khoảng một tách trà sau Diệp Chiến lấy vạt áo lau miệng rồi từ từ đứng dậy, cảm giác này nó còn khó chịu hơn chịu đói chịu rét.
Nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy đám hắc y nhân đâu thì hắn liền thở dài một hơi, sau đó nhìn lại bốn người trước mắt.
Ánh mắt của hắn liền sáng lên, hắn đã cứu giúp cả nhà bốn người, chắc chắn sẽ được cảm tạ rất hậu hĩnh, trăm lượng bạc có khi cả nghìn lượng bạc cũng chả ít.
Cười hì hì một tiếng, hắn liền bước nhanh về phía bốn người mở miệng nói: “Bốn vị, không cần cảm ơn ta đâu, Diệp Chiến ta thích nhất là làm việc bất bình ra tay tương trợ.”
Hai bên cánh nhau chưa đến một thước, vị trung niên cùng phu nhân của mình cứng đơ người.
“Phu nhân cùng tiểu thư ngất rồi, người đâu mau đỡ hai người họ lên xe ngựa.” Tiểu a hoàn cố nín thở hét to lên một tiếng.
Vị trung niên nhân cũng hỏng rồi, hắn không ngờ vị thiếu hiệp này lại nhiệt tình hiếu khách như vậy, hắn vừa bước đến một luồng khí độc liền xông thẳng vảo mũi. Hắn thì còn có thể chống đỡ được một chút, còn phu nhân cùng nhi nữ thì lập tức ngất ngay tại chỗ.
“Thiếu hiệp, chúng ta có thể cách nhau mười thước rồi cùng nói chuyện có được không?” Đứng ở bên cạnh xe ngựa, vị trung niên nhân cười ngượng ngùng nói.
Hắn biết một đề nghị thẳng thừng như vậy thì không phải phép, nhưng bọn hắn thật sự không chịu được mùi thối đó a.
Không chỉ thối thông thường, mùi đó còn hơn cả thuốc độc giết người.
“Phải phải đấy thiếu hiệp, chúng ta cứ giữ khoảng cách này nói chuyện là được rồi.” Một tên hộ vệ cũng cười khổ nói.
Nhìn thái độ của mấy người, Diệp Chiến khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
“Chuyện này . . .”
“Ài! Thiếu hiệp, lão huynh mạn phép hỏi một câu, đệ đã mấy năm rồi không có tắm rửa thay quần áo vậy?” Trung niên nhân ngập ngùng hỏi.
“Tắm rửa?” Người ta đã nói đến nước này rồi mà hắn còn không hiểu thì chỉ có là đầu heo.
Đưa tay phải lên hít ngửi một chút, hắn buột miệng hỏi một câu: “Có thối như vậy sao?”
“Rất thối.”
“Không phải, là cực kỳ thối.”
Mấy người hộ vệ không ngừng gật đầu khẳng định.
“Chỉ là gần chục năm không tắm thôi mà, có thật sự thối như vậy không?”.