Chương 2: Tân thủ tiểu lễ bao

“Ting! Chúc mừng ký chủ nhận được tân thủ tiểu lễ bao.”

Âm thanh vừa vang lên, Diệp Chiến vui sướng không thể tả, nếu bây giờ hắn mà còn sức chắc chắn sẽ nhảy cẫng lên mà hò hét.

Tân thủ đại lễ bao! Tân thủ đại lễ bao a, trong các tiểu thuyết nhân vật chính đều dựa vào đại lễ bao để bước lên con đường tu hành, đây chính là đại cơ duyên người người ao ước.

“Phải chăng muốn mở ra.”

“Mở mở lập tức mở luôn.” Là gì đây, tu vi hay công pháp, hắn không thể chần chừ thêm một phút giây nào nữa.

“Chúc mừng ngài nhận được một viên thối thể đan, một trăm lượng bạc cùng một bình tích cốc đan.”

Một lúc lâu sau không thấy hệ thống lên tiếng, Diệp Chiến liền mở miệng hỏi: “Hết rồi?”

“Vâng!”

“Tu vi thần thông, công pháp võ kỹ nghịch thiên đâu?” Diệp Chiến há hốc mồm kinh ngạc.

“Đối với một phàm nhân, không tu vi không căn cốt như ngài thì ba vật phẩm trên đều là đồ nghịch thiên rồi đấy.”

“Nghịch thiên?”

Trong suốt mười bốn năm lang bạc giang hồ, hắn có một số nhận biết nhất định về thế giới này. Đối với phàm nhân bình thường thì một trăm lượng bạc tương đối lớn nhưng với người tu tiên lại chỉ là hạt cát trong sa mạc.

Còn về bình tích cốc đan, mười lượng bạc một bình không quá đắt. Tích cốc đan hiện nay được bán tràn lan trong các cửa hàng cho đến sạp bán ngoài chợ.

Nếu nói nghịch thiên chắc là nằm ở viên thối thể đan, bởi vì hắn không biết nó có giá trị bao nhiêu, trong giới đan dược nó được phân loại vào cấp bậc nào.

“Ngươi không phải đang lừa ta đấy chứ?” Diệp Chiến nghi ngờ dò hỏi.

“Không hề!”

“Trong các gói tiểu lễ bao, phần thưởng của ngài là có giá trị cao nhất rồi đấy.”

“Tiểu lễ bao?”

“Vâng! Hệ thống dựa theo khí vận của ngài, phân loại cho ngài tân thủ tiểu lễ bao.”

“Có tiểu chắc phải có đại chứ.” Diệp Chiến trêu đùa, quà là quà làm gì còn phân biệt tiểu với đại.

“Quà lễ bao được phân chia thành bốn loại theo khí vận, khí vận chi tử sẽ được hưởng lễ bao đặc biệt, đại khí vận sẽ được hưởng đại lễ bao, trung khí vận và tiểu khí vận lần lượt là trung lễ bao cùng tiểu lễ bao.”

Nghe xong giới thiệu, hắn chỉ biết câm nín.

“Quả nhiên vận khí của ta vẫn quá đen đủi, đến cả lễ bao cũng chỉ là tân thủ tiểu lễ bao.” Diệp Chiến không khỏi lắc đầu tự giễu.

“Mà thôi bỏ đi, có còn hơn không.”

Nhìn lại ba vật phẩm trước mặt, Diệp Chiến cảm giác hào hứng trong lòng, vận mệnh tương lai của hắn sẽ được cột chặt vào chúng.

Chính vì vậy, hắn cần phải sử dụng cho hợp lý, tránh lãng phí dù chỉ một tý ty.

Trên màn hình 3D, Vị Y đang rất mong ngóng chờ xem ký chủ này của mình sẽ chọn con đường đi như thế nào, đem chúng đi bán lấy tiền hay tự sử dụng luôn cho bản thân.

“Ký chủ của ta ngài đừng chết quá sớm, ngài mà chết thì ta lại tiếp tục thất nghiệp a.”

Nhưng trái ngược với suy nghĩ của Vị Y, hơn một canh giờ trôi qua Diệp Chiến vẫn không có hành động gì khác biệt. Lúc này, hắn vẫn đang nhắm mắt, trên môi khẽ chảy xuống một chút nước miếng, thỉnh thoảng còn chép chép nhai ngấu nghiến.

Không sai, Diệp Chiến đang ngủ mà lại ngủ rất ngon, đây là giấc ngủ ngon nhất trong vòng mười bốn năm kể từ lúc hắn được sinh ra.

Dù những vết thương, cái bụng đói không ngừng than phiền lên trung ương thần kinh thì cũng không thể cản lại giấc mộng xuân.

Người qua người lại, con đường tấp lập và náo nhiệt cho đến khi mặt trời bắt đầu ngả về tây.

Chớp mắt một cái, trên trời mặt trăng đã lên cao, tiếng ếch ộp tiếng dế mèn không ngừng kêu vang, những giọt xương lạnh vẫn còn đọng lại trên gò má người thiếu niên.

“Wao! Thật thoải mái, lâu lắm rồi ta mới được ngủ một giấc ngon như vậy.” Diệp Chiến ngồi dậy vươn vai một cái, tạo ra những tiếng xương kêu rắc rắc.

Hành động quá mức của hắn lại khiến vết thương nặng hơn, máu từ các vết thương không ngừng chảy ra, nhưng như vậy cũng không thể ngăn cản sự phấn kích trong lòng.

“Trước tiên giải quyết cái bụng đói trước đã.” Diệp Chiến lẩm bẩm một câu.

Từ trong hệ thống hắn lấy ra bình tích cốc đan, đổ một hạt ra tay rồi lập tức cho vào miệng, cổ nhân có câu rất hay ‘Có thực mới vực được đạo’, hắn chẳng thể làm gì với cái bùng lúc nào cũng kêu ọt ẹt.

Viên tích cốc vừa vào bụng, một luồng năng lượng nóng ấm bắt đầu chảy khắp thân thể, cảm giác hoa mắt chóng mặt do đói cũng dần biến mất, một luồng năng lượng tràn đầy trong cơ thể khiến hắn chỉ muốn hét lớn một tiếng.

Lần đầu tiên trong suốt mười bốn năm, hắn cảm thấy bụng được ăn lo, Những giọt nước mắt nóng hổi tuôn rơi trên gương mặt, như những viên ngọc trong màn đêm lạnh giá.

Cảm giác này quá thư sướng.

“Tiếp theo nên sử dụng thối thể đan hay lên bán?”

Diệp Chiến trầm tư suy ngẫm một lúc rồi hỏi: “Vị Y, trong hệ thống cần bao nhiêu lượng bạc để mua.”

“Một viên thối thể đan cần một nghìn điểm trao đổi.”

Một nghìn điểm trao đổi tương đương với một nghìn lượng bạc trắng, Nếu hắn đem viên đan dược này đi bán, hắn có thể đổi được một số lượng bạc kếch xù. Số lượng bạc đó có thể giúp hắn mua lại được mấy viên thối thể đan, đồng thời tu vi sẽ tăng lên không ngừng.

Có khi sẽ còn đạt đến luyện khí tam tứ phẩm chứ không đùa.

Suy nghĩ một lúc lâu, Diệp Chiến vẫn quyết định sử dụng đan dược cho bản thân mình. Không ai biết khi hắn đem đan dược đi bán hoặc tin tức bị lộ ra ngoài hắn có thể sẽ bị người sát nhân diệt khẩu hay không?

Lòng người hiểm ác, một viên đan dược bình thường cũng có thể làm cho đám người đổ máu điên cuồng huống chi một viên thối thể đan.

Thối thể đan công dụng như tên, dùng để thanh lọc tạp chất trong cơ thể.

Cầm viên thối thể đan trên tay, Diệp Chiến thực sự không thể kìm nén được sự run rẩy, chỉ cần hít một ngụm hương thơm của nó cũng khiến hắn thoải mái không thôi.

Không chần chờ, hắn liền đem viên đan dược bỏ vào miệng, vừa nuốt xuống bụng một nguồn năng lượng khổng lồ bắt đầu chạy dọc các kinh mạch, đi qua các tế bào tiến vào trong xương tủy cùng lục phủ ngũ tạng.

Cảm giác đau đớn lúc này khác hoàn toàn mọi lần bị đánh, bị đánh chỉ là đau thể xác bên ngoài nghỉ ngơi một chút sẽ đỡ. Nhưng đau đớn ở bên trong xương tủy thì nó lại như những con kiến lửa đốt, đau đớn khó chịu mà không thể làm gì.

Hiện tại hắn chỉ có thể nắm chặt lòng bàn tay, hai hàm răng cắn chặt vào nhau để không phát ra những tiếng kêu rên.

Thời điểm nhạy cảm này, hắn không muốn để ai chú ý.

Mồ hôi cùng đám tạp chất bẩn thỉu trong cơ thể không ngừng chảy ra theo lỗ chân lông, vốn dĩ hắn không được thơm tho cho lắm bây giờ càng thối đến mức không thể ngửi được, nó còn thối hơn cả đám ăn mày buổi sáng.

“Hô!”

Gần hai canh giờ trôi qua, cuối cùng nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần cũng chấm dứt, Diệp Chiến thở ra một ngụm trọc khí.

“Đây chính là cảm giác sau khi sử dụng xong thối thể đan?”

Cơ thể trở nên nhẹ nhàng như chim yến, những vết bầm đen từ sáng nay và những vết thương tích lũy trong hơn mười năm đều biến mất hoàn toàn.

Hắn siết chặt nắm đấm tay phải, dồn hết sức mạnh đấm thẳng về phía trước. Thư sinh tay trói gà không chặt đã biến mất, nắm đấm của hắn giờ đây có thể phát ra một chút kình lực.

“Vị Y lập tức sử dụng một trăm lượng bạc đổi lấy tu vi luyện thể nhất trọng thiên.” Rèn sắt khi còn nóng, Diệp chiến lập tức muốn bước chân vào con đường tu tiên.

“Vâng! Một trăm lượng bạc đổi được một trăm điểm trao đổi, một trăm điểm trao đổi đã được quy đổi sang tu vi.” Vị Y cười tươi nói, cuối cùng thời khắc cô mong chờ nhất đã đến.

Ký chủ của cô chính thức trở thành một người tu tiên.

“Luyện thể nhất trọng thiên.”

“Vù.”

Một quyền huy mạnh vào tường, mặc dù có chút đau đớn, nhưng bức tường chắc chắn được làm từ đá cũng có chút vỡ vụn một chút.

“Ha ha ha.” Lần này, Diệp Chiến không thể kìm được cảm xúc mà ngửa mặt lên trời cười to, nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má.

Hắn chờ ngày này đã bao lâu rồi, mười bốn năm tận mười bốn năm a, ông trời quả nhiên không phụ lòng người.

Sau một hồi cười điên cuồng, hắn bắt đầu trầm tư suy tính cho kế hoạch tương lai.

“Trấn Hoa Sen bây giờ không thể dung được ta nữa rồi, nếu ba đại gia tộc biết một người bình thường như ta đột nhiên có thể tu luyện, chắc chắn sẽ bắt ta tìm hiểu nguyên nhân.”

“Lúc đó, muốn sống không được muốn chết cũng không xong.”

Gần mười năm sống tại Trấn Hoa Sen hắn còn lạ gì thủ đoạn của ba gia tộc này, có chuyện ghê tởm bỉ ổi nào mà bọn họ không dám làm.

Quyết định xong, Diệp chiến lập tức đứng dậy phi nhanh về phía cửa trấn, do trấn Hoa Sen chỉ là một trấn nhỏ lên không có cái gọi là lính hộ thành cùng đại trận.

Với tu vi luyện thể nhất trọng thiên, hắn mất chưa đến một chén trà liền rời khỏi trấn, biến mất vào màn đêm đen tối.

“Tạm biệt trấn Hoa Sen.”