“Khụ!”
“Theo như hiền chất nói, để đạt trình độ vượt qua cả Cầm đại tông sư chỉ cần dựa vào hai thứ này?” Khương Kỳ nghi ngờ nhìn vào tờ giấy trên tay, hắn không tin chỉ dựa vào thứ này cùng với cây đàn kỳ lạ kia lại có thể đàn ra được một khúc thiên cổ như vậy.
Nếu là thật thì tại sao tại kinh thành nơi phồn hoa nhất Thần Võ, hắn lại chưa bao giờ nghe ai nhắc qua một chút về chúng.
Nếu vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất, Diệp Chiến là người vương triều khác vì một lý do nào đấy mà lưu lạc đến đây? Thậm chí là người từ Châu khác, nếu suy nghĩ theo hướng như vậy thì có thể dễ dàng giải thích tất cả mọi thắc mắc.
“Bí ẩn như màn sương mù trong đêm tối.” Hắn không khỏi cảm khái một tiếng.
Lúc này, ngồi bên cây đàn Diệp Chiến từ từ giải thích: “Nhạc phụ, tờ giấy trên tay người gọi là sheet nhạc hay còn được gọi là văn bản khúc nhạc, chúng được dùng để ghi lại một bài hát có nốt nhạc và lời hát.”
“Sheet nhạc giúp mọi người đàn tốt hơn và gẩy đúng nhịp, đúng cấu trúc.”
“Còn Cửu Vỹ Vân Ngọc Cầm là một kiện cổ tranh hai mươi năm dây, một loại đàn được nâng cấp lên từ phiên bản Thất Huyền Cầm.”
Khương Lan nghe xong liền kích động như phát hiện một tân thế giới mới, đôi môi anh đào hé mở thì thầm: “Chỉ dựa vào hai thứ này có thể dễ dàng đánh bại một Cầm đại tông sư?”
“Chỉ đơn giản như vậy.” Diệp Chiến mỉm cười bắt đầu giảng giải chi tiết cho mọi người hiểu về nguyên lý cũng như cách sử dụng.
Không thể không nói, trí nhớ thổ dân khá cường đại, hắn chỉ giảng giải hai ba lần cùng giải thích một vài chỗ khó hiểu thì mọi người cũng hiểu sơ bộ. Đặc biệt là Khương Lan, hắn thấy cô tiếp thu rất nhanh, học một suy ba có thể hiểu được mười, không hổ là người được hắn đánh giá là đại thiên tài âm luật.
“Tiểu Lan muội muội, muốn đàn thử một khúc?” Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Khương Lan khi nhìn cây đàn, Diệp Chiến mỉm cười hỏi.
“Ta . . . Ta có . . . Có thể sao?”
“Đương nhiên là có thể.” Diệp Chiến gật đầu đứng sang một bên, làm thủ thế ra hiệu mời.
Chưa bao giờ Khương Lan cảm thấy hưng phấn như bây giờ, cô đi từng bước từng bước tiến đến ngồi xuống vị trí của Khương Chiến.
Nhẹ nhàng đặt hai bàn tay lên cây đàn, cảm nhận một luồng linh khí mờ nhạt lan tỏa mà tim không ngừng đập rộn ràng. Cô không chỉ đàn một loại đàn mới chưa từng nghe qua, mà cây đàn bên dưới còn là một kiện hạ phẩm pháp khí.
Hít thở thật sâu để mình có thể bình tĩnh, trong đầu nhớ lại những gì Diệp Chiến đã hướng dẫn chỉ dậy. Bàn tay thọn nhỏ mà mịn màng nhẹ nhàng gẩy từng sợi dây, âm thanh bắt đầu vang lên truyền vào tai mọi người.
“Hay! Hay! Hay!” Mọi người không ngừng vỗ tay khen ngợi, mặc dù không thể bằng Diệp Chiến, nhưng lần đầu tiên tiếp xúc đã có thể làm được đến trình độ như vậy thì đã rất tài ba.
“Nếu dựa vào truyện và Cầm nghệ đỉnh cấp của Diệp công tử chắc chắn Khương gia tửu lầu sẽ lại một lần nữa được huy hoàng.” Lão tứ Điền Dịch kích động nói.
“Không chỉ như vậy, tại thành Thiên Vân chúng ta có thể nhanh chóng chiếm vị trí top đầu tử lâu.” Lão đại lão nhị lão tam, ba người nghe vậy thì cũng gật đầu phụ họa.
“Khụ!” Khương Kỳ đột nhiên họ nhẹ một tiếng gây sự chú ý của mọi người.
Đến thời điểm này hắn không thể không nói ra, mà hắn cũng không cần thiết phải dấu diếm nữa. Bây giờ hắn đã từ quan không còn là người của triều đình, chính vì vậy sẽ không còn nhiều cấm kỵ phải lo lắng và suy nghĩ.
“Hiền chất, thực ra Thiên Hương lầu cùng Ngân Nguyệt lầu đều là sản nghiệp của nhà họ Khương chúng ta, vì vậy chúng ta không cần thiết phải đấu đá lẫn nhau.”
“What the hell.” Diệp Chiến không nhịn được mà thốt lên một câu Anh ngữ.
Hắn không thể tin được, tửu lâu mới xuất hiện cách đây hai năm có thế đá văng tất cả các nhà tửu lâu lớn nhỏ để độc chiếm vị trí top đầu lại là sản nghiệp của Khương gia.
Hắn không khỏi cười khổ hỏi: “Khương bá, rốt cuộc là ngài đang ủ mưu gì? Báo hại cả ngày hôm nay hiền chất phải đau đầu nghĩ cách đối phó với Thiên Hương lầu.”
“Phải phải lão gia, chúng ta theo ngài mười mấy năm cũng không hề hay biết a.” Lão đại Chương Long trợn mắt kinh ngạc.
Hôm nay bọn họ đến Thiên Hương lầu dự tiệc, hắn không khỏi sợ hãn thán phục trước sự xa hoa sầm uất của nó.
Nhìn sơ qua đại sảnh, hắn đoán tòa tửu lầu này có trị giá lên cũng phải đến vài chục nghìn lượng vàng, là vàng ròng nguyên khối nha.
Khương phủ vốn nổi tiếng tại kinh thành là một vị quan thanh liêm, cả đời làm quan đều một lòng vì nước vì dân, trong nhà lúc nào cũng không vượt quá một nghìn lượng bạc trắng. Hôm nay lão gia đột nhiên nói cho bọn họ biết, nhà mình không hề nghèo chẳng qua lão gia nhà mình chỉ là giả heo ăn thịt hổ.
Mấy tên hộ vệ không khỏi tò mò.
“Thật ra chuyện là như thế này . . .” Khương Chiến giải thích sơ qua cho mọi người hiểu, tuy nhiên một số điểm mấu chốt cần phải giữ bí mật thì hắn sẽ không nhắc đến, bây giờ vẫn chưa phải lúc nói ra toàn bộ.
Diệp Chiến không khỏi khâm phục tài năng diễn xuất của phu phụ Khương gia, bọn họ ẩn dấu thật sâu, toàn bộ người trong kinh thành đều bị bọn họ lừa cho một vố thật đau.
Nhìn một vòng quan sát Diệp Chiến, Khương Kỳ tiếp tục nói: “Khương bá muốn đại diện Thiên Hương lầu chân thành mời hiền chất hợp tác làm ăn với chúng ta, lợi nhuận hai bên có thể chia năm năm.”
Lợi nhuận chia năm năm là hắn đã suy nghĩ rất kỹ rồi đấy, thậm chí hắn có chút xấu hổ khi chiếm một chút tiện nghi.
Nhưng vì tương lai của tiểu quận chúa, hắn không thể không mặt dầy.
Trong khi đó, sau khi nghe đề nghị từ Khương bá trong đầu Diệp Chiến lập tức liên tưởng đến tất cả các trường hợp có thể xảy ra. Suy nghĩ một chút Diệp Chiến liền nhoẻn miệng cười, mở lại Khương gia tửu lầu hay hợp tác làm ăn với Thiên Hương lầu cũng đâu có gì khác biệt.
Chẳng phải đều là làm ăn với Khương gia hay sao? Cái hắn cần chính là có một thế lực chống lưng nha, mà lại lợi nhuận chia năm năm với hắn đã cực kỳ thỏa mãn rồi.
“Tốt! Hợp tác vui vẻ.” Diệp Chiến liền sảng khoái đáp ứng.
Khương Kỳ nhìn Diệp Chiến đáp ứng sảng khoái như vậy không khỏi vui mừng, Khương mẫu đứng bên cạnh cũng âm thầm vui vẻ. Trước mắt bọn họ đã có thể cột Diệp Chiến lên cùng con thuyền, mối quan hệ giữa hai bên cũng tiến thêm một bước.
“Chiến nhi, cần bao lâu để có thể hoàn thiện tác phẩm Thế giới hoàn mỹ?” Đây là một vấn đề quan trọng, hắn cần xác định rõ ràng để đưa ra đường hướng phát triển cho Thiên Hương lầu.
Lão tổ ban chiều thì rất hào hùng chí khí đấy, cuối cùng vẫn chốt lịch một câu: “Tất cả vấn đề lão tổ giao cho con, ta, quận chúa và tất cả người Khương gia đều tin ở con.” Phủi mông làm chưởng quỹ hắn cũng muốn a.
Đáng tiếc cái thân phận tôn tử, gia chủ Khương gia thì hắn chỉ có thể cười khổ chấp nhận.
Diệp Chiến trầm ngâm suy nghĩ một chút, dựa theo tốc độ viết tay của mình mà đưa ra suy luận: “Ừm! Khoảng một tháng.”
“Vậy sao, vừa đủ để chúng ta có thể làm ra những cây Cửu Vỹ Vân Ngọc Cầm tương tự, dù sao cũng không thể mang kiện pháp khí này ra biểu diễn tại Thiên Hương lầu được, nó quá chói mắt.” Khương Kỳ phân tích một chút rồi nói.
“Chỉ là một kiện hạ phẩm pháp khí, có cần phải cẩn thận như vậy không?”
Khương kỳ khóe mắt khẽ co giật, không khỏi cười khổ: “Chỉ . . . chỉ là một kiện pháp khí!” Người so với người, tức chết người mà.
Tất cả những người có mặt tại đây lúc này đều có chung một cảm xúc với Khương Kỳ, bất quá lại có một người chỉ quan tâm đến giá trị cầm đạo.
Khương Lan quay sang mỉm cười hỏi: “Diệp công tử, có thể cho tiểu nữ đàn thêm một khúc nữa.”
“Ồ! Lan muội muội rất thích cây đàn này nha?”
Trong đầu Diệp Chiến liền lóe lên một ý tưởng, đối với hắn lúc này tu vi chắc chắn phải quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác. Nếu Khương Lan thích cây đàn như vậy, hắn vừa có thể thành toàn cho giai nhân, tu vi của hắn lại được nâng cao.
“Nhất tiễn song điêu.”
Nghe được câu hỏi bất ngờ của DIệp Chiến, Khương Lan khá ngượng ngùng không biết nói gì, nói không thích thì là giả. Nhưng cô sao có thể mở miệng thừa nhận được, như vậy là một hành vi bất lịch sự, gây xấu hổ cho cả hai bên.
“Ha ha ha.” Nhìn khuôn mặt Khương Lan lưỡng lự không trả lời, DIệp Chiến không kìm được mà cười to một tiếng nói: “Nếu Lan muội muội thích, ta sao có thể đập vỡ ước mơ sở thích của người khác được cơ chứ.”
“Lần đầu gặp mặt chưa có món quà gì tặng cho muội, như vậy đi ta sẽ để rẻ lại cho muội với giá một nghìn lượng bạc trắng.”
“Muội thấy có được không?”
“Một . . . một nghìn lượng bạc?” Khương Lan bật dậy kinh ngạc hô lớn một tiếng.
Nhìn thái độ của Khương Lan, lại quay sang nhìn mọi người đang mắt chữ O mồm chữ A nhìn mình ,Diệp Chiến chột dạ cười nói: “Đắt . . . Đắt quá sao? Nếu vậy bớt một chút cũng được.” Nghĩ đến sự giàu có của Thiên Hương lầu hắn đang định chặt chém một chút.
Không ngờ lại tự đào hố chôn mình, mặt hắn lúc này nóng như chảo lửa, quá mức xấu hổ.
“Đúng là cái miệng tiện luôn hại cái thân mà.”