Nửa đêm canh ba, ngồi tại trong phòng của mình nhìn hòm bạc trước mặt. Nhớ lại khuôn mặt tươi cười như hoa, sự hào phóng quá mức của Khương bá, Diệp Chiến không khỏi xoắn xuýt.
“Hình như lại tự đào cho mình một cái hố nữa rồi, đúng là thông minh lại bị chính thông minh hại.” Diệp Chiến không khỏi cười khổ.
Tuy hắn không rõ giá trị thực của một kiện hạ phẩm pháp khí là bao nhiêu, nhưng hắn có thể khẳng định mình lỗ lớn trong thương vụ vừa rồi.
“Hài!” Hít sâu một cái để cho bản thân bình tĩnh.
“Một vạn lượng bạc trắng thì một vạn lượng bạc trắng vậy.” Suy nghĩ một cách tích cực, hắn cũng không còn quá xoắn xuýt nữa.
Vấn đề hiện tại của hắn là làm sao sử dụng số bạc này cho hợp lý, có thể tối ưu hết tiềm năng của bản thân.
“Vị Y, nạp một vạn lượng bạc vào hệ thống.”
“Một vạn lượng bạc đã quy đổi ra một vạn điểm trao đổi, với một vạn điểm trao đổi hệ thống S-21 rất hân hạnh được phục vụ thượng đế.”
Nghe vậy Diệp Chiến dở khóc dở cười nói: “Vậy, trước tiên giúp ta thăng cấp lên luyện khí tứ trọng thiên.”
“Một nghìn bốn trăm điểm trao đổi đã chuyển hóa thành tu vi, kí chủ vui lòng chuẩn bị tinh thần.”
Ngay sau âm thanh của hệ thống, một luồng linh khí điên cuồng tràn vào trong thân thể, hắn có thể cảm nhận rõ ràng tu vi của mình từ từ được tăng lên mà không gặp bất kỳ một bình cảnh nào, tất cả mọi thứ như nước chảy mây trôi.
“Luyện khí nhị trọng thiên.”
“Luyện khí tam trọng thiên.”
“Luyện khí tứ trọng thiên.”
“Hô! Thoải mái, thỏai mái.” Cảm nhận một luồng linh lực tràn trề trong người, Diệp Chiến không khỏi hưng phấn không thôi.
Sau khi hoàn tất, việc đầu tiên hắn muốn làm là kiểm tra xem sức mạnh của mình đến đâu, nghĩ vậy hắn lập tức nhảy qua tường trèo ra khỏi Khương phủ. Đi một mạch thẳng về trung tâm quảng trưởng của Thiên Vân thành, mục tiêu chính là máy kiểm tra thực lực được đặt bên cạnh võ đài.
Đường thông hè thoáng, chạy tầm mười năm phút liền tới nơi. Nhìn quảng trường rộng lớn hắn không khỏi cảm thán, dù nơi này có hơn trăm nghìn người cùng chen trúc thì vẫn dư giả thoải mái.
Đi đến bên võ đài, tuy không biết hình dạng của máy đo nhưng nhìn qua một lát hắn liền nhận ra ngay, vì bên cạnh võ đài chỉ có một mình nó.
Đứng trước máy đo, Diệp Chiến bồn chồn hỏi: “Vị y, một người bình thường thì luyện khí tứ trọng thiên sẽ có bao nhiêu cân lực lượng?”
“Mỗi trọng thiên sẽ gia tăng thêm năm trăm đến một vạn cân thực thực, cùng cảnh giới với ký chủ thì sẽ rơi vào khoảng ba vạn đến bốn vạn.”
“Ba đến bốn vạn? Không biết ta có thể đạt được bao nhiêu cân thực lực.” Diệp Chiến lẩm bẩm một câu.
Làm động tác hít sâu một hơi, cảm nhận nguồn linh lực trong cơ thể như một dòng suối cuồn cuộn chảy về tay phải. Bàn tay từ từ nắm lại thành một nắm đấm, một nắm đấm tràn đầy sức mạnh. Hắn lấy đà vung cánh tay, quyền thủ như một viên đạn bắn ra, đập vào máy đo với một tiếng nổ lớn.
“Ầm!” Máy đo rung lên một chút, chỉ số trên màn hình tăng vọt lên mức sáu vạn cân.
Nhìn con số trên màn hình hắn không tin vào mắt mình, hai tay không ngừng đưa lên dụi mắt, đầu đưa lại gần màn hình nhìn xem mình có bị hoa mắt không. Nhưng làm thế nào đi nữa thì con số sáu vạn vẫn là sáu vạn không thay đổi, tức là thực lực hiện tại của hắn có thể đạt sáu vạn cân, vượt xa người cùng cảnh giới tu vi.
“Ngọa tào, thật sự là sáu vạn, hệ thống này quá xịn sò đi.” Nếu đã không hiểu hắn lập tức quy cho sự bá đạo của hệ thống, nếu không hắn không còn cách giải thích nào tốt hơn.
Trên màn hình hệ thống, lúc này Vị Y cũng kích động không thôi, sáu vạn cân sáu vạn cân a, hơn hẳn mốc thiên tài hai vạn cân.
Nhưng mà suy nghĩ một chút, cô liền cảm thấy có gì đó sai sai.
Diệp Chiến chỉ là một người bình thường không có linh căn, theo lý dù có được hệ thống bơm tu vi thì cũng sẽ chỉ là một người tu chân bình thường không mạnh không yếu. Những tên thiên tài kia một là dựa vào thể chất huyết mạch hai là dựa vào công pháp đặc biệt thì mới có thể hoàn toàn vượt trội.
“Chẳng nhẽ . . .”
Hiện tại vẫn chưa thể kết luận chính xác, cô cần phải chờ thêm một thời gian tiếp tục theo dõi.
Trong khi đó Diệp Chiến lúc này vui đến phát cuồng, hắn ta cũng là một thiên tài không phải là một tên phế vật a.
“Đói đói đói. . .” Đột nhiên âm thanh không ngừng vang lên trong linh hồn khiến hắn giật mình, khuôn mặt liền cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Dưới ánh trăng mờ ảo, bốn phía xung quanh vẫn lặng ngắt như tờ, không một bóng người.
“Ực! Không phải ta gặp quỷ chứ.” Nghĩ đến đây hắn liền dùng mình một cái.
“Linh lực linh lực, ta đói.” Âm thanh lại tiếp tục vang lên trong linh hồn.
Ngay sau âm thanh đó, linh lực tại đan điền không ngừng bị một sức hút mãnh liệt từ trái tim, thân thể huyết nhục bắt đầu khô héo một cách chóng mặt.
Diệp Chiến run rẩy đến mức không thể đứng vững liền ngã quỵ nằm trên mặt đất: “Chuyện . . . chuyện gì đang xảy vậy.”
“Vị Y, Vị Y . . .”
“Ký . . . ký chủ ngài bị làm sao vây? Ngài đừng có chết a, ta khó khăn lắm mới kiếm được công việc tốt như này.” Vị Y lúc này cũng cực kỳ hoang mang bối rối nói.
“Mau, mau đổi cho ta mấy viên bổ huyết đan, bổ khí đan.” Cảm giác nguy cơ tử vong đang tiến lại gần làm cho Diệp Chiến cực kỳ sốt ruột.
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn biết lúc này cần phải không ngừng bổ sung huyết khí và linh lực, nếu không hắn thực sự sẽ chết.
“Một trăm điểm trao đổi đã được hoán đổi sang nhất phẩm bổ huyết đan, một trăm điểm trao đổi đã được hoán đổi sang nhất phẩm bổ khí đan.”
“Ký chủ vui lòng . . .”
Không chờ hệ thống nói hết câu, hắn liền lấy ra một lọ đan dược không ngừng nuốt xuống, ngay sau đó lấy nốt lọ đan dược còn lại để nuốt xuống.
Hai mươi viên đan dược vừa được nuốt vào trong bụng, một luồng năng lượng khổng lồ bùng nổ khắp đan điền, chúng đang định phát tác thì ngay lập tức bị trái tim cắn nuốt. Bất quá tình trạng trước mắt của hắn vẫn không có chút thay đổi, cơ thể vẫn tiếp tục khô quắt không chút khí huyết.
“Đói ta đói.”
“Đói đói con mẹ nhà ngươi.” Diệp Chiến mắng tục một câu tiếp tục hoán đổi thêm một bình bổ huyết đan cùng một bình bổ khí đan.
“Vị Y cho ta thêm hai bình . . .”
“Lại cho ta . . .”
Liên tục nuốt hơn hai mươi bình bổ khí đan cùng bổ huyết đan, lúc này hắn mới từ từ hồi phục lại trạng thái ban đầu.
Cảm nhận huyết khí cùng linh lực không còn bị hấp thụ nữa, Diệp Chiến mới thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Có thể trong cơ thể ký chủ ẩn dấu một loại thể chất nào đó, bây giờ tu vi tăng lên đã vô tình kích hoạt.”
“Ví dụ như trọng đồng hoặc chí tôn cốt chẳng hạn.”
“Thể chất bí ẩn?” Diệp chiến lắc đầu phủ nhận, nếu mà hắn thật sự có thể chất bí ẩn thì trường sinh gia tộc kia đã phát hiện ra, không đến nỗi hắn phải lưu lạc tha hương như bây giờ.
Mà thôi kệ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, xe đến trước núi ắc có đường.
Bây giờ hắn có hệ thống trong tay dù có thể chất hay không với hắn cũng không có quá nhiều quan trọng, trong hệ thống thiếu gì thể chất quý hiếm, chỉ là hắn có tiền để sở hữu hay không mà thôi.
Đứng dậy chỉnh sửa lại y phục, nhìn lên trời thấy mặt trời đã thấp thoáng xuất hiện, hắn không khỏi thổn thức: “Một đêm quá nhiều chuyện xảy ra.”
Hai chân dồn lực nhún nhẹ một cái liền nhẩy lên phía trước vài mét, chỉ thoáng cái hắn liền rời đi quảng trưởng. Tốc độ, sức bật, độ dẻo dai của cơ thể đột nhiên gia tăng, việc này khiến cho Diệp Chiến không khỏi nghi ngờ.
Ban đầu còn tưởng mình sinh ra ảo giác, nhưng sau một hồi thí nghiệm thì hắn có thể khẳng định thể chất của hắn đã tăng lên rất nhiều, bằng chứng là hắn chỉ cần nhún nhẹ vài cái liền có thể nhẩy lên nóc nhà, nhún chân một cái liền từ nóc nhà này nhảy sang nóc nhà khác.
Vì quá hưng phấn, chưa đến một chén trà hắn đã đi được chục dặm bằng cách nhảy từ nóc nhà này sang nóc nhà khác.
“Hô! Thật thoải mái, bảo sao dù sống dù chết tất cả mọi người đều điên cuồng hướng về tu tiên lộ.” Đứng trên một nóc nhà, nhìn về phía hoàng hôn hắn mỉm cười thì thầm.
Đúng lúc này, âm thanh của một đám người bên dưới thu hút sự chú ý của hắn.
“Triệu quản gia, chúng ta đã bắt được con nha đầu Tôn Kiều cùng lão già Tôn Trung Mộc.” Một tên hậu vệ tay xách đại đao, cúi đầu cung kính nịnh nọt nói.
Người được gọi là Triệu quản gia là một lão già dâu dê, thân hình gầy còm cùng với đôi mắt nhọn hoắt đầy sắc lạnh.
Lão ta nhìn một già một trẻ bị trói buộc nằm giẫy dụa trên mặt đất, âm thanh khàn khàn nói: “Tiểu nha đầu này thì dẫn đến phòng thiếu chủ, còn tên lão già kia thì xử lý như mọi ngày, đem chế biến thành huyết dược cho lão gia và phu nhân sử dụng.”
Diệp Chiến hướng ánh mắt theo tên Triệu quản gia, hắn lập tức phẫn lộ tức giận : “Là Tôn tiên sinh cùng Tôn tiểu nha đầu.”
“Triệu gia, lại là triệu gia.” Mặc dù rất phẫn nộ, nhưng hắn không thể không nén nó xuống bụng.
Sau bài học trước cửa Thiên Hương lầu, hắn cảm thấy lão tứ Điền Dịch nói rất đúng, trước khi muốn ra tay với đối thủ thì cần phải hiểu rõ đối thủ, một khi ra tay một kích tất sát.
Hít một ngụm khí lạnh, Diệp Chiến truyền âm hỏi: “Vị Y, tại sao ta luôn cảm giác khó chịu khi nhìn bọn họ vậy? Trong không khí thi thoảng ta còn ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.”
“Có thể đây là một dạng tà tu, sử dụng huyết nhục nhân loại để nâng cao tu vi.”
“Tà tu?.”