Chương 12: Diệt Triệu gia

Nhìn chằm chằm lão già Triệu quản gia, Diệp Chiến không khỏi nhíu mày.

“Ta cảm thấy tên này có tu vi không tầm thường, nhưng lại không thể nhìn thấu và xác định chính xác tu vi của hắn.”

“Vị Y, rốt cuộc là như thế nào?”

“Là công pháp liễm tức thuật hoặc một loại tương tự nhằm che giấu khí tức bản thân, nó cũng tương tự như ký chủ được hệ thống che đậy tu vi.”

Vậy thì khó rồi, nếu không thể xác định được chênh lệch giữa hai bên thì làm sao mà đánh.

“Ký chủ có thể mua máy đo thông tin, chỉ cần có nó thì dù bất kỳ công pháp liễm tức cao minh đến đâu cũng không thể che dấu được.”

“Giá cũng không quá đắt, chỉ có hai nghìn năm trăm điểm.”

Nghe giới thiệu, hai mắt Diệp Chiến liền sáng lên: “Lập tức mua một cái.”

Từ trong kho hệ thống lấy ra một kiện vật phẩm như mắt kính, nhìn bề ngoài thì cũng không có gì quá đặc biệt. Nhưng khi vừa đeo lên, một bảng thông tin liền hiện ra trước mặt.

[Tính danh: Triệu Nhất Chân

Giới tính: Nam

Tuổi: 62

Tu vi: Luyện khí nhị trọng thiên

Thân phận: Quản gia

. . .]

“Ký chủ chỉ cần nhấn cái nút bên phải mắt kính, phạm vi sẽ được mở rộng lên ba mươi mét, máy có thể quét bất kỳ sinh vật sống nào trong phạm vi của mình.”

“Ồ! Lại còn có công dụng thần kỳ như vậy?” Diệp Chiến kinh ngạc.

Tính năng quét trong phạm vi rộng vừa được mở, một loạt danh sách các sinh mệnh được hiện lên, dù là con chó hay con mèo cũng không thể thoát.

[Tính danh: Triệu Cao

Giới tính: Nam

Tuổi: 18

Tu vi: Luyện khí nhất trọng thiên

Thân phận: Nhị công tử

. . .]

V.v…

Một loạt danh sách các thành viên khác hiện lên, tu vi cao nhất trong phạm vi ba mươi mét chỉ là luyện khí tam trọng thiên. Nhún chân một cái liền nhảy sang một tòa nhà khác, một bảng danh sách khác lại hiện lên.

Không đến một chén trà, hắn đã thăm dò toàn bộ nội tình của nhà họ Triệu.

Người có tu vi cao nhất là lão tổ Triệu Vương trong mật thất sâu trong hậu viện, tu vi luyện khí thất trọng thiên. Người mạnh kế tiếp chính là gia chủ Triệu Hoán, tu vi tứ trọng thiên. Những người còn lại chỉ có tối đa là nhị phẩm tam phẩm.

“Khó giải quyết nhất chính là tên lão tổ.” Diệp Chiến đôi mắt khẽ cau mày. Cũng may có mắt kính đo thông tin, nếu không ngày hôm nay hắn sẽ phài bồi táng theo hai ông cháu Tôn lão.

“Vị Y, ba nghìn một trăm điểm có thể tăng lên mấy tầng tu vi.”

“Vừa đủ để tăng tu vi lên lục trọng thiên.”

Lục trọng thiên sao, nếu tính theo khả năng vượt cấp chiến đấu lại cộng với đánh lén thì khả năng rất cao hắn có thể ăn được.

Không chần chờ, hắn liền dùng nốt số điểm còn lại để đổi lấy tu vi.

“Luyện khí ngũ trọng thiên.”

“Luyện khí lục trọng thiên.”

Nhất định phải một kích nhất sát, một kích nhất sát, trong đầu không ngừng lảm bẩm. Diệp Chiến hít một hơi thật sâu, chuẩn bị sung túc linh lực đạp tung cánh cửa mật thất được làm bằng đá.

“Ầm!” Cách cửa bị nổ tung thành nhiều mảnh, khói bụi mù mịt bốc lên.

Đang ngồi giữa mật thất, lão già đột nhiên thấy cánh cửa bị một ngoại lực phá vỡ, lão lập tức phẫn lộ hét lớn : “Tên tặc tử nào to gan dám xông vào mật thất của lão phu.”

Nhưng khi hắn vừa đứng dậy, chưa kịp làm ra bất kỳ động tác gì liền nhìn thấy một bóng người lao với tốc độ cực nhanh đi vào. Theo đà phản xạ, lão già chỉ kịp dồn linh khí lên tay để chống đỡ một quyền đang hướng về phía mình.

“Bùm!”

Máu huyết phun trào, bàn tay cùng đầu lâu đều bị một quyền đánh nổ, thân thể cũng theo đà của xung lực mà bay một đoạn rồi rơi xuống mặt đất, lão già trước khi chết chỉ kịp trợn mắt sợ hãi mà không kịp hét thảm.

Sau khi nhất kích thành công, Diệp Chiến lúc này liền quỳ xuống đất thở hồng hộc, trái tim không ngừng đập lên dữ dội. Mặc dù đã có kinh nghiệm một lần giết người, nhưng cảm giác bây giờ vẫn không dễ chịu một chút nào.

“Ký chủ, chỉ cần không thẹn với trời đất, ngài không cần phải quá mức để tâm.” Vị Y xuất hiện lên tiếng động viên.

“Đã sinh tồn tại tu chân giới thì hai bàn tay không thể không dính máu, nhưng chỉ cần thủ vững bản tâm không vì tư lợi mà đồ sát người vô tội là được.”

Nghe vậy hắn có chút cảm động, Diệp Chiến liền nở nụ cười nói: “Đa tạ ngươi đã nhắc nhở.”

Từ từ bình tĩnh lại, đưa ánh mắt nhìn quanh căn mật thất một vòng, trong mật thất hoàn toàn trống vắng không có quá nhiều đồ vật gì.

Đang định rời đi thì một bức tượng lập tức thu hút sự chú ý của hắn: “Cái kia là . . .” Diệp Chiến hiếu kỳ đứng dậy đi về phía của nó.

Trên giá gỗ, một bức tượng có khuôn mặt là một con quỷ, thân hình khá nhỏ được làm bằng gỗ, toàn thân đỏ như huyết máu, không ngừng tỏa ra luồng khí tức kinh tởm khiến Diệp Chiến chỉ muốn nôn ngay tại chỗ.

“Ký chủ, đây là một bức huyết quỷ tượng, tên lão già kia là dựa vào nó để cảm ngộ ra những công pháp tà huyết.”

“Hừ! Nếu vậy thì nó không lên tồn tại trên đời.” Diệp Chiến vung nhẹ một quyền, huyết tượng lập tức vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.

Vì cẩn thận, hắn liền bật máy quét lên một lần nữa, ngay lập tức thông tin của hơn ba mươi sinh mệnh liền hiện lên khiến hắn giật mình.

“Kỳ quái, tại sao vừa rồi ta quét qua một lần thì chỉ thấy mỗi tên của lão già, bây giờ quét lại lại xuất hiện hơn ba mươi vị thiếu nữ.”

“Ký chủ, là trận pháp.”

“Trận pháp? Ngươi không phải đã nói rằng kính mắt này có thể dò tìm mọi sinh vật trong bán kính ba mươi mét à?”Diệp Chiến không khỏi nghi ngờ.

“Hai nghìn năm trăm điểm trao đổi thì chỉ có công dụng như vậy thôi, nếu ký chủ muốn quét được cả trận pháp vui lòng dùng điểm tu chân để mua máy quét cao cấp hơn.” Vị Y mỉm cười trả lời.

“Khụ! Tạm thời ta dùng cái này vẫn rất thoải mái.”

Diệp Chiến lập tức rời mật thất tiến về phòng của gia chủ Triệu gia Triệu Hoán, với tu vi bây giờ của hắn thì tại Triệu phủ hắn có thể thoải mái đi ngang.

Vì vậy, hắn không có một chút cố kỵ mà đạp tung cửa phòng, hiên ngang đi vào.

“Ai!” Lúc này, đang ôm phu nhân ngủ trên giường, Triệu Hoắc giật mình tỉnh dậy phẫn nộ hét lớn.

Hắn biết người dám hiên ngang phá cửa vào phòng của hắn, vậy chỉ có thể kẻ địch. Nếu đã là địch nhân thì không cần nhiều lời, Triệu Hoắc lập tức nhảy xuống giường với lấy thanh kiếm bên cạnh phi nhanh về phía Diệp Chiến.

Trong khi đó, Diệp Chiến vẫn ung dung khóe miệng khẽ nhếch lên nói: “Gia chủ Triệu Hoắc tu luyện tà công, dùng huyết nhục nhân loại để tu luyện.”

“Bản Chiến Quân thay trời hành đạo, ta phán tội diệt tộc.”

“Ngươi . . .” Triệu Hoắc kinh hãi cực độ, không nghĩ tới người thiếu niên trước mặt lại biết được bí mật gia tộc của mình. Khuôn mặt hắn lúc này càng trở lên lạnh lẽo đầy sát khí: “Đi chết đi.”

Nhìn thanh kiếm đã đến trước mặt, Diệp Chiến khẽ đưa hai ngón tay phải lên kẹp lấy thanh kiếm, vận sức một chút liền bẻ nó gẫy làm đôi. Thân thể lập tức lách sang phải bước lên hai bước, tay trái lập tức đưa lên bóp lấy cái cổ Triệu Hoắc mà nhấc lên khỏi mặt đất.

“Ngươi . . . ngươi . . . ngươi rốt cục là ai?” Bị bóp cổ nhấc lên mặt đất, Triệu Hoắc không ngừng sợ hãi giẫy dụa, âm thanh khàn khàn hỏi.

Không chờ Diệp Chiến trả lời, bên ngoài phòng một đám hộ vệ của Triệu phủ nghe tiếng động lập tức hô lớn kéo nhau chạy đến.

“Tốt! Ta đỡ phải đi tìm từng tên một.” Nhìn Triệu quản gia dẫn đầu tiến vào phòng, Diệp Chiến cười nhạt nói.

“Chạy . . . chạy mau.” Triệu Hoắc cố phát âm từng tiếng cảnh báo.

Nhưng đáng tiếc Triệu quản gia không hiểu, hắn nhìn gia chủ nhà mình bị một tên thanh niên bóp cổ như con gà, khuôn mặt phẫn nộ lập tức hét lớn: “Giết!”

“Ha ha ha! Đến tốt.”

Cười sảng khoái một tiếng, bàn tay trái lập tức gia tăng thêm lực đạo: “Rắc rắc rắc.” Âm thanh xương cổ bị bẻ gẫy, Triệu Hoắc khí tuyệt bỏ mình.

“Phu quân . . .”

“Gia chủ . . .”

“Không cần bi thống, tiếp theo chính là các ngươi.”

Vất Triệu Hoắc sang một bên, Diệp Chiến lập tức lao về đám người. Bởi vì chênh lệch tu vi giữa hai bên quá xa, mỗi một quyền buông xuống liền có một người ngã xuống mặt đất. Tất cả đều có chung một hiện trạng, do lực mạnh đánh vào cơ thể làm tan nát lục phủ ngũ tạng dẫn đến tử vong.

Một chén trà sau, âm thanh kêu đánh kêu giết dần dần biến mất, Triệu phủ lại quay lại với không gian im lặng.

Hơn ba mươi xác chết nằm ngổn ngang trên mặt đất.

“Lão tổ, lão tổ, tại sao người vẫn chưa xuất hiện.” Lúc này, Triệu phu nhân khuôn mặt trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy sợ hãi.

Cầm thanh kiếm gãy trên mặt đất, Diệp Chiến đi đến trước mặt vị phu nhân trẻ tuổi nói: “Không cần gọi, lão ta đã chết rồi.” Sau đó, ném thanh kém xuống đất, âm thanh lạnh nhạt tiếp tục nói: “Ngươi tự xử đi, mặc dù ngươi không giống bọn chúng, nhưng bao che tiếp tay cho giặc thì vẫn phải chết.”

“Ta ta phải giết ngươi báo thù.”

“Bùm.” Lại một âm thanh nổ lớn vang lên trong phòng, máu huyết vương vãi khắp nơi.

“Ài!”

Diệp Chiến không khỏi thở dài, ban cho ngươi được toàn thây ngươi không muốn, lại cố chấp làm ma mất đầu.

Lắc đầu đi ra ngoài phòng, bật máy quét lên để kiểm tra xem còn có cá lọt lưới. Di chuyển khắp Triệu Phủ thấy không còn ai nữa hắn mới yên tâm.

Quay trở lại mật thất đằng sau hậu viện, lấy tạm một cái khăn đưa lên che mặt, hắn lập tức phá vỡ bức tường. Ngay lập tức, hơn ba mươi thiếu nữ đang trong trạng thái run rẩy sợ hãi xuất hiện trước mắt, ai đấy đều xinh đẹp như hoa.

Qua cách ăn mặc, hắn có thể nhận ra loại người gì cũng có đủ cả, từ tiểu thư con nhà quyền quý, đến con nhà nghèo nông hộ.

Cố ý thay đổi một chút âm thanh, Diệp Chiến lên tiếng nói: “Triệu gia đã bị diệt, các ngươi đã an toàn, mau chóng đi báo quan để được trở về đoàn tụ với gia đình.” Nói xong hắn lập tức nhẩy lên nóc nhà tiến về tiền viện, nơi giam giữ một đám người khác.