Sau khi tắm rửa sạch sẽ để rửa trôi đi những vết máu, Diệp Chiến mượn tạm một bộ y phục trong phủ Triệu gia mặc lên người.
“A a a. . .”Đứng trên cổng đại môn hét to một tiếng, âm thanh của hắn vang vọng một góc thành. Ngay lập tức thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.
Nhìn một đội quan binh từ đằng xa không ngừng chạy đến, hắn nhún chân một cái liền phi tốc từ nóc nhà này sang nóc nhà khác. Chỉ thoáng một cái thân ảnh đã biến mất, tìm một chỗ vắng vẻ không người hắn liền xuất hiện như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Ký chủ thật sự không hối hận khi phá hủy bức huyết tượng nhân? Nếu quy đổi sang điểm tu chân có thể đổi được hơn trăm điểm đó.”
“Không cần, nếu đã là tà vật hại người thì không nên giữ lại. Với lại, nếu ta đem nó trao đổi cho các ngươi thì chẳng khác nào tiếp tay cho giặc.”
“Lần này thu hoạch được hơn vạn lượng bạc trắng ta thấy cũng thỏa mãn rồi.”
Vị Y không tiếp tục truy hỏi, cô lè lưỡi mỉm cười lém lỉnh một cái liền lặn mất.
Đứng giữa đường lớn, Diệp Chiến làm động tác hít thở sâu sau đó vươn vai một cái thật mạnh để chào đón một ngày mới.
Ở tu chân giới hắn phải công nhận mọi người thức dậy rất sớm, theo như cách tính thời gian của hiện đại thì bây giờ mới hơn năm giờ sáng. Thế mà số lượng người đi trên đường đã rất đông, các hàng quán hai bên cũng lục tục mở bán.
“Bánh quẩy, cháo hành hoa đây.”
“Bánh bao bánh bao nhân thịt, một văn tiền một cái.”
“Mại dô, mại dô.”
Không vội về phủ, Diệp Chiến chợt nổi lên hứng thú đi dạo, hắn đã đến thành Thiên Vân được ba ngày rồi nhưng chưa một lần nào được thoải mái dạo chơi. Hôm nay nhân lúc tâm tình đang rất tốt thì hắn muốn ngắm nhìn phong cảnh trong thành một chút.
Dọc con đường lớn, nhìn các tòa lầu nhiều tầng thì phải công nhận người cổ đại rất giỏi, không cần si măng cốt thép nhưng vẫn có thể xây được nhà một cách kiên cố. Thậm chí hắn còn nhìn thấy một tòa lầu bảy tầng cao hơn bốn mươi mét.
Đi dạo một vòng, ma xui quỷ khiến gì lại khiến hắn đi đến trước cửa Thiên Hương lầu.
“Hài!”
Nếu đã đến đây vậy liền vào gặp lão bản một chút, tối hôm qua hắn cùng Khương bá đã đạt được sự thống nhất trong hợp tác nhưng cũng chỉ là sơ bộ. Hắn vẫn cần phải đến gặp lão bản bàn bạc lại một cách kỹ lưỡng cũng như hoạch định kế hoạch trong tương lai.
Hắn không thể phủi mông làm chưởng quỹ được, Thiên Hương lầu không có tiền thì tu vi của hắn cũng không thể tăng trưởng được a.
Vừa bước vào cửa, Diệp Chiến liền hô lớn một tiếng: “Tiểu nhị, mang một bình rựu cùng một bàn thức ăn ngon lên cho bản Chiến Quân.”
Muốn làm ăn cái gì thì trước tiên cũng lên giải quyết cái bụng đói trước đã, mặc dù có thể mua được tích cốc đan trong hệ thống nhưng hắn lại muốn dùng vị giác để lấp đầy cái bụng hơn. Nếu không tu tiên còn có ý nghĩa gì nữa.
Trong đại sảnh người ngồi đã rất đông, nói nói cười cười ăn thịt uống rựu nhưng chẳng có ai thèm ngó sang nhìn Diệp Chiến một cái. Chỉ có một tên tiểu nhị cách đó không xa liền tiến đến tươi cười chào hỏi: “Khách quan mời ngồi mời ngồi, ngài chờ một chút thức ăn và rựu sẽ được mang lên ngay.”
Sau khi ngồi xuống một bàn trống hắn liền quan sát xung quanh, đại sảnh tầng một phải rộng ít nhất gấp ba lần so với Khương gia tửu lầu.
Ngoài ra hắn còn cảm thấy không khí thoải mái hơn bên ngoài rất nhiều, như kiểu đang được ngồi trong điều hòa mát lạnh vậy.
“Chẳng nhẽ lại là trận pháp?”
Nhìn khuôn mặt nghi ngờ của Diệp Chiến, Vị Y liền hiện lên giới thiệu: “Đây là ‘Xuân hạ thu đông tứ tượng trận pháp’, mùa hạ nắng nóng thì sẽ mát lạnh, mùa đông rét buốt thì sẽ ấm áp, một trận pháp cấp một khá tinh diệu.”
“Oh!” Hắn khẽ kinh ngạc một tiếng, xem ra lão bản đứng sau tửu lâu này thật sự không đơn giản, tin đồn là đại thế lực đứng sau là thật.
Còn Khương bá bá tự nhận Thiên Hương lầu là tửu lâu của nhà họ Khương thì hắn không tin, cùng lắm chỉ là chưởng quỹ đứng ra quản lý hộ mà thôi, nói thẳng ra là người làm công ăn lương.
“Ký chủ đã quên Triệu gia có công pháp liễm tức thuật sao? Biết đâu Khương gia cũng là một gia tộc tu chân, nhưng lại thích giả heo ăn thịt hổ.”
Suy nghĩ một chút Diệp Chiến liền nhoẻn miệng cười: “Khương gia có thể là một gia tộc tu chân thì như thế nào?”
Trực giác cho hắn biết Khương bá cùng mọi người đều là người tốt, trên người Khương bá hắn còn mơ hồ cảm nhận được một chút hạo nhiên chính khí lúc ẩn lúc hiện.
Trực giác chính là thứ giúp hắn sinh tồn suốt mười bốn năm làm ăn mày, trực giác của hắn chưa bao giờ sai.
Tự rót cho mình một tách trà uống cái ực, khuôn mặt lại trở về trạng thái vui vẻ, khóe miệng lại nở nụ cười hóng hớt các câu chuyện của các bàn xung quanh.
“Các ngươi biết tin gì chưa.”
“Tin gì?”
“Ngân Nguyệt lầu có thêm đại cô nương à?”
“Cô nương cô nương cô cái đầu ngươi, lúc nào trong đầu cũng chỉ toàn nữ nhân, có ngày ngươi sẽ chết trên bụng nữ nhân cho mà xem.”
“Khụ! Vậy ngươi nói xem, có chuyện gì mà ngươi thần thần bí bí như vậy.”
“Phải! Mau nói không lão tử đập cho ngươi một phát bây giờ.”
“Tin động trời động trời a, Triệu gia một đêm bị diệt cả gia tộc, thảm kịch cực kỳ kinh khủng, nghe nói người chết toàn là bị một quyền đánh nổ đầu hoặc chấn vỡ nội tạng.”
Nghe mọi người xung quanh bàn luận, Diệp Chiến khuôn mặt khẽ cau mày. Tiếp tục nghe ngóng thêm một chút, ngoài một số thông tin lặt vặt thì không còn tin tức nào khác quan trọng liên quan đến việc bắt cóc hoặc tu luyện tà công.
Có thể tin tức bị phong tỏa? Hoặc có thể tin tức chưa được công bố chứ không phải là không được công bố.
“Ký chủ nhớ lại xem, từ lúc ngài cứu mọi người đến khi tắm rửa xong thì thời gian chưa đến một chén trà, trong khi đó phía phủ thành chủ đã có thể huy động được một đạo binh lính lớn như vậy chạy đến.”
“Không phải quá trùng hợp sao?”
“Ý ngươi là có người đã nhìn thấy toàn bộ quá trình ta đánh nhau cùng đám hộ vệ mà chạy đi nhờ cứu viện?”
Diệp Chiến bắt đầu hồi tưởng lại quá trình đánh giết đêm qua, hỏi: “Vị Y, có thể thống kê lại số người mà ta đã từng quét qua và đã từng giết không?”
“Vật phẩm cấp thấp thì làm gì có công dụng thần kỳ như vậy?”
“Hì hì.”
Nhìn khuôn mặt Vị Y, Diệp Chiến tức gia mặt nói: “Khi nào có tiền chắc chắn ta sẽ mua loại xịn nhất.”
Bắt đầu sâu chuỗi lại toàn bộ tin tức, sắc mặt không khỏi có một chút khó coi. Triệu gia tổng cộng có ba mươi tám người bao gồm cả hộ vệ, nhưng người hắn giết mới chỉ có ba mươi bảy người, thật sự đã để lọt lưới một con cá.
Nhưng tại sao con cá lọt lưới này khi gặp nguy hiểm lại chạy đi tìm người của phủ thành chủ. Nếu người thành chủ đến mà phát hiện công pháp gia tộc bọn họ sử dụng toàn bộ đều là tà công chẳng phải sẽ chết càng thảm hơn sao.
Đang lúc Diệp Chiến trầm tư suy nghĩ, một đám quan quân ngênh ngang đi vào. Tên tướng quân trung niên tầm ba năm bốn mươi tuổi với bộ râu quai nón đặc trưng lên tiếng: “Thành Thiên Vân xảy ra trọng án diệt môn, qua bước đầu xác định là do một hoặc nhiều võ giả hậu thiên tiên thiên gây ra.”
“Vì vậy thành chủ có lệnh, tất cả những võ giả trên hậu thiên đều phải đến quảng trường trình diện lấy lời khai, ai dám phản kháng giết bất luận tội.”
“Thật sự tin tức đã bị phong tỏa! Một vụ án thay trời hành đạo tiêu diệt tà đạo lại trở thành một vụ án diệt môn.” Diệp Chiến thì thầm.
Nếu tin tức thành chủ che giấu gia tộc tu luyện tà công mà truyền đến tai Chiến Thần Điện, thì đám người thành chủ này muốn chết không được mà muốn sống cũng không xong. Rốt cuộc tại sao bọn hắn lại làm việc mạo hiểm như vậy?
Trừ phi chính bản thân thành chủ cũng tu luyện tà công lên không dám công khai, bất quá hắn cũng không dám chắc.
Đứng giữa đại sảnh, trung niên râu quai nón liếc nhìn mọi người trong đại sảnh một cái rồi nói tiếp: “Cửa thành sẽ bắt đầu giới nghiêm người ra vào cho đến khi kết án, mọi người cần chú ý tuân thủ.” Tuyên bố xong hắn dẫn theo đám người quay người rời đi.
Không khí trong sảnh lúc này liền được thả lỏng, đa số mọi người có mặt tại đây đều chỉ là người bình thường, cũng chỉ có một vài người có luyện võ nhưng cũng chỉ là cảnh giới luyện thể, hậu thiên tiên thiên cao thủ tưởng dễ đạt được lắm sao.
“Thành Thiên Vân chuẩn bị náo nhiệt rồi, có thể thành chủ sẽ mượn chuyện này để chèn ép ba đại gia tộc khác chăng?”
“Chuyện này cũng khó nói.”
Đơn giản chỉ là chèn ép, Diệp Chiến lại không nghĩ như vậy.
Vừa rồi hắn đã sử dụng máy quét lên đám quân binh của phủ thành chủ, tên trung niên râu quai nón có tu vi luyện khí cửu tầng, những tên còn lại cũng là lục phẩm thất phẩm.
Mới chỉ là mấy tên chân chạy vặt đã có tu vi cao cường, vậy một đám người trong phủ thành chủ sẽ có tu vi như thế nào? Hắn có thể thẳng thắn đoán một việc, thành chủ thành Thiên Vân chắc chắn phải có tu vi trúc cơ kỳ trở lên.
Triệu gia thực lực tối cường là luyện khí hậu kỳ, thì ba gia tộc còn lại hắn đoán cũng chỉ sàn sàn với Triệu gia hoặc có mạnh thì cũng không mạnh hơn bao nhiêu. Nếu thành chủ muốn làm thịt bọn họ cũng chỉ cần búng ngón tay một cái là dễ dàng nghiền ép bọn họ ra bã.
Không cần thiết phải tính kế vòng vo tam quốc, dù sao nơi này là tu chân giới nơi thực lực vi tôn.
"Thành phủ chủ, tứ đại gia tộc, Khương gia, lão bản Thiên Hương lầu, xem ra thành Thiên Vân không bình lặng như vẻ bề ngoài."