Chương 14: Buổi gặp gỡ đầy bất ổn

Đại sảnh tầng một Thiên Hương lầu.

Đang ngồi ăn uống ngon lành, một nữ nha hoàn từ tầng hai đi xuống đến trước mặt Diệp Chiến cung kính nói: “Công tử, lão bản chúng ta cho mời.”

Diệp Chiến ngước mắt lên nhìn, khuôn mặt không khỏi hiếu kỳ: “Lão bản các ngươi là?”

“Là lão bản của Thiên Hương lầu.”

“A a a . . .” Diệp Chiến không khỏi cười dài đắc ý, trước giờ đàm phán ai là người kiên nhẫn hơn thì có nhiều lợi thế hơn.

Nhìn bàn thức ăn vẫn còn hơn một nửa hắn có chút luyến tiếc, rựu thịt tại Thiên Hương lầu thật quá ngon, cứ như vậy mà bỏ đi thì thật sự quá lãng phí. Nhưng đáng tiếc người ta đã có thành ý mời, hắn không thể mặc kệ mà tiếp tục ngồi ăn được.

“Đi thôi.” Buông đôi đũa đang cầm trên tay xuống bàn, Diệp Chiến đi theo tiểu nha hoàn bước đến cầu thang để đi lên tầng hai.

Hai người dừng lại trước cửa một gian phòng, tiểu nha hoàn cung kính: “Công tử, lão bản chúng ta đang chờ ngài bên trong.”

Gật đầu mỉm cười một cái, Diệp Chiến liền đưa tay phải lên kính mắt bật chức năng quét thông tin phạm vi rộng.

[Tính danh: Ninh Như Vân

Giới tính: Nữ

Tuổi: 21

Tu vi: Luyện khí nhất trọng thiên

Thân phận: Quận chúa đồng thời là lão bản Thiên Hương lầu

. . .]

[Tính danh: Khương Tử Chân

Giới tính: Nam

Tuổi: 300

Tu vi: Trúc cơ viên mãn

Thân phận: Lão tổ Khương gia

. . .]

[Tính danh: Khương Kỳ

Giới tính: Nam

Tuổi: 41

Tu vi: Trúc Cơ sơ kỳ

Thân phận: Gia chủ Khương gia

. . .]

Nhìn Diệp công tử đứng đơ người trước cửa phong mà chưa có định tiến vào, tiểu nha hoàn không khỏi gọi nhẹ hai tiếng: “Công tử, công tử.”

“Hô.”

Đưa hai tay lên chỉnh sửa lại chút trang phục, điều chỉnh lại chút tâm trạng Diệp Chiến liền mở cửa bước vào phòng.

Điều đầu tiên đập ngay vào mắt hắn là một nữ nhân mặc một bộ thanh y đứng đối diện bên cạnh cửa sổ, khuôn mặt của cô vừa quay về phía hắn, Diệp Chiến không khỏi nuốt nước bọt một cái ực.

Nếu chấm điểm cho Khương Lan là chín chín chín ba con chín thì chấm điểm cho nữ nhân này là mười mười mười ba con mười.

Ba vòng đều đạt chuẩn tuyệt đối.

Mặc dù khuôn mặt đã bị che bởi một tầng lụa mỏng, nhưng hắn vẫn có thể khẳng định ẩn dấu bến dưới lớp lụa mỏng đó sẽ là một khuôn mặt quốc sắc thiên hương. Khuôn mặt đó không thua kém gì Khương Lan, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút.

“Người này chắc hẳn là quận chúa Ninh Như Vân.”

Không để ý đến lão nhân đứng bên cạnh cùng Khương bá đang ngồi uống trà, Diệp Chiến đi thẳng đến bên cửa sổ vừa đi vừa cười nói: “Chào buổi sáng lão bản, lão bản khỏe.”

Ninh Như Vân nhìn thấy Diệp Chiến lần đầu tiên gặp mình liền nhiệt tình như vậy, cô cũng không thể không đáp lại.

“Diệp công tử . . .”

Lời còn chưa nói hết, Diệp Chiến liền kéo cô vào lòng ôm một cái, hai bàn tay chủ động tìm xuống tay cô mà nắm chặt không ngừng vung vẩy. Khoảng cách hai người lúc này chưa đến mười phân, mặt đối mặt, mắt đối mắt, hơi thở ấm nóng của Diệp Chiến phả vào mặt làm cho cô không khỏi xấu hổ.

Đây là lần đầu tiên cô thân mật với một người kể từ lúc sinh ra, mà người đầu tiên này lại còn là người khác giới.

Trong khi Ninh Như Vân vẫn còn ngơ ngác chưa biết xử lý như thế nào, Khương lão tổ đứng bên cạnh liền nóng mặt, khuôn mặt tức giận đến mức đỏ như quả cà chua.

Ngày hôm qua tên tiểu tử thối này vẫn còn nịnh nọt lấy lòng nội tằng tôn nữ của lão, hôm nay vừa gặp mặt ngoại tằng tôn nữ liền có hành động bất kính khinh nhờn. Nếu tên này không phải là người gánh trọng trách tương lai của Vân nhi cùng Khương gia, lão đã lao lên cho hắn một táp rồi.

Nhìn phản ứng của lão tổ, Khương Kỳ ngồi bên bàn uống trà chỉ biết lắc đầu cười khổ. Trước đó, trong đầu hắn đã mường tượng đến mọi trường hợp sẽ xay ra, với tính cách của tên tiểu tử thối này mà không làm một chút hành động háo sắc chiếm tiện nghi mới là lạ.

“Khụ! Chiến nhi, đây chính là Như Vân lão bản của Thiên Hương lầu.”

“Lão bản tốt lão bản tốt.” Diệp Chiến vẫn nắm chặt bàn tay mềm mại giả vờ mỉm cười chào hỏi.

Nói xong, không chờ Ninh Như Vân lên tiếng, hắn liền tiến đến bên lão nhân mỉm cười chào hỏi: “Vị tiền bối này là?”

“Hừ!” Khương lão tổ tức giận phẩy tay quay mặt sang hướng khác, hành động này của lão tỏ rõ thái độ không muốn bắt chuyện.

Với tính tình nóng nảy của lão tổ mà có thể kiềm chế được như vậy, Khương Kỳ không khỏi thở phào nhẹ nhõm:”Chiến nhi, vị này là lão tổ Khương gia chúng ta, Khương Tử Chân.”

“Thì ra là lão tổ, người một nhà người một nhà, lần đầu gặp mặt tằng tôn chỉ có một món quà nho nhỏ tặng cho ngài.”

“Hừ! Ai là người một nhà với tên vô sỉ nhà ngươi, ta cũng không cần món quà nho nhỏ của ngươi.” Khương Tử Chân âm thanh tràn đầy lửa giận nói.

“Ài, lão tổ ngài nói như vậy thật khiến tằng tôn tổn thương, viên tẩy tủy đan này không cần cũng được.” Diệp Chiến bộ dạng thương tâm nước mắt lưng trừng, cầm viên đan dược trên bàn tay chuẩn bị ném ra cửa sổ.

“Đan dược? Tẩy tủy đan?” Hai người đàn ông trong phòng lập tức kinh ngạc thốt lên một tiếng.

Ngửi mùi thơm từ viên đan dược tỏa ra, Khương Tử Chân kích động hét lên: “Thật sự là tẩy tủy đan? Đan hương này, màu sắc này, không sai chính là một viên tẩy tủy đan nhất phẩm.”

“Ta nhớ lần đấu giá gần nhất cho một viên tẩy tủy đan là một trăm hai mươi viên linh thạch hạ phẩm.” Khương Kỳ cũng không nhịn được kích động nói.

“Xoẹt xoẹt.” Chỉ trong nháy mắt, Khương Tử Chân đã đến bên cạnh Diệp Chiến, tay phải liền tiến lên cầm lấy viên đan dược trong tay cười to: “Tằng tôn tốt, tằng tôn tốt.”

Nghe ba từ tằng tôn tốt Diệp Chiến không khỏi nở nụ cười nhạt, con người mà, bao giờ chả đặt lợi ích lên hàng đầu.

“Có lợi ích mới có thể dễ dàng kết bạn.”

Nhưng hành động tiếp theo của Khương Tử Chân phải khiến hắn suy nghĩ lại, đôi khi tranh giành lợi ích không phải cho bản thân mình.

Chỉ thấy lão tổ Khương gia di chuyển tốc độ nhanh đến trước mặt Ninh Như Vân, không chờ cô kịp phản ứng liền nhét viên đan dược vào mồm.

“Ực! Ngoại tằng tổ phụ, người . . .”

Âm thanh chưa nói ra hết, ngay lập tức Ninh Như Vân cảm giác trong người nóng hừng hực, một nguồn năng lượng khủng bố như con mãng xà không ngừng du động. Từ kinh mạch đi đến lục phủ ngũ tạng, lại đi từ lục phủ ngũ tạng tiến ra tứ chi toàn thân.

“A a a . . .” Cảm giác đau đớn đột nhiên ập đến khiến Ninh Như Vân không thể không hét lên thất thanh.

Khương Kỳ nhíu mày lo lắng hỏi: “Tại sao nguồn năng lượng của viên tẩy tủy đan này lại lớn như vậy? Dược lực còn mạnh mẽ hơn cả đan dược nhị phẩm.”

Nhìn tiểu mỹ nhân lăn lộn trên mặt đất, Diệp Chiến liền an ủi: “Nhạc phụ không cần quá lo lắng, trong viên tẩy tủy đan này có chứa một giọt của mãng xà lên hiệu quả vượt trội gấp mười lần, tất nhiên cũng phải chịu đau đớn gấp mười lần cũng là bình thường.”

“Tên tằng tôn nữ tế này không tồi, ta nhận.”

“Ha ha ha.”

Diệp Chiến nghe vậy âm thầm cười thoải mái, chỉ mất hai nghìn lượng bạc lại có thể thu mua được lão tổ đức cao vọng trọng.

“Cuộc mua bán này, không lỗ.”

Thời gian dần trôi qua, Ninh Như Vân không ngừng kêu gào trong đau đớn, thân hình kịch liệt run rẩy lăn lộn trên mặt đất.

Thông qua lỗ chân lông trên người, những bụi bẩn tạp chất không ngừng được đẩy ra khỏi cơ thể từng tầng từng tầng. Làn da trắng trẻo đã không còn, thay vào đó là một lớp đen xì bọc lấy từ đầu đến chân, hương thơm không ngừng lan tỏa khắp gian phòng.

“Ta . . . ta . . .” Quá trình tẩy tủy đan kết thúc, Ninh Như Vân ngồi dậy kích động nhìn vào hai bàn tay mình.

Ai mà không có ước mơ trở thành tiên nhân, ai mà không mong muốn mình trở thành trung tâm vạn chúng chú mục, ai lại cam nguyện cả đời làm phế vật, ai lại cam nguyện sinh mệnh của mình nằm trong tay của người khác.

Nước mắt hạnh phúc lăn dài trên đôi má đen xì của người thiếu nữ.

Khương Tử Chân lúc này cũng kích động không thôi, lão bất chấp hương thơm trên người của ngoại tằng tôn nữ mà lao đến cầm lấy bàn tay trái mà bắt mạch.

“Âm hàn độc đã được giải, âm hàn độc đã được giải.”

“Ha ha ha.”

“Thật sự âm hàn độc đã được giải?” Biểu hiện của Khương Kỳ cũng chẳng kém Khương Tử Chân là mấy, hắn chạy đến bên Ninh Như Vân bắt mạch: “Vân nhi có thể tu luyện được rồi, có thể tu luyện được rồi.”

“Chiến nhi quả nhiên là đại phúc tinh của nhà chúng ta.”

“Khụ! Nhạc phụ quá khen.”

Diệp Chiến cố gắng đứng cách thật xa ba người, hai tay đưa lên bịt mũi không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Vậy âm hàn độc là chất độc gì? Nó rất lợi hại sao?”

“Thật ra âm hàn độc này là độc tính vị hàn không có nguy hiểm với tính mạng.”

“Nhưng nó lại là khắc tinh với linh căn hệ thủy của Như Vân, một khi linh khí được hấp thu vào trong cơ thể sẽ lập tức bị đóng băng, lâu ngày sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn với kinh mạch.” Khương Tử Chân càng nói khuôn mặt càng tức giận.

Nếu thế thì thật đáng sợ, có thiên phú có tài nguyên nhưng không thể tu luyện, cả đời chỉ có thể làm người bình thường, cảm giác này sống còn không bằng chết.