“Chuyện này tuyệt đối không để cho phu nhân cùng tiểu thư biết, nghe chưa.”
“Vâng! Chủ tịch.”
Khuôn mặt Diệp Cảnh Du lúc này thực sự căng thẳng, hai mắt khẽ nhau mày suy nghĩ, mặc dù con bé đang bình yên ngủ ở bên kia nhưng không có nghĩa con bé sẽ không biến mất như hai lần trước. Chuyện này nằm ngoài sự nhận thức khoa học của hắn.
Quá tà môn.
“Lão gia, toàn bộ các video đã được xóa, chuyện này một chút tin tức cũng sẽ không lọt ra ngoài.” Lão già quản gia đi đến bên cạnh báo cáo.
“Ừm!”
Hai người cứ như vậy yên lặng trông trừng đứa bé, nếu camera an ninh không làm được thì bọn họ quyết định dùng camera chạy bằng cơm.
Đáng thương cho tấm lòng của trưởng bối.
Lúc này, tại Vạn Châu đại lục bên trong không gian long mạch.
Diệp Chiến đang liên tục luyện tập vẽ đồ án, rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này hắn phải vẽ đồ án cao cấp hơn để có thể duy trì thời gian lâu hơn.
“Lần này ngươi định triệu hoán sinh vật gì?” Lãnh Cơ Bạch ngồi một bên hỏi.
“Ta nghĩ kỹ rồi, triệu hoán sư sơ cấp chỉ có thể triệu hoán cảnh giới thấp hơn nhưng chưa chắc không thể triệu hoán huyết mạch hậu đại cao cấp.”
“Vì vậy ta định nẻn vào tộc phượng hoàng dùng chú ấn lên trứng của phượng hoàng, một long một phượng thì còn gì tuyệt bằng.”
“A . . . Ta không nghe nhầm chứ?” Lãnh Cơ Bạch nghi nghờ hỏi lại.
“Có vấn đề à?”
“Ta thì không có vấn đề gì, nhưng ngươi lại có vấn đề rất lớn đó.”
“Chỉ sợ ngươi chưa tìm đến tổ địa của tộc phượng hoàng thì đã bị tụi nó xé xác ăn thịt mấy trăm lần rồi.” Lãnh cơ Bạch bĩu môi khinh thường nói.
Phải biết triệu hoán sư thượng cấp cũng chưa dám có suy nghĩ đó, dù sao triệu hoán sư cũng không phải đại năng có thể hô phong hoán vũ, thay đổi nhật nguyệt.
“Nghe ngươi nói có vẻ không khả thi, ha ha ha.”
“Hài!” Lãnh Cơ Bạch không khỏi thở dài, làm bảo mẫu cho mấy tên trẻ trâu này đúng là tổn thọ.
“Ngươi phải hiểu rõ một vấn đề, mục đích của triệu hoán sư là triệu hoán những sinh vật có năng lực đặc biệt, những sinh vật mà đại lục của ngươi không có để có thể tăng khả năng hỗ trợ tối đa cho bản thân trên con đường tu hành.”
“Ví dụ như Văn Thú của ta nó có khả năng tàng hình, ngay cả đại năng cũng không thể phát hiện, nó có thể giúp chúng ta thám thính mà không cần đặt bản thân vào nguy hiểm.”
“Ta hiểu.”
Diệp Chiến chẳng qua cũng chỉ là nổi hứng nhất thời mà thôi, nghề nghiệp triệu hoán sư cũng như bao nghề nghiệp khác.
Nếu không người ta dứt khoát đi làm triệu hoán sư, cần gì phải mất thời gian học luyện đan luyện khí, chỉ cần điên cuồng chú ấn triệu hoán thần thú thần tộc thì trên đời có ai là đối thủ. Thế giới không phải rơi vào đại loạn.
Đại đạo luôn công bằng, sẽ không bao giờ cho phép những vấn đề đó xảy ra, ‘nhưng mà đấy là không tính mấy tên khí vận chi tử’.
“Hô!”
Bây giờ đã hơn một ngày, có lẽ tiểu bảo bảo cũng đã tỉnh.
Hắn lập tức vẽ đồ án triệu hoán, bắt đầu giúp nó bắt đầu bước vào con đường tu hành.
“Oe oe.”
Tiểu Phương vừa xuất hiện ở một nơi mới lạ khuôn mặt lại ngơ ra, nhìn quanh một lượt lại thấy hai tên mình gặp ngày hôm qua. Nó đột nhiên có cảm giác không an toàn, ngay sau đó liền khóc toáng lên, nước mắt nước mũi chảy tèm nhem.
“Gâu . . . gâu . . . gâu.”
“A!” Nghe tiếng chó sủa, lúc này Diệp Chiến liền giật mình không thôi.
Nhưng khi nhìn kỹ, không ai khác chính là tiểu màn thầu, hắn vui mừng nở hoa lập tức tiến đến ôm chầm lấy nó không ngừng hôn hít.
“Ắng ắng ắng.” Bộ mặt ngơ ngáo của nó lập tức trưng ra, cố gắng dẫy dụa tránh thoát vòng tay để quay trở lại bảo vệ tiểu chủ nhân.
Diệp Chiến sợ làm nó đau lên cũng không dám cứng rắn thô bạo, hắn chỉ sợ lỡ tay một cái liền đưa tiễn nó thì xong luôn, vì vậy liền nhẹ nhàng thả nó ra.
“Tiểu màn thầu, là ta, Diệp Chiến đây, ngươi không nhận ra ta sao?”
“Gâu, gâu gâu.” Tiểu màn thầu ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Chiến cùng Lãnh Cơ Bạch, một bên đề phòng bảo vệ đứa nhỏ.
Nó cũng rất muốn lão lên xua đuổi hai người này, nhưng bản năng nói cho nó biết hai người này rất nguy hiểm.
“Gâu . . . gâu . . . gâu.”
Nhìn sự cảnh giác của tiểu màn thầu dành cho mình liền làm hắn nghi hoặc, mặc dù hắn đã chuyển sinh sang thế giới khác nhưng khuôn mặt thì vẫn không có thay đổi nhiều nha.
Tại sao nó vẫn không nhận ra ta?
“Ơ! Nhưng mà khoan, triệu hoán cũng có thể đem theo đồ vật?” Lão bộ Diệp Chiến bắt đầu xoay tròn, trong đầu tràn đầy dấu hỏi chấm.
Lãnh Cơ Bạch quay sang nhìn Vị Y nhún vai nói: “Đây chính là cái tội học hành không đến nơi đến trốn đó.”
“Hì hì, ký chủ có thể mua thông tin cơ bản dành cho triệu hoán sư, sau này gặp những trường hợp tương tự sẽ không còn thắc mắc nữa.”
“Khụ!”
“Mua.”
Trong lòng Diệp Chiến không khỏi oán thầm, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được.
Khi lượng lớn thông tin tràn vào trong lão bộ, rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ mọi chuyện, tiểu màn thầu xuất hiện cũng tương tự như đồ dùng mà tiểu bảo bối đang mặc trên người.
Nghĩ đến đây, hai mắt hắn lập tức sáng lên, nụi cười bắt đầu trở lên vô cùng vô sỉ đê tiện.
“Gâu, gâu, gâu.”
“Ehem.”
Một viên khai minh đan, mở mang linh trí dành cho yêu thú cấp thấp.
Tay trái Diệp Chiến dơ ra phía trước, một luồng linh lực từ lòng bàn tay phun ra giữ chặt không cho tiểu màn thầu nhúc nhích. Tay phải còn lại liền cầm viên đan dược bắn thẳng vào miệng nó, không cho nó có bất kỳ cơ hội phản khác.
“Không biết có hiệu quả lên động vật bình thường không?” Diệp Chiến lẩm bẩm chờ đợi.
“Gâu, gâu, gâu.”
Nhìn tiểu màn thầu không ngừng lăn lộn, ôm đầu đau đớn dưới đất Diệp Chiến không khỏi đau lòng.
Thấy thế, Lãnh Cơ Bạch liền lên tiếng giải thích: “Không sao, chỉ là do linh trí của nó quá quá thấp lên có chút đau đớn là bình thường.”
“Gauuu . . . hừ hừ hừ.”
Sau một lúc vật lộn trên mặt đất, tiểu màn thầu từ từ đứng dậy, nó bắt đầu nhìn thế giới xung quanh bằng ánh mắt hoàn toàn khác trước.
Nhưng mà nhìn kiểu gì vẫn thấy nó ngáo như trước, Diệp Chiến liền lên tiếng thử hỏi: “Tiểu màn thầu, ngươi có nghe hiểu tiếng ta nói.”
“Gâu, gâu gâu gâu.”
“Nó nói, có.”
Diệp Chiến dơ ngón tay cái sang cho tiểu Bạch một like, lợi hại, ngay cả tiếng chó cũng có thể phiên dịch.
“Gâu gâu gâu.”
“Nó hỏi, ngươi là ai, vì sao phải giúp nó?”
Nó thực sự không phải tiểu màn thầu? Nếu không vì sao dùng khai minh đan rồi mà vẫn không nhận ra hắn.
Nhìn thấy đối phương không có phản ứng, tiểu màn thầu lại hỏi: “Gâu gâu gâu?”
“Nó nói, ngươi đưa bọn nó đến nơi lạ hoắc này là có ý gì?”
Mặc dù vẫn còn nhiều điều nghi vấn, Diệp Chiến vẫn bình tĩnh mỉm cười trả lời: “Ngươi yên tâm, ta là người tốt sẽ không làm hại các ngươi.”
“Gâu.”
“Cái này ta biết, chắc chắn là nói nó tin đúng không?” Trước khi Lãnh Cơ Bạch phiên dịch, Diệp Chiến tự hào cướp lời.
Lãnh Cơ Bạch: “…”
“Nó nói, ta tin ngươi cái quỷ?”
Nghe vậy, Diệp Chiến không khỏi cười ngượng ngùng xấu hổ.
Nhưng mà nếu ngươi cũng đã theo tiểu bảo bối đến đây, ta cũng sẽ tặng cho ngươi một phần cơ duyên: “Vị Y, giúp ta chọn một bộ công pháp thổ nạp dành cho nó.”
“Vâng! Ký chủ chờ một chút.”
“Có rồi, một bộ công pháp tên là hắc cẩu thôn thiên quyết, hoàng cấp công pháp rất thích hợp cho cẩu tộc hấp thu linh khí.”
“Tiểu màn thầu, đây là đại lẽ ta tặng cho ngươi sau mười bốn năm gặp mặt.” Nói rồi, hắn liền tiến đến bên cạnh nó cầm một chân lên, một cái kim nhọn liền chọc vào để lấy một giọt huyết cho ngọc giản truyền công.
“Gâu gâu gâu gâu . . .”
“Nó nói, bới bà con, có kẻ muốn ăn thịt chó . . .”
Nghe vậy, Diệp Chiến khóe mắt khẽ giật giật nhìn sang nói: “Lần sau những thứ này không cần thiết phải phiên dịch lại.”
Nhưng mà hắn không thể không cảm thán giống loài này, dù có dùng khai minh đan thì cũng không thể thoát khỏi tính cách ngáo ngơ của mình.
Ông trời đúng là tạo hóa mà, thế giới đúng là muôn màu muôn vẻ.
“Chắc hẳn ngươi đã cảm nhận đường một luồng thông tin mạnh mẽ truyền vào trong lão, đó chính là công pháp thổ nạp linh khí, dựa vào nó ngươi có thể bắt đầu tu hành.” Diệp Chiến cúi đầu xuống mỉm cười nói.
Lúc này, trong mắt tiểu màn thầu, nụ cười của Diệp Chiến không khác gì ác ma: “Gâu, gâu gâu gâu gâu.”
“Phiên dịch?” Nhìn sang Lãnh Cơ Bạch, thấy hắn dơ tay nhún vai thì không khỏi dở khóc khở cười, tên này cũng biết thù vặt.
Bỏ qua cả hai, hắn từ trong hệ thống lấy ra một cái chậu nhỏ bằng ngọc rồi đổ đầy thủy hệ linh dịch vào trong. Sau đó, hắn liền rạch một vết thương trên ngón tay cho máu huyết chảy vào, cả thau nước lẫn chiếc chậu ngọc lập tức trở lên đỏ rực.
Tiếp đến là một đống linh dinh đủ loại, nào là thối thể dịch tẩy cân phạt tủy, nào là băng phách ngân dịch có tác dụng mở rộng kinh mạch, v.v…
“Bé ngoan, hãy kiên nhẫn chịu đựng.” Nói xong hắn liền tháo toàn bộ y phục trên người nó xuống rồi ném nó vào trong chậu nước.
Tiểu Phương ngơ ngác từ nãy đến giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì, đột nhiên liền cảm thấy mát lạnh ngay sau đó là nóng bỏng như bị luộc chín. Không những thế, nó còn cảm giác được như bị từng mũi kim không ngừng đâm vào da thịt.
“Oe oe oe.” Hết cách, nó chỉ biết khóc rống để bày tỏ phản ứng.
Tiểu màn thầu ở một bên chứng kiến một màn như vậy liền chạy đến liên tục đi xung quanh chậu ngọc, thỉnh thoảng ngẩng mặt lên nhìn về phía Diệp Chiến sủa vài tiếng gâu gâu.
Tiếng khóc liên hồi cùng tiếng chó sủa inh ỏi, Diệp Chiến liền bày ra một kết giới cách âm, nếu phải chịu liên tục mấy canh giờ thì đúng là tra tấn lão bộ mà.
“Hô!” Làm xong hết thảy, hắn không khỏi thở dài một tiếng.
Lãnh Cơ Bạch thấy thế không khỏi mỉm cười nói: “Nếu để cho đám người bên ngoài biết ngươi lãng phí một đống tài nguyên cho một hoàng cấp linh căn, không biết bọn họ có vì vậy mà bị tức đến hộc máu hay không?”
“Đành chịu thôi, đầu thai cũng là một loại thực lực nha. “