Chương 50: Câu đến tiểu bảo bối

“Oe oe oe.”

Diệp Chiến nhìn đứa bé không ngừng khóc to liền cảm thấy đau đầu, rõ ràng hắn muốn bắt là tiểu màn thầu của hắn cơ mà. Tại sao chú ấn lại rơi trên người đứa nhóc này vậy, thật là xấu hổ cùng mất mặt, chuyện này truyền đi còn đâu thanh danh của hắn nữa.

Nhưng mà trước mắt lên dỗ dành đứa nhóc này trước rồi tính sau.

“Bé ngoan đáng yêu, đừng khóc nữa mà, anh đây không phải là người xấu bắt cóc trẻ con đâu.” Diệp Chiến cố gắng trưng ra cái bộ mặt hiền lành nhất có thể.

Đứa trẻ ngưng khóc nhìn Diệp Chiến một cái, sau đó lại càng khóc to hơn, nước mắt nước mũi chảy dàn dụa.

“Ngươi làm sao lại dỗ trẻ con như vậy đâu?” Lãnh Cơ Bạch khinh bỉ nói.

Nói xong, hắn liền tiến lên làm bộ mặt xấu để chọc cười, nhưng có lẽ nó là một cái pháp bảo robot lên hoàn toàn bị phản tác dụng, đứa trẻ vẫn cứ khóc mãi không thôi.

Trong khi hai người đang đau đầu bó tay, lúc này ở phía không xa Khương Lan vui vẻ đi đến, vừa nhìn thấy đứa trẻ cô không khỏi kinh hãi kêu lên: “Chiến ca, Bạch ca, hai người lại dám vụng trộm ra ngoài làm việc xấu, lại còn mang về một tiểu bảo bảo.”

“Hai người . . .”

“Hiểu lầm hiểu lầm, đứa nhóc này là do ta dùng thuật triệu hoán từ thế giới khác đến, tuyệt không phải như muội tưởng tượng đâu.” Diệp Chiến lúc này khóc không ra nước mắt, nếu để cho nóc nhà hiểu lầm chắc chắn hắn xong đời rồi.

“Quả thật mấy ngày hôm nay Diệp Chiến tiểu tử đang học trở thành triệu hoán sư, tên nhóc này chính là thành quả hắn vừa câu đến.”

Nhìn thái độ vẫn còn chút nghi ngờ của nóc nhà, Diệp Chiến lập tức niệm chú để đưa đứa bé trở về thế giới của mình, sau đó liền lấy bút pháp khí vẽ lại đồ án triệu hoán.

Có vẻ như bị nóc nhà gây áp lực, lên lần vẽ này không một chút sai sót, chú ngữ vừa niệm trên đồ án lại hiện lên đứa bé vừa nãy. Vẫn là gương mặt phúng phính đáng yêu, vẫn là cái yếm hồng đào, vẫn là cái tã hello kitty.

“Muội xem, ta không có lừa muội chứ.” Diệp Chiến tiến đến dùng hai tay đấm bóp bả vai cho Khương Lan, vừa nhẹ nhàng nói.

Khương Lan chứng kiến một màn như vậy, khuôn mặt mới giãn ra nói: “Ừm, nhưng tại sao lại triệu hoán một đứa bé chưa được một tuổi?”

Nghe vậy, Diệp Chiến không khỏi cười khổ, kể lại chi tiết mọi việc, dĩ nhiên thân phận kiếp trước của hắn là không thể nói.

“Ra là vậy.” Hiểu rõ mọi chuyện, Khương Lan lập tức tươi cười tiến lên ẵm lấy đứa bé mà trêu đùa.

Ở đây, chỉ có một mình đứa bé là bị sốc nặng chưa hồi phục tinh thần, đang chơi trong vườn thì bị một luồng ánh sáng keo đi đến một nơi xa lạ. Vẫn còn đang sợ hãi thì lại được trở về nhà, vẫn chưa kịp gọi ma ma lại một lần nữa bị kéo đến đây.

“Oa oa oa.” Sau một lúc, nó liền khóc toáng lên, nó không hiểu những người này đang nghĩ gì nhưng nó biết nếu cứ khóc thật to thì sẽ có cơ hội trở về nhà.

Diệp Chiến cùng Lãnh Cơ Bạch thấy đứa trẻ không ngừng khóc thì lại đau đầu.

“Ngoan, ngoan nào, chị thương ha.”

Dỗ dành mãi mà đứa trẻ không chịu nín, Khương Lan liền lấy ra một viên đan dược nhỏ bỏ vào miệng đứa bé.

“A, đứa bé hết khóc rồi này, muội cho nó ăn đan dược gì vậy?” Diệp Chiến không khỏi tò mò hỏi.

Khương Lan nghe vậy liền cười nói: “Chỉ là mấy viên bổ khí đan thôi, muội nghĩ chắc là do nó đói lên mới khóc nhiều như vậy.”

“Thế mà chúng ta không nghĩ ra, muội, lợi hại.”

“Vậy bây giờ hai người định xử lý đứa bé này như thế nào?”

“Còn như thế nào nữa, bây giờ cứ kiểm tra linh căn một lần cho tên nhóc này, nếu có linh căn coi như là cơ duyên của nó, còn nếu chỉ là một người phàm thì ban cho nó một ít đồ tốt rồi giải trừ khế ước.” Lãnh Cơ Bạch nhún vai nói.

“Ừm cũng được, dù sao cũng chỉ là người phàm chẳng sống được vài chục năm, như vậy là tốt nhất cho nó.” Diệp Chiến nghe vậy thì cũng gật đầu đồng ý.

“Bé con, một là tu tiên trường sinh bất lão, hai là an phận làm người phàm, bé tự cầu phúc đi.” Nói rồi, Lãnh Cơ Bạch liền dùng tay của mình đặt lên đầu đứa trẻ, ai bảo tay của nó ngắn cun củn còn không biết cầm nắm đâu.

Diệp Chiến cùng Khương Lan cũng đều im lặng đứng nhìn.

Một lúc sau, Lãnh Cơ Bạch rút tay về nói: “Nhóc con, vận khí của ngươi thật tốt.”

“Hoa Phương, chín tháng tuổi, hoàng cấp linh căn hệ thủy, thể chất huyết mạch không có, bị bệnh tim bẩm sinh.”

Hoàng cấp linh căn sao, Diệp Chiến có chút ngạc nhiên, còn về vấn đề bệnh tim đối với tu tiên giới chẳng có gì khó cả.

Vào trong hệ thống, sau một lúc cuối cùng hắn cũng tìm được viên đan dược tên là sinh cơ đan giá một trăm điểm tu chân. Chỉ cần không chêt hay tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, đan dược này cũng có thể bù đắp.

Cầm viên đan dược trên tay, tiến về phía đứa bé không khỏi mỉm cười nói: “Nhóc con, ăn viên đan dược này vào rồi ngủ một giấc thật ngon, sau khi thưc dậy ca ca giúp ngươi tu tiên trường sinh bất lão.”

Đan dược vừa vào miệng đứa trẻ, ngay lập tức linh khí bốn phía xung quanh không ngừng tiến đến đi vào thân thể. Chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể thấy được, phần lớn linh khí tập trung ở vị trí trái tim.

“Xem ra có hiệu quả rồi.” Mặc dù không hiểu bệnh tim là bệnh gì, nhưng nhìn thấy đưa bé được chữa khỏi thì Khương Lan cũng vui mừng ra mặt.

Mười năm tu hành vốn dĩ buồn tẻ, từ giờ có thêm tiểu bảo bối này thì tâm tình của cô và mọi người có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều. Quan trọng là cô cũng muốn sớm học chăm sóc trẻ con, sau này cũng không còn bị bỡ ngỡ.

Nghĩ đến đây da mặt cô không khỏi hồng phấn e thẹn.

“À đúng rồi Diệp Chiến, tên tiểu tử thối này có vẻ là người thân của ngươi ở kiếp trước, không phải ngươi chạy đến lam tinh để câu sinh vật đấy chứ?”

Nghe tiểu Bạch truyền âm, Diệp Chiến không khỏi sửng sốt truyền âm lại: “Làm sao ngươi biết.”

“Giữa hai người các ngươi có một vài sợi dây nhân quả, lên ta đoán nó có thể là cô gì chú bác hoặc cháu chắt ruột thịt gì đó của ngươi.”

Hai mắt Diệp Chiến lập tức sáng lên, biết đâu có thể thông quá đứa bé này báo hiếu một chút cho cha mẹ.

Như vậy, hắn càng có động lực giúp đứa bé này tu tiên hơn.

Hắn mỉm cười nhìn đứa bé một cách trìu mến, “ngủ ngon, ngày mai ca ca sẽ dẫn ngươi đi tu tiên”, lẩm bẩm vài câu hắn liền niệm chú ngữ đưa đứa bé về lại thế giới của mình.

. . .

Cùng lúc đó, tại một nơi gọi là Lam Tinh, mười giờ sáng tại khu biệt thự Ánh Trăng.

Trong căn biệt thự số ba, một lượng lớn bảo vệ đã được huy động, chó nghiệp vụ cũng được đưa đến, mọi người trong này sắp náo đến tận trời rồi.

“Tìm, nhất định phải tìm, dù có đào tung ba tấc đất cũng phải tìm về.” Một người trung niên ngoài năm mươi tuổi trong bộ vest sang trọng ra sức hò hét.

Người này chính là Diệp Cảnh Du chủ nhân của căn biệt thự, còn người cần phải tìm về trong miệng hắn chính là thiên kim tiểu thư của Hoa gia, đồng thời cũng là nữ ngoại tôn của hắn.

Ngoài bốn mươi mất con trai lên chỉ còn một đứa con gái, vì vậy tình yêu và cuộc sống của hắn đều đặt hết vào tiểu tôn nữ đầu lòng. Nếu nó có mệnh hệ gì thì hắn cũng không muốn sống nữa, tiền bạc có nhiều hơn nữa thì có tác dụng gì.

“Chủ tịch, trích xuất camera khu vực ngoài đã có, xung quanh biệt thự quả thật chưa từng có người rời đi.” Một tên lão giả ngoài bảy mươi một tay cầm máy tính, một tay không ngừng bấm chuột kiểm tra tin nhắn mà thuộc hạ báo cáo lên.

Nghe vậy, Diệp Cảnh Du không khỏi nhíu mày hỏi: “Lần cuối cùng tiểu Phương xuất hiện trên camera là lúc nào?”

“Báo cáo mới nhất, lần cuối cùng tiểu tiểu thư xuất hiện chính là năm mươi tám phút trước, lúc đó camera vẫn đang chiếu trực tiếp vào tiểu thư. Bất quá, lúc đó có tiểu màn thầu che chắn phía trước, lên chúng ta không rõ tiểu thư làm sao biến mất.”

“Tiểu màn thầu?”

“Tinh!”

“Chủ tịch, có thêm tin tức mới.” Lão già vừa nhận được đoạn video liền hô lên gọi, tay trái vẫn không quên nhấn click mở video.

Chỉ thấy, khoảng hai mươi phút trước, đột nhiên tiểu bảo bối đột nhiên xuất hiện, ngay sau đó chưa đến một phút lại lập tức biến mất. Hai người thấy vậy không khỏi rụi rụi mắt sợ mình nhìn lầm, hai người cũng không tin cấp dưới dám edit video để lừa bọn họ.

Phải biết quyền uy của một chủ tịch có gia tài phú khả địch quốc, làm một người biến mất trên đời này thực sự không khó.

Vì vậy chỉ còn một lý giải, đứa bé này thật sự là tiêu thất vào không gian.

“Chuyện này . . .”

Đúng lúc này, một tên vệ sĩ mặc toàn đồ đen, hắn chạy vào hưng phấn nói: “Chủ tịch, đã tìm thấy tiểu tiểu thư, cô ấy hiện giờ đang ngủ trên ghế sofa trong phòng khách.”

“Ngươi . . . ngươi nói là thật?” Diệp Cảnh Du túm cổ áo của người vệ sĩ run rẩy hỏi.

“Vâng! Tất cả mọi người đều đang bảo vệ ở đó.”

Không chờ tên vệ sĩ nói hết câu, hắn lập tức dùng hết sức bẩm sinh lao vào phòng khách, quả nhiên trên đó chính là tiểu bảo bối của hắn đang nằm yên lặng ngủ say.

“Cảm ơn trời đất, con vẫn bình an quay về.”