Chương 49: Trở thành triệu hoán sư

“Cô gia, Kim đại nhân . . .”

“Suỵt!”

Diệp Chiến đưa tay ra dấu im lặng, hắn dùng linh lực hạ từ từ tiểu kim long xuống cái chõng tre, sau đó từ trong hệ thống lấy ra một con dao khẽ rạch nhẹ cổ tay.

Từng giọt máu nóng lánh tựa núi sơn rơi xuống miệng tiểu kim long.

“Chẹp, ừm, ực.”

Nhìn con rồng nhỏ vui sướng trong giấc ngủ, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy hạnh phúc lạ thường.

“Chăm sóc tiểu kim long cẩn thận, có việc gì có thể đến Kính Hồng điện tìm nhạc phụ đại nhân.”

Căn dặn xong xuôi, liếc nhìn tiểu kim long một cái, hắn liền nhẩy lên cân đẩu vân tìm kiếm một nơi thích hợp bắt đầu tu luyện. Trong tay hắn lúc này có rất nhiều linh thạch, có lẽ lên nghĩ đến tu luyện một vài môn võ kỹ, thuật pháp cao thâm.

“Vị Y, bật chế độ một vạn điểm trao đổi một giây để hấp thu linh khí, mục tiêu tiếp theo trúc cơ trung kỳ.”

“Vâng!”

Ngay lập tức, Diệp Chiến có thể cảm nhận rõ rệt linh khí bốn phương tám hướng không ngừng cuồn cuộn như sóng lũ xuyên qua thân thể tiến vào kinh mạch vận chuyển. Dù là như vậy, nhưng xung quanh hắn lại không có một chút gợn sóng do bạo loạn linh khí.

Cảm giác của người có tiền thật là đã.

“Tiểu bạch, ngươi nói xem thời điểm này ta lên chọn cho mình một môn thuật pháp hay võ võ kỹ.” Diệp Chiến ánh mắt tỏa sáng, hai tay không ngừng lướt trên bảng hệ thống.

Sau khi trừ đi một nửa, hiện tại hắn vẫn còn tận bảy trăm vạn điểm tu chân, một con số có chết hắn cũng có thể bật dậy cười ha ha.

“Theo ta, ngươi tốt nhất là dành năm phần điểm tu chân dùng để kích hoạt huyết mạch, ba phần dùng để kích hoạt thể chất, một phần dùng để hòi sinh linh căn cùng chí tôn cốt và trùng đồng, một phần tu luyện một số nghề nghiệp.”

Nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó Diệp Chiến liền nhíu mày hỏi: “Chẳng phải huyết mạch sẽ được kích hoạt theo cấp bậc tu vi của ta sao?”

“Vì cớ gì . . .”

“Ngu ngốc, huyết mạch chính vì tỷ lệ thuận với tu vi, vì vậy tu vi càng cao thì càng cần nhiều tài nguyên hơn để kích hoạt.” Lãnh Cơ Bạch bay lên gõ cái bốp vào đầu Diệp Chiến mà tức giận mắng.

“Là vậy sao, ha ha ha.”

“Nhưng mà ngươi nói phải kích hoạt huyết mạch sớm thì ta đã hiểu, nhưng mà tại sao phải hồi sinh đám phế phẩm kia?”

Phải biết hắn có hệ thống nha, tu luyện đã có người làm thay thì cần gì linh căn. Mặt khác, những thần thông ngon hơn hắn dơ tay là có một bó, như vậy cần gì phải mất một đống tài nguyên cho những thứ rác rưởi mà lại không giải quyết được cái gì.

“Hài!” Lãnh Cơ Bạch thở dài lắc đầu, ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Khụ, ánh mắt ngươi là có ý gì đây?” Diệp Chiến xấu hổ cười hỏi.

“Ngươi nói xem, một người không linh căn không thể chất mà vẫn có tu vi thì người ta sẽ làm gì, nghĩ gì?”

“Làm gì là làm cái gì, đương nhiên là đem đi mổ xẻ nghiên cứu.”

“Ực!” Nói đến đây, Diệp Chiến lập tức nhận ra vấn đề.

Phải biết trong giới tu chân, tỷ lệ dòng dõi của mình càng truyền xuống thì cường độ linh căn càng giảm, thậm chí là không có linh căn. Thử nói xem, một khi có một phương pháp mà người phàm vẫn có thể tu luyện được thì bọn họ sẽ điên cuồng đến mức nào.

Không cần nghĩ cũng biết, hắn sẽ trở thành con mồi trong mắt tất cả người thiên hạ, đan duọc trong mắt đám đại lão.

“Phù!” Cũng may là có tiểu Bạch, nếu không hắn đã phạm một sai lầm lớn rồi.

“Được rồi, nếu vậy thì hồi sinh bọn chúng đi. Bất quá tiếp theo ta lên chọn nghề nghiệp gì đây, luyện đan luyện khí, hay là cả hai.”

“Không theo cái nào cả, kiến nghị ngươi trước mắt lên theo con đường triệu hoán sư.” Lãnh Cơ Bạch nhìn Diệp Chiến thông suốt liền gật đầu nói.

“Triệu hoán sư?”

“Phải! Những nghề nghiệp kia sau này ngươi giàu có thì có thể học.”

Hiểu rồi, mặc dù hắn có thể mua lý luận kiến thức và thủ pháp của hệ thống, nhưng kinh nghiệm luyện chế cùng tài nguyên vẫn cần phải hắn tự bỏ ra. Mà dùng linh dược trong hệ thống thì tuyệt đối không thể, vì nó quá mắc.

Trước mắt, hắn vẫn còn rất nhiều việc quan trọng cần dùng tài nguyên.

Trong khi đó triệu hoán sư thì lại không cần tiêu tốn tài nguyên, chỉ cần hắn có linh hồn đủ mạnh thì có thể triệu hoán bao nhiêu tùy thích.

Hắn đã thấy tiểu Bạch làm qua vài lần, vì vậy có chút hiểu biết.

“Vị Y, giúp ta trở thành một triệu hoán sư.”

“Một trăm vạn điểm tu chân đã được đổi để ký chủ hoàn toàn bước vào triệu hoán sư sơ cấp, ký chủ hãy chuẩn bị thần.”

Vị Y vừa nói xong, ngay lập tức hàng loạt thông tin kiến thức như biển lớn không ngừng tràn vào biển linh hồn của hắn. Một canh giờ, hai canh giờ v.v... thật sự luồng kiến thức quá nhiều, cuối cùng đến ngày thứ ba mới hoàn thành.

“Hô!”

“Không nghĩ đến cần đến một trăm vạn điểm tu chân, mà vẫn cần đến ba ngày mới có thể bước vào sơ cấp.” Diệp Chiến thở dài một hơi cảm khái.

“Ký chủ chỉ mất có một trăm vạn cùng ba ngày ngồi chờ đợi liền bằng người khác lỗ lực vài chục năm, thế mà vẫn còn ngồi than vãn.” Vị Y bĩu môi khinh thường nói.

“Ha ha ha, có sao.”

Lãnh Cơ Bạch: “…”

Vị Y: “…”

Theo kiến thức hắn nhận được, triệu hoán sư sơ cấp là có thể dễ dàng triệu hoán những sinh vật có tu vi thấp hơn mình. Hiện tại hắn là trúc cơ sơ kỳ, như vậy có thể dễ dàng triệu hoán được sinh vật cấp độ luyện khí kỳ.

Thử luyện tay một chút coi, hắn có chút háo hức không chờ được nữa.

Nghĩ liền làm, từ trong cửa hàng hệ thống hắn liền mua một cây phút pháp khí chuyên dụng dành cho triệu hoán sư. Ai bảo hắn chỉ là sơ cấp đâu, bắt buộc phải không qua pháp bảo để ngưng tụ thiên địa linh khí, thay vì dùng tay không như tiểu Bạch.

Dưỡng thần tĩnh khí, thả lỏng toàn thân, Diệp Chiến bắt đầu vẽ những nét đồ án đầu tiên.

“Bùm!” Một tiếng nổ lớn vang lên.

“Tay ngươi vẽ lực không đều, linh khí di chuyển không thông sinh ra ma sát dẫn đến nổ tung.” Lãnh Cơ Bạch lên tiếng nhắc nhở.

Nghe vậy, Diệp Chiến khuôn mặt nghiêm túc gật đầu, có được toàn bộ lý thuyết nhưng thực hành lại là một vấn đề hoàn toàn khác.

“Bùm!”

“Không được, tốc độ không ổn định, dẫn đến linh lực vận chuyển lúc nhanh lúc chậm.”

“Vẽ lại.”

Cứ như vậy, một người không ngừng nỗ lực vẽ đồ án, một người không ngừng ở bên cạnh nhắc nhở, những âm thanh của tiếng nổ khá thích mắt và vui tai.

Bảy ngày sau, trên một ngọn núi phong cảnh hữu tình, một thiếu niên ánh mắt tập trung cao độ, trên tay cầm cây bút không ngừng vung vẩy.

Khi nét vẽ cuối cùng được thành công, người thiếu niên khuôn mặt lập tức kích động hét lớn: “Thành . . . thành công rồi.”

“Mau, tranh thủ tiến vào lựa chọn sinh vật mình muốn, đồ án cấp thấp này không thể chịu nổi quá một phút đâu.” Lãnh Cơ Bạch lập tức hối thúc.

Diệp Chiến nghe vậy liền gật đầu, linh hồn lập tức tiến vào trong đồ án, ngay lập tức một con đường không gian mờ ảo như trong mấy bộ phim giả tưởng. Đi ven theo con đường, hắn cảm nhận tốc độ của mình nhanh đến không tưởng.

Một cái ý niệm liền di chuyển được vạn ức dặm, chớp mắt một cái hắn liền đến nơi cần đến.

Một thế giới không hề có một chút linh khí, thậm chí rất nhiều bụi bẩn ô nhiễm, trước mắt hắn là một dãy biệt thự xa hoa lộng lẫy. Nhìn lại khung cảnh này hắn có chút xúc động không kìm được nước mắt, hô ba, mẹ, tiểu Linh.

“Không có nhiều thời gian cho ngươi đâu, lập tức chọn sinh vật mình muốn rồi quay trở lại.”

Thì ra là bên ngoài tiểu Bạch thấy Diệp Chiến có chút bất thường liền lên tiếng nhắc nhở, ở bên trong đồ án Diệp Chiến nghe vậy cũng lập tức lấy lại tinh thần tiến về tòa nhà biệt thự số ba.

Trong sân viện, một vài người làm đang chăm sóc hoa cỏ, cùng với đó là một chú chó không ngừng chạy nhảy gâu gâu. Nó có mõm màu trắng muốt, hàm răng chắc khoẻ, đôi mắt xanh xám đặc trưng cùng đôi tai nhọn hình tam giác được phủ một lớp lông tơ.

Bên dưới cổ có đeo một cái vòng được được đính một viên hồng ngọc.

“Là nó, tiểu màn thầu.”

Không chần chừ, hắn lập tức niệm chú ngữ, trên tay hắn lập tức xuất hiện một tấm phù hư ảo, Diệp Chiến ném thẳng về phía tiểu màn thầu.

“Chết cha, thời gian hiệu lực đã hết.” Không thể nán lại xem kết quả, hắn lập tức khởi động ý niệm quay trở về thế giới của mình.

“Tạch . . . Tạch . . .Bùm!”

“Khụ!”

“Cũng may là kịp trở về, nếu không lại phải tốn một khoản điểm để chữa trị thương tổn linh hồn.” Diệp Chiến ngồi trên mặt đất phe phẩy khói bụi nói.

Lãnh Cơ Bạch thấy Diệp Chiến trở về kịp thời liền thở dài, ngay sau đó liền hứng thú hỏi kết: “Vậy ngươi thành công hay chưa?”

“Chắc là kịp.”

Nói xong, hắn liền hưng phấn ngồi dậy kiểm tra biển linh hồn của mình, “Đây rồi, một tinh thạch xuất hiện tức là đã thành công.”

Lập tức lấy ra bút pháp bảo của mình tiến hành vẽ đồ án.

Bởi vì đã có kinh nghiệm lần trước, vì vậy lần vẽ này chỉ mất một lúc liền hoàn thành, ngay sau đó hắn liền đọc chú ngữ triệu hoán.

Không gian trên đồ án bắt đầu dao động, một sinh vật bắt đầu dần dần hiện ra, một cánh tay rồi đến một cái chân cuối cùng cả thân hình.

“Oe oe oe.”

“Trời đất quỷ thần ơi, Diệp Chiến ngươi . . . ngươi . . . thật không ngờ ngươi có sở thích biến thái đến vậy.” Lãnh Cơ Bạch nhìn đứa bé đáng yêu đang ngơ ngác nhìn xung quanh liền trợn mắt há hốc mồm mà hét lên.

“Ta . . .” Diệp Chiến cũng lập tức hóa đá tại chỗ.