Bảy ngày sau, bên trong không gian long mạch, Diệp Chiến cảm nhận linh khí cực kỳ nồng đậm quen thuộc khóe miệng không khỏi nhếch mép cười.
Đưa một linh mạch thượng phẩm vào bên trong này, đúng là một đại thủ bút.
“Nhạc phụ đại nhân, người cầm số tài nguyên này đưa đến Kính Hồng Điện, ta đi nhìn tiểu bà cô của chúng ta một chút.”
Nói xong, hắn liền đưa chiếc nhẫn giới chỉ cho Khương Kỳ, sau đó nhảy lên cân đẩu vân đi đến Long Điện.
Trúc cơ kỳ là đã có thể học thuật pháp ngự kiếm phi hành, bất quá hắn vẫn thích cưỡi cân đẩu vân hơn dù cho tốc độ có chậm hơn một chút. Không cần nghĩ cũng biết là do anh khỉ truyền cảm hứng, ai bảo ido của hắn rất thích đi mây về gió đâu.
Trước cửa long điện không gian vẫn yên tĩnh như mọi ngày, vẫn cây cổ thụ già cằn cỗi, vẫn là cái giếng long huyết.
Bất quá, trên chiếc chõng tre thường ngày hắn hay nằm lại bị một sinh vật nhỏ bé chiếm cứ.
Nó chỉ to bằng cổ tay, thân hình dài khoảng mười năm phân và mềm mại uốn lượn như rắn. Toàn thân óng ánh vàng kim, những chiếc vẩy được sắp xếp đều đặn như vẩy cá.
Trông cái đầu của nó rất giống đầu đà, hai cái sừng thì giống sừng nai, bờm giống sư tử, mắt giống thỏ, bụng giống trai, hai cái móng tuy nhỏ nhưng vẫn có thể nhìn ra giống móng chim ưng, và cuối cùng là hai cái tai nhỏ giống tai bò.
“Ngọa tào, thật sự là một con nhị trảo kim long!” Diệp Chiến hai mắt trố ra không khỏi mắng tục một tiếng.
Trước đó, lúc rảnh rỗi hắn đã đọc qua rất nhiều tư liệu về long tộc, cũng xem qua không ít hình hài bản thể của chúng, vì vậy tuyệt đối không thể nhầm.
Thật không nghĩ đến hắn mới đi ra ngoài có mấy tháng lại bỏ lỡ quá trình tiểu bà cô này phá trứng thành long.
Thật đáng tiếc, đáng tiếc.
“Hử! Tại sao nó lại ra sớm như vậy? Theo suy đoán ban đầu của ta, với máu huyết thần long cũng cần phải vài trăm năm. Hơn nữa nó không phải là nhất trảo, mà là nhị trảo.” Lãnh Cơ Bạch hai tay khoanh trước ngực hồ nghi nói.
“Ai biết, mà như vậy chẳng phải càng tốt sao.”
Lãnh Cơ Bạch: “…”
Nhưng mà tư thế đang nằm của nó là gì đây, mình nằm ngửa hai chân gác lên nhau, hai mắt đeo kính dâm, miệng há ra cho người đẹp Xuân Lan lột hoa quả.
“Đây chẳng phải học theo ký chủ hay sao.” Vị Y hiện lên cười hì hì nói.
Nghe vậy, mặt hắn lập tức đen lại, khóe miệng khẽ co giật, trong miệng khẽ lẩm bẩm, bổn thiếu gia phong lưu phóng khoáng nằm tựa trích tiên, làm sao có thể khó coi như kia được.
“Ha ha ha, trích tiên . . . . ký chủ?”
“Khụ! Ngươi . . . cười đủ sao? Tại sao ta thấy tiểu nha đầu ngươi tính tình càng ngày càng giống tiểu bà cô kia vậy.”
Trong lúc đó ở phía xa xa, tiểu Kim tổ tông của chúng ta đang nằm ngửa hưởng thụ.
Đột nhiên hai tai của nó liền vẩy vẩy lên, thính giác của nó rất tốt. Khi Diệp Chiến vừa đến nó liền biết, nhưng tên này cũng coi như góp một chút xíu công giúp nó nhanh chóng đi ra ngoài, lên những gì xảy ra trong mười năm qua nó tạm thời không tính toán.
Với lại tâm tình lúc này của nó rất tốt, không muốn đấu khẩu.
Nhưng mà cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tên này mở miệng ra là một câu tiểu bà cô, ngậm miệng một câu tiểu bà cô.
Thúc thúc có thể nhẫn, thẩm thẩm không thể nhịn.
Thế là, nó liền bay lên há miệng phun ra một ngọn lửa nóng bỏng và khổng lồ về phía Diệp Chiến, bất quá do mới nở ra sức mạnh vẫn còn chưa ổn định dẫn đến nó kiểm soát không được tốt.
Tuy nhiên, bởi vì quá mải mê tay đôi với tiểu loli hệ thống, Diệp Chiến vẫn không thể né tránh.
“A a a . . . !!!”
“Nóng quá nóng quá, dập lửa dập lửa.”
Diệp Chiến rơi cái bịch từ trên cân đẩu vân xuống mà không ngừng lăn lộn trên mặt đất, lăn mãi một lúc thì ngọn lửa trên người cũng bị dập tắt. Tuy trên người không có một chút vết thương, nhưng cũng bị đốt cho đen da, quần áo cũng cùng chung số phận.
Chưa kịp hiểu chuyện gì, một đám lửa khác lại không ngừng bay đến chỗ hắn.
“Ngọa tào, lại đến nữa.”
Lần này, do đã bị phát hiện ra lên hắn có thể nhẹ nhàng dùng thân pháp né tránh, bất quá cũng không dám sơ xuất chủ quan, lửa này dính một chút sẽ bị đốt rất đau nha.
“#$%#%^.”
“Tiểu kim nói, còn gọi nó là tiểu bà cô nữa thì nó sẽ dùng chân hỏa nướng ngươi thành con heo.” Lãnh Cơ Bạch không biết đã bay đến trên đầu Xuân Lan lúc nào, hiện tại hắn đang ngồi dung đùi xem kịch tiện thể làm thông dịch phiên.
Khương Xuân Lan nhìn một màn này đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng không khỏi che miệng cười nói: “Đáng đời cô gia.”
Nghe vậy, Diệp Chiến mới quay sang nhìn, quả nhiên đám lửa này không ngừng từ trong miệng tiểu bà cô phun ra. Miệng tuy nhỏ, những mỗi lần nó há miệng phì một cái, thì lại có thể thổi ra một đám nhiệt khí lớn.
Hắn khóc không ra nước mắt a, không nghĩ lần đầu tiên hai bên gặp mặt lại điên cuồng và kích thích như vậy.
“Tiểu kim, ngươi lỡ đối xử với ân nhân của mình như vậy sao? Là ta trong mười năm này không ngừng dùng máu huyết của mình cứu ngươi đó.” Diệp Chiến vừa nói vừa không ngừng nhảy nhót né tránh chân hỏa lao đến.
“@#^%&&.”
“Tiểu kim nói, nó thích, được không?”
“Ẹc!” Nói vậy thì Diệp Chiến hoàn toàn câm nín, không còn biết nói gì nữa.
“Ký chủ, cái này người ta nói là họa từ miệng ra đó.” Vị Y khuôn mặt lại được cười như vớ được mùa vậy.
“Bùm bùm bùm.” Liên tục là những tiếng nổ lớn vang lên khắp không gian long mạch, dù Diệp Chiến bay đến đâu thì tiểu bà cô cũng quyết không bỏ qua.
Cũng may cho hắn, dù cho tiểu Kim đã nở ra nhưng hắn vẫn không bị thiên địa pháp tắc của long mạch dằng buộc. Nếu không, chỉ cần một ý niệm của tiểu Kim có thể trấn trụ hắn thành cái bị thịt.
Cũng không thể trách được nó có tính tình cổ quái như vậy, chưa sinh ra thì cả nó và mẫu thân đều bị đánh nén trọng thương. Vì cứu nó, mẫu thân đã phải dùng tất cả tài nguyên và cả sinh mệnh để gây tạo long mạch.
Đã thế tình hình vẫn không khả quan, còn bị nhốt một chỗ thoi thóp suốt mấy chục ngàn năm.
Nếu là hắn, chắc cũng sớm phát điên rồi.
Diệp Chiến lúc này quả thực quá ủy khuất, đánh thì không được phép đánh lại, mà chạy cũng không thể chạy thoát, không còn cách nào khác chỉ đành kiên nhẫn cho bà cô này phát tiết, chờ bà cô này nguôi giận rồi tính tiếp.
Sự tình náo lên lớn như vậy, đám người Khương Kỳ không thể nào không biết, bất quá tất cả mọi người chỉ từ xa nhìn mà cười ha ha.
Cười trên lỗi đau khổ của người khác.
“Đúng rồi Kim đại nhân, dùng chân hỏa nướng chín tên tiểu tử thối này đi.” Khương Tử Chân vừa từ Kính Hồng điện bước ra, nhìn thấy một màn rượt đuổi như vậy liền vuốt râu cười khoái chí, nếu không phải hắn không đánh lại thì hắn cũng muốn tham gia náo nhiệt.
Nghĩ đến đây đột nhiên nụ cười của lão dần dần vụt tắt, trong lòng chợt suy nghĩ hỗn loạn.
Phân nửa tài nguyên tu luyện, lại được tu hành trong bảo địa, nhưng tu vi của hắn vẫn không hề tinh tiến, vẫn chỉ là một trúc cơ kỳ nhỏ nhoi. Mấy đứa nhóc năm xưa, bây giờ đứa nào đứa lấy cũng đều đã đột phá kim đan kỳ.
Cảm giác có chút hổ thẹn, phần nhiều là đắng chát.
Đứng bên cạnh, Khương Kỳ liền nhạy bén phát hiện tâm trạng của lão tổ, hắn liền đi đến bên cạnh cười nói: “Lão tổ yên tâm, chỉ là một viên khởi kim đan thôi mà, chúng ta không thiếu.”
“Hả!” Khương Tử Chân nghe vậy liền giật mình, mới ra ngoài được mấy tháng tên đồ tôn này lại thích bốc phét rồi.
Phải biết khởi kim đan là tứ giai đan dược, một viên đáng giá hàng nghìn linh thạch, mà lại còn là linh thạch thượng phẩm nha.
Thấy ánh mắt không tin tưởng của lão tổ, Khương Kỳ cười ha ha lấy ra một cái lọ ngọc màu xanh lam, trên đấy có dán một tờ giấy ghi rõ ba chữ khởi kim đan. Sau đó, chỉ thấy hắn mở nắp lọ ra, một mùi thơm của linh dược liền xộc vào mũi.
Từ trong chiếc lọ, hắn đổ ra tay một lúc hơn chục viên, viên nào viên đấy cũng óng ánh như ngọc.
“Thật . . . thật sự là Khởi kim đan, đan dược có khả năng tăng một phần cơ hội kết đan.” Khương Tử Chân khuôn mặt kích động, ánh mắt sáng rực, hắn quay người hai bàn tay đặt lên bả vai Khương Kỳ không ngừng lắc lư, âm thanh run rẩy hỏi.
“Khởi kim đan hạ phẩm tăng một thành kết đan, trung phẩm tăng hai thành, thượng phẩm ba thành. Mà đống đan dược này còn chân quý hơn cả thượng phẩm.” Khương kỳ mỉm cười nói.
“Quý . . . quý hơn cả thượng phẩm? Chẳng nhẽ là cực phẩm?”
“Ha ha ha, tốt tốt tốt, tên tiểu tử thối này luôn làm cho người ta bất ngờ mà.”
Khương tử Chân ngửa đầu cười to một tiếng, nhanh như chớp cướp đoạt đống đan dược trong tay Khương Kỳ, nhún người nhảy đi tìm một nơi yên tĩnh bế quan trùng kích cảnh giới. Kim đan kỳ, ngày này hắn đã đợi mấy trăm năm rồi.
“Hắt xì.”
Cùng lúc đó, Diệp Chiến đang trốn tránh chân hỏa, lại không ngừng hắt xì vài cái, hắn lấy tay lau mũi một chút không khỏi lẩm nhẩm, “Chắc chắn là tên khốn nào đang nói xấu ta mà.”
“Bùm!” Lại một tiếng nổ lớn ở phía sau.
Quay lại nhìn biểu cảm hưng phấn của tiểu bà cô, Diệp Chiến không khỏi thầm cảm thán, này đúng là phá không biết mệt mà.
Cứ như vậy, một người một long truy đuổi nhau khắp không gian long mạch.