Vương đô, Ứng Thiên vương phủ.
Trong thư phòng cổ kính, bên cạnh văn phòng tứ bảo có một người trung niên mắt sáng mày ngài thân hình cân đối, trên tay đang cầm một cây bút lông không ngừng luyện chữ.
Chỉ thấy chữ viết có hồn, nhẹ nhàng mà bay bổng, nếu quan sát kỹ còn có thể nhận ra một chút đại đạo chi khí.
Đứng ở phía đối diện không xa, có một lão già lưng còng, hai mắt híp lại chỉ còn một khe hở li ti, lão chăm chú nhìn vào bức thư họa mà không khỏi mỉm cười nói: “Vương gia, thư họa đã có thể bước vào trình độ đại tông sư.”
“Luyện chữ vốn là tu luyện tâm cảnh, không có cái gọi là cảnh giới, cảnh giới vốn chỉ là để giới hạn con người.”
“Vương gia dạy phải.”
“Nói đi, tìm bản vương có chuyện gì?”
“Khởi bẩm vương gia, trong cung truyền ra tin tức, vương thượng đã sắc phong Tam Vân Thiên trở thành Vân Thiên Hầu.”
Người trung niên nghe vậy liền khựng bút lại một chút, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục tập trung vào thư họa của mình, trên mặt cũng không hề có một chút biến hóa dao động.
Một lúc sau, người trung niên hạ bút xoa xoa cổ tay nhìn ra vườn hoa thì thầm: “Phụ hoàng làm vậy là có ý gì? Thương tiếc nhân tài, hay là không muốn các thế lực cân bằng bị xáo trộn, hay là lo lắng thế lực đứng đằng sau Vân Thiên thương hội.”
Suy nghĩ một chút, hắn vẫn khẽ thở dài nói: “Truyền lệnh, dừng tất cả các hành động của ám ảnh đối với Vân Thiên thương hội.”
“Vâng!” Lão già cúi đầu cung kính, sau đó từ từ biến mất vào không gian.
Cùng lúc đó, tin tức vương thượng sắc phong quân hầu lập tức bùng nổ khắp vương đô, tin tức này còn trấn động hơn cả trận văn mới xuất.
Thần Võ vương triều phân chia tước vị thành Vương, Công, Hầu, Bá, Nam, tất cả năm tước vị.
Bất quá, từ sau đời Ứng Long Vương Đế chỉ còn con cháu hoàng thất mới được sắc phong, người ngoài gần như cực ít, hết thảy mới có bảy người. Vì vậy, tin tức vừa ra, tất cả mọi người không khỏi giật mình kinh ngạc.
Tuy nói chỉ là hữu danh vô thực, nhưng vẫn là một Hầu gia đường đường chính chính, đôi khi chỉ cần cái danh là đủ.
Lúc này, tại Bá Vân thương hội, một giọng già nua truyền ra: “Ài, xem ra vương thượng thật sự muốn bảo vệ người này. Người đâu, hủy bỏ toàn bộ kế hoạch ra tay với Vân Thiên thương hội.”
“Vâng, lão tổ.”
Cũng trong một đại sảnh của Càn Nguyên vương phủ, một tên trung niên không ngừng đập phá đồ đạc khuôn mặt phẫn nộ hét lớn: “Nhằm vào Hầu gia không phải đang trực tiếp đối đầu với vương triều, không phải là tự đi tìm chết sao.”
“Vương gia, vậy chúng ta còn thực hiện kế hoạch bắt người sưu hồn nữa không?”
“Bắt cái đầu mẹ ngươi, ngươi muốn chết thì cũng đừng kéo theo lão tử.”
“Con mẹ nó, một đám phế vật.”
“Vậy rốt cuộc là có hay là không.” Tên thanh niên vừa lên tiếng hỏi khuôn mặt mơ hồ, hắn liền quay sang lão già bên cạnh thì thầm.
“Cút . . .!!!”
Những chuyện như vậy xảy ra ở khắp các thế lực của Thần Võ vương triều, hàng trăm hàng ngàn mệnh lệnh liên tục được truyền đi.
Bất quá, tin tức này vừa ra thì đám trận văn sư lại ngẩng đầu lên trời điên cuồng cười to, ý của Vương thượng chỉ là bảo vệ Tam Vân Thiên, nhưng không có nói là không được sao chép và làm giả những chiếc đồng hồ tương tự.
Nếu vậy, chỉ cần bọn họ phá giải thành công trận văn, tiền tài linh thạch sẽ không ngừng cuồn cuồn a.
Cứ như vậy khắp nơi trên lãnh thổ Thần Võ, trận văn sư lại được một dịp bùng nổ, người người nhà nhà tập trung nghĩ cách phá bỏ trận văn đồng hồ.
Ba ngày sau, tại kinh đô Vân Lan quốc, trụ sở Vân Thiên thương hội.
“Tam Vân Thiên, hội trưởng Vân Thiên thương hội tiếp chỉ.”
“Thảo dân Tam Vân Thiên, tiếp chỉ.”
“Phụng thiên thừa vận, Minh Vương Đế chiếu viết, Tam Vân Thiên có công phát minh ra trận văn mới, có công tạo ra một pháp bảo thần kỳ giúp cho người trong toàn bộ thiên hạ.”
“Nay.”
“Sắc phong, Vân Thiên Hầu, vì bách tính trong thiên hạ không ngừng tiếp tục cống hiến.”
“Khâm thử.”
Tên thái dám truyền chỉ xong liền tiến lên chúc mừng nịnh nọt, hoàng thất cùng quốc công không ra, vậy trên triều đình Hầu gia địa vị chính là lớn nhất. Một thái dám truyền chỉ nhỏ bé như hắn, cho mười cái lá gan cũng không dám đắc tội.
“Chuyện này . . .” Quỳ dưới mặt đất, Tam Vân Thiên có chút mộng.
Không nghĩ đến, một người vô danh như hắn đột nhiên lại lọt vào mắt xanh của vương thượng. Hầu gia nha, địa vị vô cùng khủng bố đó. Không đúng, nói chính xác hơn phải là người đứng đằng sau hắn, Hoàng Sương nữ quân.
Ta có lên tiếp chỉ không? Nếu là lúc trước, có thể hắn đã vui đến cười như nở hoa, nhưng hiện tại hắn còn mang một thân phận khác. Hắn không muốn chết quá sơm đâu, khế ước thiên đạo không phải là trò đùa.
Nhưng không tiếp chỉ cũng có khả năng bay đầu, thật sự tình cảnh tiến thối lưỡng nan.
Đúng lúc này, Diệp Chiến liền truyền âm: “Tam tài chủ tiếp nhận đi, nếu bá có thêm thân phận Hầu gia thì sau này chúng ta càng dễ dàng làm việc hơn.”
“Chỉ cần ngài không có tư tâm, khế ước sẽ không phản phệ.”
Nghe vậy, Tam Vân Thiên lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, với lại tiểu Chiến nói cũng không sai, có thêm thân phận Hầu gia ngoài sáng, bọn họ có thể bớt đi rất nhiều chuyện phiến phức.
“Hầu gia hầu gia.”
“A!”
“Vương công công, ngài gọi ta?” Tam Vân Thiên lúc này mới tỉnh lại trong luồng suy nghĩ, nhìn lão công công mỉm cười ra hiệu hắn liền hiểu ý.
Ngay lập tức, hai tay trang trọng đưa lên tiếp nhận thánh chỉ, miệng không ngừng hô to thần Vân Thiên Hầu tiếp chỉ, tạ chủ long ân. Nói xong, hắn không quên khấu đầu ba cái tạ ơn.
“Nếu thánh chỉ đã truyền xuống, lão nô cũng xin phép quay lại hoàng cung phục lệnh vương thượng.” Vương công mỉm cười nói.
“Để ta tiễn ngài một đoạn.” Tam Vân Thiên cũng mỉm cười ra hiệu.
Sau khi đưa tiễn Vương công công ra cửa, quả nhiên hắn cảm nhận được một sự thay đổi rõ rệt, những ánh mắt trong bóng tối gần như đã rút hết. Một số ánh mắt tham lam cũng không còn, xem ra với thân phận là một Hầu gia cũng không tồi.
Mọi người trong đại sảnh lúc này mới lục tục đứng dậy, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía vị Hầu gia trẻ tuổi.
“Lão bản, à không, phải gọi là Vân Thiên Hầu, chúc mừng chúc mừng . . .”
“Chúc mừng Vân Thiên Hầu trở thành hầu gia trẻ tuổi nhất Thần Võ, con đường công danh lợi lộc sau này vô khả hạn lượng.”
“Chúc mừng chúc mừng v.v…”
“Ha ha ha, cùng vui cùng vui.” Tam Vân Thiên cũng không khách khí chắp tay đáp lễ.
Đại chấn động Vân Lan quốc, tin tức Tam Vân Thiên trở thành Hầu gia Thần Võ vương triều chỉ mất có năm phút đã nhanh chóng lan truyền khắp kinh đô, và cũng chỉ vỏn vẹn một ngày liền lan truyền ra khắp các thành trấn.
Vân Thiên thương hội cũng từ đó càng ngày càng nổi danh. làm ăn lên như diều gặp gió, thế lực khắp nơi không ngừng đổ về tìm kiếm hợp tác, hàng vạn đơn hàng đã được giao dịch.
Lúc này, đồng hồ đã điểm tám giờ, ngoài trời trăng thanh gió mát.
Tại một gian phòng của tầng ba Vân Thiên thương hội, ba người Diệp Chiến, Khương Kỳ cùng Tam Vân Thiên đang tổ chức một bữa tiệc ăn mừng.
“Dô, cạn ly.”
Ba người vui vẻ nâng ly uống một cái ực cho sảng khoái, uất ức trong mười năm qua cũng từ đó mà tiêu tán.
“Hai vị, bây giờ đã đến lúc tổng kết thu nhập trong một tháng vừa qua.”
Vừa nghe Tam Vân Thiên nhắc đến tiền, hai mắt Diệp Chiến lập tức sáng rực như những ánh vì sao trong đêm đông.
“Ehem.”
“Tổng thu nhập là một nghìn hai trăm vạn viên hạ phẩm linh thạch cùng hơn mười ức lượng bạc trắng.”
“Ực!” Diệp Chiến không khỏi nuốt nước bọt một cái.
Mặc dù có thể lờ mờ đoán được con số, nhưng chính tai mình nghe nói lại là một cảm giác hoàn toàn khác biệt, càng nghe càng khoái cái lỗ nhĩ.
Không cần phải giữ hình tượng cái gì, Diệp Chiến liền ngửa mặt lên trời cười không ngậm được miệng.
Khác với Diệp Chiến, cả Tam Vân Thiên cùng Khương Kỳ đều là những người từng trải, mưa to gió lớn nào hai người chưa từng chức kiến qua. Chỉ với chút ít linh thạch như vậy cũng không hề làm bọn họ dao động tâm cảnh, hai người chỉ mỉm cười nhấp nhẹ chén rựu.
“Đây mới chỉ là khởi đầu thôi, những tháng tiếp theo còn có thể tăng gấp bội.” Tam Vân Thiên liếc nhìn hai người lời nói ẩn ý.
“Phải! Những con cá lớn vẫn còn ở phía sau.”
Một đêm lốc hết mấy chục vò linh tửu, dù có tu vi thông thiên thì ba người vẫn lăn bò ra đất ôm nhau ngủ.
Một giấc ngủ cực kỳ sảng khoái với những giấc mơ đẹp.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh bình minh vừa chiếu vào phòng, Diệp Chiến rụi rụi hai mắt ngáp một cái ngồi dậy. Quan sát xung quanh không thấy hai người kia đâu, hắn liền mở bảng cá nhân lên ngồi nhìn mà cười tự kỷ.
Cảm giác có tiền chính là đại gia nha.
Như thường lệ, hắn vẫn sẽ đổi một nửa số bạc cùng linh thạch kiếm được trở thành tài nguyên tu luyện cho Khương gia.
Hoàn thành xong mọi việc, hắn bắt đầu khoanh tay trước ngực, mặt nhăn mày nhó suy tính bước tiếp theo.
“Ngươi cũng đã rời đi mấy tháng rồi, nếu còn không quay lại thì tiểu bà nương kia sẽ nổi khùng cho mà coi.” Lãnh Cơ Bạch xuất hiện lên tiếng nhắc nhở.
Nhắc đến trứng kim long Diệp Chiến lại không khỏi cười khổ, bà cô tổ tông này đúng thật là quá khó ưa mà.
“Nếu vậy, cùng Khương bá quay lại long mạch tiếp tục tu luyện đi.”
Tạm thời, cũng không lên đưa ra thêm bất kỳ sản phẩm nào khác nữa. Cây cao đón gió, đạo lý này hắn có thể hiểu, nếu không ngay cả cái danh hầu gia cũng không thể kháng cự trước sự tham lam và điên cuồng của lòng người.