“Chúc mừng chúc mừng vị cô nương này, chúc mừng chúc mừng.” Sau khi âm thanh long ngâm kết thúc, Tam Vân Thiên khuôn mặt nĩu thịt cười ha ha nói.
Bất quá, không chờ hắn chào hỏi thêm vài câu, bốn lão giả liếc nhau một cái liền thu hồi chiếc đồng hồ vào trong giới chỉ, sau đó bóp nát truyền tống phù rời đi. Trước khi đi, một lão giả vẫn kịp thời ném một túi lớn lại.
“Ây!” Một màn này quá bất ngờ, mọi người có mặt trong đại sảnh cũng không kịp trở tay.
Tam Vân Thiên nhận túi nặng trên tay cũng chỉ biết cười khổ thầm nghĩ, “Đi rồi càng tốt, không biết tiểu ma nữ này ở lại sẽ còn gây thêm bao phiền phức nữa.”
Nhanh chóng thu hồi linh thạch vào nhẫn giới chỉ, hắn liền tiếp tục công việc của mình: “Các vị, như vậy là chiếc đồng hồ đặc biệt duy nhất trên đại lục đã có chủ, cảm ơn sự nhiệt tình và ưu ái dành cho Vân Thiên thương hội chúng ta.”
“Không mua được chiếc đặc biệt Thẩm gia ta có chút tiếc nuối, nhưng mà ta thấy những chiếc còn lại này cũng rất thú vị, lên ta muốn sở hữu vài cái.” Thẩm Vạn Tam bước đến bên chiếc bàn có ba chiếc đồng hồ, ngắm nghía một lúc liền tươi cười nói.
“Nếu vậy, cũng để cho lão già ta mỗi loại một cái.”
“Ta nữa ta nữa.”
“Các vị cứ bình tĩnh, không cần tranh giành, ai cũng có phần ai cũng có phần.” Tất cả mười một đơn hàng, và đều đến từ những người đã tham gia đấu giá trước đó. Tam Vân Thiên vừa giao đồng hồ, khuôn mặt vừa cười tươi như nở hoa.
Sau khi những lão đại này nhận hàng xong liền rời đi, số lượng người hóng dưa quần chúng cũng không hề thuyên giảm.
“Lão gia, một trăm lượng bạc thậm chí một vạn lượng bạc trắng đối với đa số người ở đây cũng không phải là một con số không chấp nhận được, nhưng tại sao vẫn không có ai mua thêm vậy.” Tiểu nha đầu nghi hoặc nhìn đám người khó hiểu hỏi.
“Bọn họ là đang đợi . . .”
“Đợi?”
“Phải, đợi những thứ rẻ hơn với chất lượng tương tự.” Tam Vân Thiên nhếch mép khinh bỉ.
. . .
Trụ sở công hội Trận Văn Sư Vân Lan quốc.
Lúc này, vừa về đến công hội Chu lão hội trưởng lập tức triệu tập sáu vị trưởng lão cùng mười hai vị phó trưởng lão mở hội nghị.
Tại đại điện, tất cả các trưởng lão cùng phó trưởng lão nhanh chóng tiến đến.
“Hội trưởng, đã lấy được bản mẫu của những chiếc đồng hồ?” Một nữ phụ nhân mặc hỏa y hai mắt sáng rực cười hỏi.
Mấy ngày nay, bà cũng đã nghe rất nhiều chuyện về chiếc đồng hồ, cũng đã đến Vân Thiên thương hội xem qua, người sáng tạo ra nó phải được gọi là cực phẩm thiên tài. Nhất là những trận văn dùng để duy trì, ngay cả một tứ tinh như bà cũng chưa từng thấy qua.
“Đã lấy được, bất quá chúng ta cần phải nhanh chóng phá giải trận văn, bởi vì có hơn mười một nhà cũng có cùng ý đồ như chúng ta.” Chu hội trưởng ngồi trên ghế bắc đẩu nhìn xuống cười nói.
Cái này chính là một miếng bánh to và thơm ngon nha, nếu nhà nào có thể chiếm được thị phần càng sớm càng hốt được nhiều tài nguyên.
“Cái này đơn giản, phá giải và sao chép chính là nghề nghiệp của chúng ta mà.”
“Hội trưởng yên tâm, cứ giao cho chúng ta.”
Nhìn đám trưởng lão nhao nhao tranh công nói, Chu hội trưởng mỉm cười vuốt râu, nói về việc sao chép lại trận văn thì hắn cũng có chút tự tin.
Không chần chừ, từ trong không gian giới chỉ, hắn lấy ra ba chiếc đồng hồ đã mua được, để chúng lơ lửng trên không trung trước mặt mọi người rồi nói: “Các vị, chúng ta bắt đầu thôi.”
Tất cả mọi người nhìn thấy ba chiếc đồng hồ, hai mắt liền sáng lên, ngay lập tức sốc lại tinh thần dùng linh thức đi quan sát. Một số kiến trúc cơ học bên ngoài đám người đều lập tức bỏ qua, tập trung đi thẳng vào những trận văn.
“Ta nói cái này có gì khó đâu, chỉ một tách trà là ta liền có thể sao chép được.” Một tên thanh niên trẻ tuổi, khóe miệng khẽ cười nhạt nói.
Từ trên đạo bào của hắn liền có thể nhận ra là một trận văn sư hai sao, tuổi trẻ như vậy liền có thể làm phó trưởng lão thì có một chút kiêu ngạo là bình thường. Những người khác nhìn vậy cũng chỉ cười mà không nói gì.
Tuổi trẻ nha, lên có một chút thất bại để rèn rũa tâm tính.
Quả nhiên như mọi người suy đoán, ngay sau khi hắn vẽ trận văn lên giấy chu sa liền gấp gáp truyền linh lực vào để kích hoạt.
“Bùm!” Một tiếng nổ nhỏ vang lên.
“Khụ! Chết tiệt, tại sao lại có thể thất bại, rõ ràng ta đã vẽ y hệt không khác một chút gì rồi mà.” Tên thanh niên vừa ho sặc sụa, vừa không ngừng chửi mắng.
“Tôn tiểu tử, trận văn này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, không cần nóng vội.”
“Hừ! Ta không tin một trận văn đơn giản như vậy lại có thể làm khó được ta.” Nói xong, tên thanh niên lại tiếp tục vẽ lên các tờ chu xa khác.
“Bùm! Bùm! Bùm! V.v…” Vẫn là những tiếng nổ nhỏ, những người khác thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu thở dài, tuổi trẻ cái gì cũng tốt, chỉ là quá kiêu ngạo và thiếu kiên nhẫn.
Một vài ngày sau.
Lúc này, có một bà lão lưng còng tay chống gậy nhẹ nhàng thả những tấm chu xa xuống bàn, bà nhìn quanh mọi người liền nói: “Các vị, có lẽ chúng ta đã đi sai hướng rồi, nếu chỉ là một trận văn đơn giản Vân Thiên thương hội đã không tự tin bán với giá mười linh thạch.”
“Vậy ý Hoa bà bà bà là?” Chu hội trưởng nhíu mày hỏi.
“Nếu các vị để ý kỹ, sẽ phát hiện ra một vài trận văn quen thuộc đúng không?”
“Hử, ta nói tại sao lại có cảm giác quen thuộc đâu.”
“Đúng là trong này ta nhìn ra được hơn mười hai trận văn cơ bản dùng để dậy vỡ lòng cho các trận văn học đồ.”
Hoa bà bà sau khi chứng thực được suy nghĩ của mình, bà liền gật đầu nghiêm túc nói: “Theo ta suy đoán, đây không phải là một trận văn như thông thường, mà nó có thể là tổ hợp nhiều trận văn viết đè lên nhau.”
Bầu không khí trở lên yên lặng, tất cả mọi người nghe vậy ánh mắt có chút không tin được nhìn trận văn trên tay.
Phải biết, các đường nét trận văn chính là nơi vận chuyển linh khí, nó cũng giống như kinh mạch trong cơ thể con người. Có chằng chịt loằng ngoằng, nhưng vẫn có một khoảng cách nhất định. Bởi vì một khi chúng trùng lại với sau sẽ lập tức gây tắc nghẽn và nổ tung.
“Trên đời lại có người có thể làm được như vậy sao?” Thanh niên họ Tôn nhìn vào tấm chu sa trên tay mình không khỏi thì thầm.
“Ta từng đọc trong một cuốn cổ tịch, trong đó có ghi lại quá trình hình thành và phát triển của trận văn sư. Trong đó nói, thủa sơ khai nhân loại dựa vào các đường vân kinh mạch của con người, yêu thú và các trận pháp trong tự nhiên để hình thành lên trận văn ban đầu.”
“Các vị tiền bối bóc tách từng thứ một để chuyển nó lên dạng mặt phẳng.”
“Thay vì chúng bị tách ra, nếu chúng ta nhìn chúng theo không gian thực thể, sau đó chuyển nó về dạng mặt phẳng thì chẳng phải rất giống trận pháp trước mặt sao.”
Nghe phụ nhân mặc hỏa y nói vậy, mấy người hai mắt lập tức sáng lên, bọn họ bắt đầu dùng thức hải để vẽ lại các trận văn cơ bản mà bọn họ đã phân tích trước đó, sau đó xoay chúng lại nhìn theo phương thẳng đứng.
“Đúng, hoàn toàn giống trận văn của chiếc đồng hồ.” Tên thanh niên họ Tôn mở hai mắt ra hưng phấn hô lên, hắn ngay lập tức cầm bút cùng tấm chu sa lên bắt đầu vẽ.
“Bùm!” Đáng tiếc hắn vẫn tiếp tục thất bại.
Chu hội trưởng nhìn vậy liền lắc đầu thở dài nhắc nhở: “Tôn tiểu tử, bao giờ ngươi mới loại bỏ được tính thiếu kiên nhẫn của mình đây.”
“Mặc dù trên lý luận là như vậy, nhưng còn rất nhiều vấn đề cần phải được giải quyết.”
“Ví dụ như cùng là xếp chồng lên nhau, nhưng mười hai trận văn này có thể lên đến mấy nghìn cách sắp xếp, dù xếp theo cách nào thì vẫn ra trận văn của chiếc đồng hồ. Hay như làm sao giải quyết được vấn đề va chạm của các đường linh lực.”
“Hài!” Nói đến đây, lão liền nhìn về phương xa thở dài, thế lực đứng sau Vân Thiên thương hội có thể không phải thứ mà bọn họ có thể suy đoán.
Thậm chí, trận văn này có thể sẽ thay đổi cả một thời đại trận văn sư.
“Sao chép đạo nhái ư, có lẽ sẽ không thể tồn tại được nữa, cũng như chúng ta, nếu không thể học tập vươn lên thì chỉ có thể bị người khác đạp xuống.”
Các vị trưởng lão phó trưởng lão nghe hội trưởng lẩm bẩm thì trong lòng không khỏi dung động, nhìn xuống tấm trận văn trên tay mình không biết lên kích động hay sợ hãi.
Chuyện như này, không phải chỉ có tại trận văn công hội, cùng ngày hôm đó trong học viện Bạch Hổ, phủ đệ Thẩm gia tất cả đám trận văn sư cũng đang sứt đầu mẻ trán. Dù bọn họ có mở và tra tất cả các điển tịch, nhưng ngay cả một đầu mối cũng không có.
Trận văn đồng hồ của Vân Thiên thương hội ngay lập tức trở thành đề tài nóng bỏng nhất của tất cả các trận văn sư.
Lúc này, tại ngự thư phòng của hoàng cung Thần Võ vương triều.
“Thú vị, thương hội Vân Thiên sao!” Ninh đế ngồi quan sát chiếc đồng hồ đặc biệt trước mặt, hắn liền nhếch miệng cười nói.
“Vương thượng, mấy hôm nay trận văn của chiếc đồng hồ này đang là đề tài được thảo luận nhiều nhất tại đế đô. Ngay cả các vị cung phụ cũng đã thử qua, nhưng vẫn không thể tìm hiểu được sự huyền cơ trong đó."
“Đã tra ra được thế lực nào đứng sau Vân Thiên thương hội?”
“Theo lão nô suy đoán, rất có thể là tên tiểu tử thối Diệp Chiến, bởi vì những thứ kỳ lạ như vậy chỉ có thể do hắn nghĩ ra mà thôi.”
Ninh đế nghe vậy liền nhíu mày trầm tư, hai ngón tay của bàn tay phải gõ từng cái một xuống chiếc bàn rồng.
“Truyền lệnh, Tam Vân Thiên có công phát minh ra loại trận văn mới, có công cống hiến một pháp bảo thần kỳ cho thiên hạ.”
“Sắc phong, Vân Thiên Hầu.”