“Đấu giá? Bấm lịch đồng hồ? Lưu tên sử sách?” Hàng loạt dấu hỏi chấm xuất hiện trong đầu của những người có mặt tại đây.
“Lịch đồng hồ là cái gì?” Một người trong đám người nghi hoặc hỏi.
“Phải đó, lão bản giải thích cái coi.”
Mọi người nghe vậy cũng nhao nhao lên tiếng hỏi, rốt cuộc lịch đồng hồ là cái gì mà lại có thể được lưu vang sử sách.
Tam Vân Thiên thấy vậy liền ngu người quay sang nhìn tiểu nha đầu, nhìn biểu hiện cute phô mai que của cô nàng thì hắn cũng không biết lên nói cái gì.
Hắn chỉ đành bất lực thở dài giải thích lại một lần nữa: “Lịch đồng hồ nó cũng giống như các loại lịch khác mà mọi người hay dùng, tuy nhiên loại lịch này lại gắn liền với đồng hồ lên được gọi là lịch đồng hồ.”
“Các vị nhìn xem, năm ô vuông màu trắng ở hàng bên dưới có phải tất cả là con số không, Vân Thiên thương hội chúng ta sẽ dành vinh dự này cho người đầu tiên sở hữu chiếc đồng hồ, người đó có đặc quyền kích hoạt cho nó bắt đầu chạy.”
“Ồ!” Cả đại sảnh nghe xong không khỏi kêu lên một tiếng kinh ngạc.
“Vậy lão bản, thể thức đấu giá là như thế nào?”
Tam Vân Thiên tủm tỉm cười nói: “Giá khởi điểm là mười linh thạch hạ phẩm, ai trả giá cao nhất sẽ dành chiến thắng. Thời gian sẽ kéo dài trong ba ngày.”
“Linh thạch?”
Mọi người nhìn nhau rồi quay sang nhìn Tam Vân Thiên như nhìn thằng ngu, bỏ mười linh thạch ra chỉ để mua một thứ còn không phải là một kiện pháp bảo.
“Lão bản, ngài không phải nói đùa với chúng ta đấy chứ, mười linh thạch là có thể mua được một hai kiện hạ phẩm pháp khí nha.”
Mọi người lại bắt đầu nghị luận ầm ĩ, Tam Vân Thiên thu hết tình cảnh vào trong mắt nhưng vẫn thản nhiên ngồi rung đùi uống trà. Hắn tin với một thứ tốt như vậy, sẽ sớm có người sẵn lòng bỏ linh thạch ra mua thôi.
Vấn đề hiện tại chỉ là việc ngồi chờ.
Tin đồn một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh đã lan ra khắp cả thành. Rất nhiều người nghe được cũng ngay lập tức chạy đến xem thử, món đồ tính thời gian thần kỳ trong lời đồn của mọi người là gì.
Nhưng vừa nghe đến đấu giá bằng linh thạch liền tặc lưỡi lắc đầu: “Chỉ có mấy người ngu mới bỏ một đống linh thạch ra để mua thứ này.”
Từ sáng sớm cho đến triều tối, từ ngày thứ nhất bước sang ngày thứ hai, cửa hàng Vân Thiên thương hội lúc nào cũng đông nghịt người tham quan. Nhưng bảng danh sách đấu giá thì vẫn còn trống nguyên, đến cả một người có ý định mua cũng không có.
Ngày thứ ba, nhìn cửa hàng vẫn đông nghịt người, tiểu nha đầu đứng bên cạnh Tam Vân Thiên sốt ruột thì thầm: “Lão gia, hay là chúng ta hạ giá xuống một chút.”
Theo trong suy nghĩ của cô, có thể do giá quá cao lên không ai dám bỏ linh thạch ra mua, nếu hạ thấp xuống một chút không biết chừng lại có người động tâm đâu. Dù sao, tại kinh đô mới này, mười linh thạch cũng không phải là con số nhỏ.
Bất quá, nhìn thái độ thờ ơ của lão gia nhà mình thì không khỏi thở dài, đương lúc cô định khuyên bảo tiếp thì trong đám người có một lão giả hô lên làm cô và mọi người có mặt trong đại sảnh không khỏi chú ý nhìn sang.
“Chu mỗ sống mấy trăm năm trên đời, thứ yêu thích nhất chính là muốn sở hữu những thứ kỳ lạ, món vật này lão đồng ý bỏ mười viên linh thạch ra đấu giá.”
Người vừa lên tiếng là một lão giả có chòm râu dê, hai mắt hơi híp cùng một gương mặt gầy gò, lão mặc một bộ đạo bào trên ngực có thêu ba ngôi sao năm cánh màu vàng.
“Chu mỗ? Đạo bào trận văn công hội? Chẳng nhẽ là hội trưởng Chu của trận văn công hội mới được thành lập tại Vân Lan quốc.”
“Ba ngôi sao năm cách chính là biểu tượng của trận văn sư tam phẩm, thật không nghĩ đến, hôm nay ta lại có cơ hội gặp mặt vị thần long thấy đầu không thấy đuôi này.”
“Ta nghe nói ngoài thân phận là một trận văn sư, vị hội trưởng này còn là người của Chu gia tại Vương Đô Thần Võ vương triều nữa cơ.”
Đoạn thảo luận của đám người bên dưới ngay lập tức thu hút sự chú ý của Diệp Chiến, trong đầu hắn liền nghĩ thầm, “Xem ra tên này đến đây là vì phù trận mới lạ, chứ không hoàn toàn bởi vì chiếc đồng hồ.”
Bất quá vì lý do nào đi nữa, miễn sao bọn họ có thể kiếm được nhiều linh thạch là được, ka ka.
Trong lúc lão giả vuốt râu mỉm cười, trong lúc mọi người đều cho rằng ngoài Chu lão chắc sẽ không còn ai ra giá nữa thì lại một âm thanh nữa hô lên.
“Chu lão a Chu lão, một thần vật như vậy mà ngài chỉ ra có mười linh thạch, ta cũng xấu hổ thay cho ngài a.”
“Lão ra giá mười năm viên linh thạch hạ phẩm.” Lão giả nói xong cũng liền híp mắt mỉm cười nhìn Chu lão khiêu khích.
Mấy người xung quanh lại được một trận xôn xao bàn tán.
“Là viện trưởng học viện Bạch Hổ, không nghĩ đến ngài ấy cũng có hứng thú với vật được gọi là đồng hồ này.
“Ai biết, nhưng chắc chắn có chuyện hay để coi rồi.”
Đúng là ở đâu có chuyện, ở đó có ăn dưa quần chúng, dù là ở tu chân giới cũng không ngoại lệ.
“Ta ra giá hai mươi viên linh thạch hạ phẩm.”
“Trời ơi lại là Thẩm Vạn Tam, Thẩm gia chủ.”
“Ta ra giá hai mươi năm viên . . .”
“Ta ra giá ba mươi năm viên . . .”
V.v…
Đến chiều tối hôm đó, hết thảy có mười một người tham gia đấu giá, giá trị của chiếc đồng hồ đặc biệt đã được đẩy lên mức bảy mươi viên linh thạch hạ phẩm.
Tam Vân Thiên ngồi một bên uống trà, trong bụng hắn đã vui như mở hội, tính ra hắn vẫn đánh giá thấp giá trị của chiếc đồng hồ trong mắt đám lắm tiền nhiều của.
Khi đồng hồ báo còn năm phút nữa là đến sáu giờ tối, lúc này hắn mới thong thả đứng dậy đi đến trước mặt mọi người vẫy tay ra hiệu im lặng, một lúc sau hắn liền mỉm cười nói: “Đa tạ các vị đã quan tâm đến buổi đấu giá lần này.”
“Đồng hồ vừa điểm sáu giờ thì cuộc đấu giá sẽ kết thúc, nếu ai muốn sở hữu chiếc đồng hồ đặc biệt này trong một thời điểm đặc biệt thì xin đừng ngại ngùng mà kêu giá.”
Tam Vân Thiên nói xong, không gian trong đại sảnh vẫn yên lặng, chỉ còn những tiếng lách cách của chiếc đồng hồ vang lên. Nhìn một màn này hắn cũng không hề thất vọng, bảy mươi viên hạ phẩm linh thạch đã khiến hắn rất hài lòng.
“Vậy ta xin công bố, người chiến thắng và sở hữu được chiếc đồng hồ đặc biệt này chính là Thẩm . . .”
“Đợi đã, đợi đã, ta ra giá một trăm linh thạch hạ phẩm.”
Đang lúc Tam Vân Thiên định hô to tuyên bố người đấu giá chiến thắng, từ trong đám đông có bốn tên lão giả tạo thành một hình vuông đi vào. Những áp lực vô hình do bốn người này tạo ra, khiến cho những người xung quanh không tự chủ mà lùi bước.
Đi ở giữa bốn lão chính là một tiểu loli đáng yêu, thân hình chỉ cao tầm nửa thước, nổi bật với hai cái má núm đồng tiền.
Không sai, người vừa ra giá chính là tiểu loli này.
Mười một người tham gia đấu giá trước đó liền nhíu mày, đặc biệt là Thẩm Vạn Tam, nhưng khi ánh mắt nhìn sang thì lập tức co rụt lại, đồng thời chủ động câm miệng.
“Sát khí kinh khủng như vậy, phải giết bao nhiêu người mới thành a.”
Bốn phía xung quanh của bốn lão giả, mọi người không khỏi nuốt một hớp nước bọt mà lùi lại vài thước để giữ khoảng cách. Đám ăn dưa quần chúng cũng không vì người ta là một tiểu cô nương mà tùy ý đàm tiếu, trừ khi ngại mạng mình quá dài.
Lúc này, đứng ở vị trí đối diện, Tam Vân Thiên cũng thật sự hoảng rồi, tại sao tiểu ma nữ này lại đến đây, hắn không khỏi cười khổ nói: “Tiểu . . .”
Bất quá âm thanh chưa nói ra hết câu, Tam Vân Thiên lập tức cảm thấy lạnh toát toàn thân, cảm giác lúc này không khác gì đứng trong biển máu. Vừa ngẩng mặt lên liền chạm chán ánh mắt như giết người hắn liền hiểu.
Nếu hắn đủ can đảm nói hết câu, hắn tin chắc ngày hôm nay sẽ là ngày giỗ của hắn.
“Tiểu cô . . .”
“Khụ!”
“Vị cô nương xinh đẹp thoát tục này ra giá một trăm linh thạch hạ phẩm, có ai còn trả giá cao hơn nữa không?”
Bầu không khí tại đại sảnh lúc này im phăng phắc không tiếng động, trong lòng mọi người đều có chung một ý nghĩ, “Có thằng ngu mới ra giá lúc này.”
Ngay cả Thẩm Vạn Tam cũng không dám ho he, hết nhìn nhẫn ngọc đeo ngón tay rồi nhìn chiếc quạt trong tay, dường như nói không liên quan gì đến ta.
“Hô!” Tam Vân Thiên hít một hơi thật sâu cho tỉnh táo liền cười nói: “Nếu không còn ai tham gia, chiếc đồng hồ có một không hai trên đời này chính thức thuộc về vị cô nương xinh đẹp kia.”
“Hoan hô hoan hô.” Tiểu loli thấy mình đấu giá thành công liền vui mừng cười hớn hở, hai bàn tay nhỏ bé không ngừng vỗ vào nhau.
“Vậy bây giờ xin mời vị cô nương này tiến lên bấm lịch đồng hồ, bắt đầu cho một thời đại mới.” Tam Vân Thiên lau mồ hôi trên trán nói.
“Được đó được đó, nhưng mà ta phải làm như thế nào?”
“Không khó không khó, trên đỉnh đồng hồ có một con kim long, tại trong miệng nó có ngậm một viên minh châu, cô nương xinh đẹp chỉ cần truyền linh lực vào trong đó là được.”
Vừa nói xong, trong đầu Tam vân Thiên lập tức nhận được một đoạn truyền âm: “Mang nó xuống đây cho tiểu công chúa, công chúa mà không vui là ta sẽ thiến ngươi.”
“Ạch.” Hắn lập tức có cảm giác giữa hai chân mát lạnh, không chần chờ liền phi thân hình ục ịch của mình lên, nhẹ nhàng mang chiếc đồng hồ còn cao và to hơn thân hình của hắn xuống, từ từ tiến đến trước mặt năm người.
Cô nàng tiểu loli này rất vui vẻ làm theo, bàn tay nhỏ nhắn của mình đưa lên phía trước, một luồng linh khí màu đỏ liền từ tay đi vào viên minh châu trong miệng kim long. Ngay lập tức, từ con kim long liền tạo ra một tiếng gầm thét vang trời.
Một âm thanh vang vọng khắp đại sảnh: “Ngày đầu tiên của tháng một năm thứ nhất thuộc thế kỷ thứ nhất thời đại Hỏa Nhi.”
“Chính thức khởi đầu.”