“Tên tiểu tử thối này cứ úp úp mở mở cái gì, còn không mau nói rõ trận văn này là sao?” Khương Kỳ khuôn mặt không khỏi cười mắng.
Mặc dù hắn không có theo con đường trận văn sư, nhưng mà hắn lại rất tò mò, rốt cuộc là loại trận văn gì ngay cả đám lão già kia cũng không nhận ra. Thậm chí, ngay cả vẽ lại cũng không thể, chuyện này thật sự không đơn giản.
“Khụ!” Diệp Chiến thử giọng một chút, một tay chỉ về phía trận văn, một tay gác sau hông lưng, gương mặt nghiêm nghị nói: “Nó được gọi là phù trận, một loại nâng cấp của trận văn, nguyên lý hoạt động của nó chính là các trận văn được xếp tầng lớp lên nhau.”
“Ví dụ như phù trận này chính là tổ hợp của mười hai trận văn không ngừng xếp lớp lên nhau.”
“Ồ!” Nghe vậy, Khương kỳ không khỏi kinh ngạc kêu lên một tiếng, bất quá hắn vẫn còn một vài băn khoăn liền hỏi: “Nhưng mà tại sao phải làm cho mọi việc trở phức tạp như vậy?”
“Có thể, đó là giải pháp chống chộm trận văn?” Tam Vân Thiên âm thanh kích động hỏi.
“Vâng!”
“Vì là loại trận văn xếp lớp, lên cho dù có thể phân tích ra trong đó có những loại trận văn nào, nhưng chỉ cần vẽ sai thứ tự trước sau thì phù trận liền không thể hoạt động. Mà dù có thể xác định đúng thứ tự, nhưng lại không thể vẽ đúng các điểm tiếp nối thì nó cũng không hoạt động.”
“Hài.” Khương Kỳ không khỏi thở dài cảm thán nói: “Thật không ngờ trên đời lại có người thiên tài đến như vậy.”
Phải nói vấn đề ăn cắp trận văn đã là chủ đề muôn thủa, nhưng cho đến hiện tại người ta vẫn hoàn toàn bất lực. Nhưng một khi phù trận này ra đời, con đường của đám đạo chích lập tức biến mất, thay vào đó sẽ tôn vinh những phù trận sư chân chính.
“Nếu vậy, sau này những sản phẩm có liên quan đến trận văn thì chúng ta không cần phải lo lắng trước sau nữa rồi.” Tam Vân Thiên cười ha ha nói.
Ban đầu hắn vẫn còn có chút lo lắng, dù sao đám người tại thành thiên vân cũng chỉ là trận văn sư cấp một cấp hai mà thôi. Chưa biết chừng gặp trận văn sư cao cấp của vương triều sẽ bị khám phá ra đâu, nhưng hiện tại thì hắn hoàn toàn yên tâm rồi.
“Mà đúng rồi tiểu Chiến, chúng ta sẽ bán chiếc đồng hồ này với giá bao nhiêu?”
Trong bất tri bất giác, hai lão trung niên tu vi kim đan kỳ lại lấy một thiếu niên hơn hai mươi tuổi làm người đứng đầu.
“Giá?” Diệp Chiến không khỏi mỉm cười.
Chỉ thấy Diệp Chiến lấy ra thêm hai chiếc đồng hồ khác, vừa nhìn hai người liền nhận ra sự khác biệt rõ rệt. Đó là cả hai cái đồng hồ mới này không phải là pháp bảo, bởi vì bọn họ không thấy có bất cứ giao động linh khí nào.
Tuy nhiên, kết cấu phù trận thì dường như không có quá nhiều sự khác biệt.
Diệp Chiến chỉ vào một chiếc ngoài cùng bên phải nói: “Chiếc đồng hồ này sử dụng nguyên lý bằng cơ tay để hoạt động, vì vậy nó sẽ được bán với giá một trăm lượng bạc.”
“Hoạt động bằng cơ tay?” Hai người quan sát kỹ một lúc, quả thật có một chi tiết nhỏ dẫn đến sự khác biệt, nếu không để ý kỹ sẽ rất khó nhận ra được.
“Cạch cạch cạch.” Động tác của Diệp Chiến rất thuần thục, hắn liên tục xoay tay cầm của chiếc đồng hồ, một lúc sau chiếc đồng bắt đầu hoạt động.
Tiếp đến, Diệp Chiến lại chỉ vào cái ở giữa nói: “Loại này là dùng linh khí của tu luyện giả truyền vào để hoạt động, vì vậy nó sẽ được bán với giá một vạn lượng bạc trắng.”
“Còn cái cuối cùng như hai người thấy, cái này dùng linh thạch để chạy lên nó sẽ được bán với giá mười viên linh thạch hạ phẩm.”
“Lợi hại.” Tam Vân Thiên không khỏi dơ tay cái khen ngợi, sự khác biệt tạo lên giá cả.
Một đêm không ngủ trôi qua trong sự háo hức của ba người.
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vừa ló đồng hồ vừa chỉ bảy giờ, ba người liền cùng nhau tiến đến cửa hàng của thương hội Vân Thiên tại kinh đô, lẽ dĩ nhiên là Diệp Chiến cùng Khương Kỳ sẽ sử dụng thuật pháp ẩn hình.
Đi được một lúc liền nhìn thấy một tửu lầu ba tầng, trên biển hiệu ghi ba chữ to lớn Vân Thiên thương hội.
Có lẽ là một thương hội mới, lại không có quá nhiều vật phẩm để buôn bán lên cửa hàng khá ế ẩm. Đứng quan sát một lúc, cũng chỉ có vài tu sĩ ra vào, nhìn trang phục trên người họ có vẻ chỉ toàn là tán tu không có nhiều tiền.
Mấy tên hộ vệ nhìn thấy Tam Vân Thiên đi đến ngay lập tức tỉnh táo chào hỏi: “Lão gia.”
“Ừm.” Tam Vân Thiên chỉ gật đầu một cái cho lấy lệ liền đi vào bên trong.
“Khách quan đi thong thả.” Một tiểu nha đầu sau khi mỉm cười tiễn khách liền nằm úp xuống bàn mà ngáp một cái thật dài.
“Có ai bán hàng không?”
Âm thanh vang lên cũng không lập tức đánh thức cô nàng này, mà một bên mắt từ từ mở ra, cho đến khi nhìn thấy người đến là một tên mập mạp trung niên, cái mặt đầy thịt cười lúc ních nhìn cô thì mới giật mình ngồi đậy hô to.
“Lão . . . lão gia, ta . . . ta . . . không phải ta cố ý ngủ trong giờ làm việc đâu.” Cô nàng này biểu hiện cuống cuồng, âm thanh nói lắp không thành tiếng, hai mắt sợ hãi đến sắp rơi lệ.
Không thể nào trách cô có biểu hiện như thế được, một nhà mấy miệng ăn đều trông chờ vào công việc này của cô a. Nếu như bị đuổi, cô không thể nào đi nơi nào tìm được một công việc nhàn hạ mà lại béo bở như vậy.
“Ha ha ha.”
“Sợ cái gì, lão gia cũng đâu có hỏi tội ngươi đâu.” Tam Vân Thiên phất tay cười nói.
Hắn mặc kệ tiểu nha đầu mà đi đến bên chiếc bàn lớn ở giữa đại sảnh, từ trong giới chỉ lấy ra ba chiếc đồng hồ để lên.
Tiếp đến, hắn liền lấy một chiếc đồng hồ lớn gấp ba lần những chiếc trước đó, sau đó nhún người nhảy lên thành của tầng hai mà treo xuống. Như vậy, sau này bất cứ ai vừa bước vào cửa hàng đều có thể ngay lập tức nhìn thấy thời gian.
Đây cũng coi như là một cách marketing mà Diệp Chiến chỉ cho Tam Vân Thiên.
Đúng lúc này, có ba vị khách nhân bước vào, trong đó hai nam một nữ, dường như ba người này đến cùng một tông môn.
Người nữ tử vừa bước vào liền nhìn thấy một vật thiết kế tinh xảo, với thiên tính của một nữ tử cô lập tức muốn sở hữu, vì vậy cô liền lớn tiếng hỏi: “Cho hỏi, cái vật đang treo trên thành tầng hai kia là gì? Bổn cô nương ra giá mười lượng bạc để mua lại.”
Theo cô, mua với giá mười lượng bạc cho một phàm vật không rõ công dụng như vậy là quá hời cho cửa hàng rồi.
“Lão gia, việc này . . .” Tiểu nha hoàn lập tức hướng sang Tam Vân Thiên xin ý kiến, vì cô chưa gặp sản phẩm này bao giờ lên không biết bán như thế nào.
“Ngươi cứ lui sang một bên, khách hàng này để ta trực tiếp hỗ trợ.”
Nói xong, Tam Vân Thiên lập tức nở nụ cười như phật di lạc tiến lên giới thiệu: “Vị cô nương này có ánh mắt thật tinh tường, vật này chính là sản phẩm mới ra mắt của thương hội chúng ta.”
“Nó được gọi là đồng hồ, một vật giúp chúng ta xác định thời gian trong ngày cũng như trong năm.”
“Vật xác định thời gian trong ngày?” Tên thanh niên tuấn tú mặc thanh y đứng bên cạnh không khỏi hứng thú.
Thấy vậy, Tam Vân Thiên bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu về đồng hồ, đồng thời miêu ta những chức năng thần kỳ của nó. Những lợi ích khi sở hữu một chiếc đồng hồ, việc này làm cho cả đại sảnh lặng ngắt như tờ, mắt chữ O mồm chữ A nhìn lão bản.
“Trên đời này lại có vật thần kỳ như vậy sao?” Mấy người trong đại sảnh không khỏi kinh sợ mà thì thầm to nhỏ.
Nhìn ba con cá đã mắc câu, hắn liền tiếp tục nói: “Vị huynh đệ này nhìn xem, hiện tại bây giờ đang là buổi sáng, trên mặt đồng hồ kim ngắn nhất đang chỉ số tám, kim dài thứ hai chỉ số ba, tức là hiện tại là tám giờ mười năm phút sáng.”
“Nhưng mà làm sao chúng ta tin nó là thật, có thể nó chỉ đúng lúc này, một lúc khác lại sai lệch thì sao?” Một tên thanh niên mắc hắc bào còn lại nghi hoặc chất vấn.
Tam Vân Thiên nghe vậy không những không nổi giận mà còn cười ha ha giơ ngón tay tay cho hắn một cái, thanh niên là phải biết phản biện mới tốt.
“Nếu ba vị không có gì bận, có thể ngồi chờ cùng chúng ta kiểm chứng?”
Ba người nhìn nhau một cái liền gật đầu, nếu quả thật như lời nói có lão bản thì hôm nay ra ngoài bọn họ chúng lớn rồi.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua từng phút từng giây, trong đại sảnh ngọai trừ lão bản Tam Vân Thiên ngồi nhàn nhã uống trà thì mấy người còn lại thì không ai rời mắt cái đồng hồ. Một số khách nhân mới bước vào liền được tiểu nha đầu tiếp đón, và thế là bọn họ cũng tham gia thế lực kiểm chứng.
Khi mặt trời đã ngả về phía tây, trong đại sảnh lúc này đã tăng lên mấy chục người.
Đồng hồ vừa điểm sáu giờ tối, Tam Vân Thiên liền mỉm cười đứng lên nói: “Các vị, như vậy một ngày đã trôi qua, có ai còn nghi ngờ về độ chính xác của chiếc đồng hồ này không?”
“Tam lão bản, cái này cũng quá thần kỳ rồi.”
“Đúng vậy, nếu có cái này thì trong các cuộc thi của học viện chúng ta sẽ được công bằng và chính xác hơn rất nhiều.”
“Lão bản cho chúng ta một cái.”
Ngay sau đó cả đại sảnh bắt đầu náo nhiệt, mọi người điên cuồng cạnh tranh, và đây cũng là lần đầu tiên trong vòng mười năm mà thương hội lại có đông đúc khách nhân đến như vậy.
Tiểu nha đầu cùng đám hộ vệ bên ngoài vui đến nở hoa.
“Các vị các vị xin hãy bình tĩnh, xin hãy nghe lão bản ta nói vài câu.” Tam Vân Thiên lập tức ra hiệu cho mọi người bình tĩnh và yên lặng.
Khi cả đại sảnh dần yên lặng, hắn liền mỉm cười nói tiếp: “Để kỷ niệm sự ra đời của lịch đồng hồ, thương hội chúng ta quyết định sẽ không bán mà thực hiện đấu giá cho chiếc đồng hồ đầu tiên. Vì vậy, người nào trả giá cao nhất, sẽ được vinh dự là người bấm giờ cho sự khởi đầu của một thời đại mới.”
“Lẽ dĩ nhiên, người này sẽ được lưu danh vào sử sách, muôn đời được người người ngưỡng vọng.”