Qua lời kể của Tam Vân Thiên, rốt cuộc Diệp Chiến cũng hiểu sơ qua tình hình hiện tại của Vân Lan quốc. Tất cả chỉ có thể hình dung trong một chữ loạn, đúng vậy, cực kỳ loạn, vô pháp vô thiên, kẻ mạnh làm vua tùy quyền sinh sát.
Mặc dù như vậy, nhưng tu chân giả lại đồ về như vịt.
Đơn giản bởi vì tài nguyên của Hoàng Sơn Lĩnh cùng biển Tây Lôi Hà là quá mức mê người đi, yêu thú, linh dược, khoáng thạch v.v…
Cũng may là bọn họ đã đo lường trước tất cả, nếu không Thần Võ trực tiếp nhúng tay vào thì bọn họ ngay cả miếng canh cũng không có mà húp.
“Đúng rồi, mười năm qua còn ai nhắc đến long mạch không?” Khương Kỳ đột nhiên quay sang Tam Vân Thiên hỏi.
Lần xuất quan này chỉ có hai người bọn họ, một là để do thám tình hình về long mạch, hai là để xem thái độ của các thế lực đối với bọn họ, không ai biết được sự điên cuồng của con người sẽ đến mức độ nào, vì một cái hư vô cũng có thể bắt người sưu hồn a.
“Nhắc đến việc này lại phải cảm ơn Hiên Viên thánh địa, bọn họ đã xuống kiểm tra và tuyên bố là tin đồn không có thật, vì vậy mọi chuyện cũng dần lắng xuống.” Tam Vân Thiên nghĩ lại mà cảm khái nói.
Nhớ lại tình hình lúc đó đúng là quá điên cuồng, các thế lực vì tìm kiếm long mạch mà không ngừng ma sát với nhau. Gần như ngày nào cũng có tu si chết, thậm chí là một nguyên anh kỳ lão quái chết làm kinh sợ lên tận thánh địa.
Nếu không phải thánh địa đứng ra, không biết mọi chuyện sẽ đi về đâu.
Nghe vậy, trong đầu Khương Kỳ lập tức suy nghĩ, hai mắt sáng lên nói: “Nếu vậy chúng ta có thể quang minh chính đại quay lại bắt đầu tổ kiến vương quốc, dù sao cũng là con dân là lãnh thổ của chúng ta, không thể mọi thứ loạn lên như vậy được.”
“Không thể không thể?”
“Hử, tại sao?”
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của hai người, Tam Vân Thiên không khỏi cười khổ nói: “Ninh gia bên kia đã đánh tiếng tới toàn thiên hạ, nữ quân chúng ta đã ra ngoài lập quốc, vì vậy không còn liên quan gì đến bọn họ nữa.”
“Với lại Tam gia đã đầu quân cho phe đại hoàng tử, vì vậy chắc chắn bọn họ không muốn bên thứ hai biết về công thức sản xuất loại gạch tu chân.”
Diệp Chiến quay sang nhìn Khương Kỳ bất đắc dĩ thở dài, cái họa mà bọn họ lo lắng đến cuối cùng vẫn xảy ra. Tam gia a Tam gia, vì một cái lợi ích trước mắt mà từ bỏ cái lâu dài, đúng là một đám ngu xuẩn, một đám xuẩn lão hết mức.
Cũng may bọn họ có nơi trú ẩn an toàn là long mạch, nếu không thì . . . Xem ra, trước khi bọn họ không có đạt đến phân thần kỳ, không thể xuất hiện công khai trước mặt thế gian rồi.
Bất quá hình như tên này có nói mình có một thương hội riêng, Diệp Chiến liền quay sang hỏi: “Tam tài chủ, ngài có nói là mình đang tổ kiến xây dựng một thế lực thương hội mới đúng không?”
“Đúng vậy, hiện tại quy mô cũng không quá lớn nhưng cũng có vài chục cửa hàng lớn nhỏ ở các thành trấn tại Vân Lan quốc.”
“Nếu vậy Tam tài chủ, việc kiếm tiền trong một thời gian tới sẽ phải khổ cực ngài rồi.” Diệp Chiến nở nụ cười ma mãnh nói.
“Ý của tiểu Chiến huynh đệ là?”
“Một sáng, một tối.”
Nghe đến đây Tam Van Thiên liền hiểu, khuôn mặt núc ních cười nói: “Ý hay ý hay, nhưng mà chúng ta không thể sử dụng lại mấy sản phẩm cũ nữa, nếu không . . .”
“Tất nhiên, ngài nhìn xem.”
Nói xong, từ trong giới chỉ Diệp Chiến lại lấy ra một một vật hình hộp chữ nhật có ngoại hình kỳ lạ, vật cao hơn nửa thước, dài rộng khoảng mười năm tấc. Các chi tiết được tạo hình và trang trí rất tinh xảo, làm nó càng thêm nổi bật và thu hút.
Ở chính giữa chính là một mặt tròn, bên ngoài được bao bọc bởi một chất liệu gì đó nhìn khá trong suốt, trên đó được đánh số thứ tự từ một đến mười hai, ngoài ra còn có ba cái que được gắn ở vị trí trung tâm.
Từ phía chiếc hộp, mỗi thời mỗi phút đều phát ra tiếng kêu tích tắc, tích tắc.
“Đây đây là . . .” Tam Vân Thiên kinh ngạc hỏi, hắn cũng đã lờ mờ đoán được ra vật này tác dụng, nhưng cũng hoàn toàn không chắc chắn.
Diệp Chiến thấy vậy liền tủm tỉm cười nói: “Như ngài suy đoán, đây chính là một chiếc đồng hồ dùng để đo chính xác thời gian trong ngày.”
“Tam bá ngài nhìn xem, kim dài nhất này chính là kim giây, khi nó quay hết một vòng thì kim dài thứ hai này sẽ nhích lên một cái, kim này được gọi là kim phút. Khi kim phút này quay hết một vòng thì kim ngắn nhất cũng sẽ nhích lên một lần, kim này gọi là kim giờ.”
“Đồng hồ này sẽ phân một ngày ra thành mười hai giờ, một giờ bao gồm sáu mươi phút, một phút gồm sáu mươi giây.”
Diệp Chiến nói xong liền nhìn ra bên ngoài trời, thấy bây giờ trời đã chiều tối, thì hắn liền nói: “Để hình dung cho dễ hiểu, thì bây giờ đang là buổi chiều, kim ngắn nhất đang chỉ số năm, kim dài thứ hai đang chỉ số số một.
“Tức là, thời gian hiện tại là năm giờ năm phút chiều.”
“Ực! Chuyện này quá thần kỳ rồi.” Tam Vân Thiên Nuốt một miếng nước bọt khô khốc, khuôn mặt kinh hãi nhìn vào vật được gọi là đồng hồ.
Phải biết Vạn Châu đại lục có rất nhiều cách để tính thời gian trong ngày, ví dụ như thời gian tính bằng một chén trà, một nén hương hay dùng ánh nắng mặt trời v.v… Tuy nhiên tất cả mọi cách trên chỉ là tương đối mà thôi.
Nhiều khi gặp trời mưa gió hoặc giá tuyết, người ta còn không tính được là canh mấy nữa là.
Đứng một bên, Khương Kỳ cũng không khỏi lắc đầu cười khổ, lần đầu tiên bọn họ biết về món pháp bảo này cũng ngạc nhiên y như vậy.
Nếu nói về tầm quan trọng, thì nói thật nó còn hơn tất cả các sản phẩm phát minh phía trước cộng lại, bởi vì rất nhiều thứ cần thời gian tinh chuẩn để làm việc.
Ví dụ như tông môn thi đấu, mỗi lần thi đấu sẽ là một nén hương, mà có lúc nén hương cháy lâu, lại có lúc nén hương cháy tý hết. Vì vậy rất thiệt thòi cho một số người, chưa kể trong đó có kẻ muốn động tay động chân.
“Hì hì, nhưng mà công dụng của nó vẫn chưa dừng lại ở đó.” Diệp Chiến tủm tỉm cười nói.
“Hả.”
Nghe vậy, cả Khương Kỳ cũng không khỏi kinh ngạc kêu lên một tiếng, trước đó tên tiểu tử thối này chỉ có giới thiệu như vậy, cũng chưa hề nhắc thêm công dụng nào khác a.
“Mọi người nhìn bên dưới này xem, cái này gọi là lịch đồng hồ.”
“Lịch đồng hồ, nó dùng để làm gì?” Tam Vân Thiên ánh mắt hiếu kỳ hỏi.
“Như mọi người biết, Cổ châu chúng ta mỗi một vương triều tông môn đều dùng một loại lịch khác nhau dẫn đến không đồng nhất về thời gian.”
“Ví dụ như Thần võ vương triều hiện tại dùng lịch là Minh Vương năm thứ tám trăm bảy mươi sáu, hay như Hiên Viên thánh địa đang dùng lịch là Hiên Viên một vạn hai nghìn không trăm ba mươi mốt v.v…”
Cả Khương Kỳ cùng Tam Vân Thiên nghe vậy đều gật đầu đồng ý, bởi vậy nhiều khi tra khảo tư liệu lịch sử sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
“Lịch đồng hồ này nó cũng như thời gian sẽ được phân loại thành ngày tháng và năm. Ba mươi ngày sẽ tạo thành một tháng, mười hai tháng sẽ tạo thành một năm, một trăm năm sẽ tạo thành một thế kỷ, một trăm thế kỷ sẽ tạo thành một thời đại.”
“Ồ!” Khương Kỳ không khỏi ồ lên một tiếng nói: “Nhưng mà mọi người có ai muốn chấp nhận loại lịch này không? Bởi vì rất khó để người ta có thể bỏ đi cái lịch mình đã dùng hàng nghìn năm hàng vạn năm đâu nha.”
“Ha ha.”
“Cái này nhạc phụ không cần lo, chỉ cần chúng ta phổ biến được chiếc đồng hồ này đến tất cả mọi người, mọi người sử dụng quen thì tự mặc định sẽ chấp nhận nó thôi.” Diệp Chiến vỗ ngực tự tin nói.
“Vậy . . .!”
“Tiểu chiến, nó có độc quyền?” Với ánh mắt sắc bén của một thương nhân, Tam Vân Thiên lập tức có thể nhận ra tiềm năng to lớn của chiếc đồng hồ này mang lại, nếu như bọn họ hoàn toàn có thể độc quyền thì.
Không cần nghĩ cũng biết, một lượng tài phú khổng lồ, nó còn khổng lồ gấp nhiều lần so với loại gạch tu chân.
“Hai người thử dùng linh thức quét qua thì có thể hiểu được ngay?”
Khương Kỳ cùng Tam Vân Thiên nghe vậy liền làm theo, tất cả vỏ bọc bên ngoài đều được cấu trúc cơ học lên không khó để phỏng theo. Nhưng khi đi vào phần kết cấu chính bên trong, tất cả đều là sử dụng trận văn để khống chế chuyển động.
Trận văn ban đầu nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng càng nhìn kỹ bọn họ càng nhận ra nó không hề đơn giản, nó khác biệt rất nhiều so với trận văn hiện tại đang lưu hành.
“Đây là loại trận văn gì?”
“Thế nào, có khả năng mô phỏng không?” Diệp Chiến híp mắt cười nói.
“Ừm!”
“Nói thật, công nhận là nó có chút khác biệt với trận văn mà chúng ta đang dùng, nhưng bảo mô phỏng lại nó, theo bá nghĩ thì nó không hề khó.” Tam Vân Thiên sau một hồi tính toán thì đưa ra kết luận, dù sao hắn cũng từng tiếp xúc với rất nhiều với trận văn, một việc đơn giản như vậy vẫn có thể nhận ra.
Còn Khương Kỳ không phải là người hiểu biết nhiều về trận văn, vì vậy cũng chỉ đứng yên lặng nhìn mà không đưa ra ý kiến gì cả.
“Nếu vậy, chúng ta cho người thử một chút, lại xem kết quả như thế nào?”
Nhìn bóng lưng của Tam tài chủ rời khỏi căn phòng, trên môi Diệp Chiến khẽ nhếch nhẹ nở nụ cười, nếu bọn họ có thể làm được lão tử không mang họ Chiến.
Quả nhiên, một canh giờ sau, Tam Vân Thiên quay lại với ánh mắt hơi khó chịu, vừa bước vào phòng hắn liền tức giận chửi đổng: “Các ngươi mới là một lũ mù mắt, một đám ngu xuẩn, một đám lão già không biết nhìn hàng.”
Nhìn biểu cảm này, cả khương kỳ cùng Diệp Chiến đều có thể mường tượng đến khung cảnh bọn họ ánh mắt như nhìn thằng ngu nhìn Tam Vân Thiên mà không khỏi cười to.
“Bây giờ, ngài có thể yên tâm rồi chứ.”
Tam Vân Thiên nghe vậy liền cười khổ gật đầu, ngay cả trận văn đám lão già kia cũng không thể nhận ra không thể vẽ lại thì làm sao có thể sao chép.