Chương 42: Tam Vân Thiên đầu quân

Chớp mắt một cái mười năm đã trôi qua.

Vân Lan quốc hiện tại đã trở thành loạn thế chi địa, tu sĩ, gia tộc tu chân, tông môn thế lực mọc lên như nấm sau mưa.

Nhưng đám này lại không có một chút kính ý gì với triều đình, thậm chí là có sự khinh thường.

Tam Vân Thiên nhìn một màn như vậy vào trong mắt không khỏi chán trường thở dài, từ sau sự kiện long mạch năm đó hắn đã hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ với gia tộc. Hắn không biết quyết định của mình là đúng hay là sai nữa.

Mười năm, dòng dã chờ đợi suốt mười năm a.

“Khương Kỳ a Khương Kỳ, người huynh đệ ngươi hại ta thật thảm rồi.” Tam Vân Thiên không khỏi cười tự giễu.

“Ồ!”

“Ta tưởng là ai, thì ra là một tên trong đám cẩu thương.” Diệp Chiến bước vào phòng nhìn thấy tên béo mập đang ngồi một mình uống rựu, âm thanh liền không khỏi khinh bỉ chế nhạo.

Mười năm trước không phải tại đám người Tam gia thì bọn họ có lãng phí từng ấy thời gian để đi bế quan trong khi không có tài nguyên hỗ trợ. Không có điểm trao đổi, từng ấy năm tu vi của hắn vẫn bị kẹt tại trúc cơ sơ kỳ.

Vì vậy, vừa gặp tên Tam Vân Thiên này hắn không khỏi tức giận phún hỏa.

Khương Kỳ đi một bên cạnh dường như muốn nói cái gì đó liền thôi, hắn nhìn Tam Vân Thiên một cái không khỏi thở dài lắc đầu. Trong hoàn cảnh này hắn cũng không biết lên nói gì, bằng hữu huynh đệ, hay chỉ là người xa lạ.

“Ha ha ha.”

“Thật đúng là Diệp Chiến tiểu chất cùng Khương huynh đệ, cuối cùng hai người cũng chịu xuất quan rồi, trong gần mười năm này làm ta chờ đợi thật khổ sở a.”

Tam Vân Thiên vừa quay đầu liền lại nhìn thấy hai người, đầu tiên là sửng sốt sau đó là kích động cười nói. Hắn dường như không quan tâm đến biểu hiện cùng ánh mắt chán ghét, hắn lập tức đứng dậy tiến lên ôm mỗi người một cái thật mạnh.

Vừa khóc vừa cười, âm thanh xen chút nghẹn ngào khó nói.

“Ây, chuyện gì xảy ra.” Diệp Chiến nhìn cục thịt đang ôm mình, ánh mắt có chút hoang mang.

Ta với ngươi có thân thiết đến mức như vậy sao?

Với lại, dù không còn hợp tác với chúng ta, nhưng chỉ việc các ngươi lấy được công thức chế tạo gạch có thể chống lại tu vi, các ngươi có thể kiếm vàng bạc linh thạch đầy bồn đầy bát, các ngươi còn quan tâm đến đám bọn này?

Hay là có bẫy, không, chắc chắn có bẫy chắc chắn có bẫy!

“Nhạc phụ, cẩn thận có người mai phục bên ngoài.” Thiên Hương cung tạm thời có thể phòng được trúc cơ, nhưng gặp lão tổ nhà họ Tam thì chỉ như mảnh giấy, xé nhẹ liền nát.

Vì vậy, Diệp Chiến lập tức truyền âm cho Khương Kỳ, trong tay lập tức lấy ra truyền tống phù, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo hắn chạy trốn.

Khương Kỳ nghe hiền tế nói vậy liền thở dài, hắn cũng không có truyền âm trả lời mà nhìn Tam Vân Thiên khách khí nói: “Tam huynh, chúng ta làm huynh đệ cũng được mấy chục năm, ta rất hiểu tính huynh, có gì cứ nói thẳng.”

“Huynh tìm chúng ta, làm gì?”

“Ta . . .”

“Hài! Chuyện là như thế này . . .”

Tam Vân Thiên bắt đầu kể hết mọi chuyện, từ việc mình ly khai gia tộc, đến việc đi tìm bọn họ xin đầu nhập v.v. . .

Tâm sự suốt một canh giờ, Diệp Chiến cùng Khương Kỳ im lặng nhìn nhau, không biết có lên tin tưởng lời nói của hắn không.

Một đại công tử của một đại thương hội đứng đầu Thần Võ lại từ bỏ tư cách cạnh tranh gia chủ, thậm chí cạch mặt với người trong gia tộc chỉ vì một người ngoài. Chuyện này nói ra thật khó có thể khiến người ta tin tưởng.

“Hai người các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Chuyện này tuy nghe có chút hoang đường, nhưng ta không có nói dối a.”

“Nói trọng tâm.” Diệp Chiến nghiêm túc nói.

“Được rồi, là do ta cảm thấy chỉ cần đi theo các ngươi, tương lai ta và thương hội của mình có thể uy chấn vạn châu, đứng trên đỉnh vũ đài đâu.”

“Chuyện này . . .” Cả Diệp Chiến cùng Khường Kỳ đều cực kỳ kinh ngạc, tên này cũng quá quyết đoán đi, làm người phải có bản lĩnh lớn đến như nào mới có thể ra được một quyết định táo bạo như vậy.

Bầu không khí trong phòng liền rơi vào khoảng không im lặng.

“Tiểu Bạch, hắn có khả năng nói dối không?”

“Theo phân tích tâm lý học, theo phân tích thiên cơ học, ta đã tính sơ qua một quẻ và có thể khẳng định tên này không nói dối.”

“Người này đáng để kết giao.” Lãnh Cơ Bạch tàng hình ngồi trên vai Diệp Chiến truyền âm nói.

Hai mắt Diệp Chiến lập tức sáng lên, ngay từ lần đầu gặp Tam bá hắn đã có chút thiện cảm, làm sao một người như vậy lại làm mấy cái chuyện phản thầy lừa bạn đâu.

Quả nhiên ánh mắt cùng trực giác của hắn vẫn không bao giờ sai.

Với lại, hiện tại triều đình chức quan thiếu hụt nghiêm trọng, vừa hay có người nắm giữ chức tài chủ, phụ trách huyết mạch kinh tế cho triều đình. Giao một chức quan quan trọng như vậy vào tay Tam bá, hắn hoàn toàn yên tâm.

“Hì hì.”

“Nếu Tam bá có lòng như vậy, chúng ta sao dám từ chối đâu.”

“A!” Sự thay đổi trong thái độ đột ngột như vậy không những Tam Vân Thiên, ngay cả Khương Kỳ cũng hoàn toàn không kịp phản ứng mà kêu lên một tiếng.

Nhưng khi nhìn sang bên vai trái của Diệp Chiến, Khương kỳ lập tức đã hiểu chuyện gì xảy ra.

“Tiểu tử này . . .”, Ngay lập tức hắn liền nở nụ cười, không sai một nhân tài nhân nghĩa trí dũng như vậy không cần thì cực kỳ phí.

Lúc này, sau một hồi sửng sốt, Tam Vân Thiên khuôn mặt nặng thịt lập tức kích động nói: “Diệp Chiến tiểu chất đồng ý tiếp nhận và hợp tác với thương hội mới của ta.”

“Hợp tác, không không không.” Diệp Chiến mỉm cười lắc đầu.

“Vậy ý của tiểu chất là?”

“Chúng ta Vân Lan quốc chính thức mời Tam bá trở thành đại quan nhất phẩm tài chủ, phụ trách tất cả huyết mạch kinh tế của vương quốc.”

“Chuyện này . . .”

Nhìn một màn xoắn xuýt này, Diệp Chiến liền bồi thêm một câu: “Ngài thử nghĩ xem, hợp tác chung quy cũng chỉ là người ngoài, ai biết chừng sau này quốc quân của chúng ta vào một ngày đẹp trời nổi hứng đổi người hợp tác đâu?”

“Nhưng một khi là quan đại thần thì khác, lúc đó quốc quân cũng phải cho ngài vài phần mặt mũi.”

“Dù biết là như thế, nhưng mà . . . nhưng mà . . .” Phải biết một khi làm quan sẽ phải chịu rất nhiều ràng buộc lễ nghi, nào có tự do tự tại như làm chủ một thương hội. Tam Vân Thiên vẻ mặt có chút động tâm nhưng vẫn cắn răng đắn đo suy nghĩ.

“E hèm.”

“Bây giờ chúng ta chỉ là vương quốc, nhưng sau này ai biết có thể trở thành vương triều, hoàng triều thậm chí là thiên triều đâu. Nước lên thì thuyền lên, chắc hẳn ngài rất hiểu đạo lý trong đó.” Diệp Chiến mỉm cười híp mắt nhìn chằm chằm.

“Hử!” Nghe đến đây Tam Vân Thiên lập tức đứng dậy, hai mắt mở to hết cỡ nhìn chằm chằm vào Diệp Chiến, hắn không không có nghe lầm đấy chứ.

Vương triều vương triều, chân chính là một vương quốc tu chân a.

Hạo Sương đế quân mặc dù cũng là hoàng tộc họ Ninh, nhưng bất quá đã ra ngoài lập quốc lên không còn tư cách tranh phong ngôi đế vị. Mà mười năm trước tin đồn khắp nơi nói, Khương gia phát hiện long mạch cố ý bầy ra mọi chuyện nâng đỡ Ninh Như Vân.

“Chẳng lẽ . . . chẳng lẽ . . .” Tam Vân Thiên một tay chỉ về phía Diệp Chiến kích động không nói lên lời.

Thấy vậy, Diệp Chiến liền mỉm cười đưa một ngón tay lên môi làm dấu ra hiệu: “Suỵt, thiên cơ không thể lộ.”

“Ực!” Một tiếng nuốt ực vang lên, trong không gian yên lặng chỉ có một trái tim đang đập thình thịch do kích thích quá độ.

Hắn đã cược đúng, hắn đã cược đúng, mười năm này không uổng phí không uổng phí, phụ thân mẫu thân, lựa chọn của nhi thần hoàn toàn là đúng.

Nhìn mắt phát hỏa của Tam Vân Thiên, Diệp Chiến không khỏi ho nhẹ một cái nói.

“Bây giờ là phần lựa chọn của Tam bá, bất quá ta cần nhắc nhở ngài trước một điều, trước khi ngài tiếp nhận quan vị thì cần phải ký vào một bản khế ước thiên đạo, tuyệt đối trung thành và không bao giờ phản bội.”

“Nếu ngài đồng ý, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu.” Nói xong, từ trong kho hệ thống hắn liền lấy ra một tấm vải màu vàng, trên đó có rất nhiều đồ án trận văn kỳ dị, ở giữa chính là tên quốc cùng con dấu đại diện cho Hoàng Sương nữ đế.

Nhìn một màn này, ngay cả khương Kỳ cũng không khỏi kinh ngạc và cảm khái.

Khế ước được ký kết rất đơn giản, chỉ là nhỏ máu cùng một phần linh hồn được đưa vào trong đồ án trận văn.

Tam Vân Thiên cũng không hề có một chút do dự, ngay lập tức làm theo các hướng dẫn. Một vài giây sau, từ trong cõi hư vô hắn liền cảm nhận giữa mình cùng hoàng tộc Vân Lan quốc xuất hiện một sợi dây liên kết.

Chỉ cần hắn sinh ra ý nghĩ làm phản, ngay lập tức một luồng khí tức thiên địa vô hình sẽ thiêu hắn thành tro bụi.

“Khế ước thật đáng sợ.” Tam Vẫn Thiên khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt kính trọng nhìn về phía Diệp Chiến.

Hắn sinh ra trong nhà thương hội, bảo vật khế ước nào chưa từng nhìn thấy hay nghe qua, nhưng vật thần kỳ như thế này lại lần đầu tiên được chứng kiến. Chỉ cần không sinh ra ý nghĩ tạo phản, khế ước sẽ không có một chút hiệu lực trói buộc nào.

Người thanh niên này, càng ngày càng bí ẩn.

Ngay sau khi ký kết khế ước, Diệp Chiến nhìn sang nhạc phụ nháy mắt nở một nụ cười hài lòng với thành quả của mình.

“Tam huynh, từ nay về sau chúng ta chính là huynh đệ đồng liêu, cùng nhau cố gắng phụ tá Hạo Sương nữ quân quản lý triều chính thật tốt.”

“Nào dám nào dám, từ nay về sau mong quốc sư chiếu cố chiếu cố nhiều hơn.”

Mọi người nhìn nhau một cái rồi cùng nhau ngửa đầu lên trời cười vang, cứ như vậy một tài thần dần được sinh ra từ đây.