“Tiểu Kim chúng ta có việc tạm thời phải rời khỏi đây một thời gian ngắn, chờ khi ta hoàn thành xong sẽ trở lại cho ngươi uống máu tiếp.”
“Bíp.”
“Nó nói, biến.”
Diệp Chiến khóe mắt khẽ giật giật một cái, cô nàng này tính tình đúng thật ngạo mạn, ngay cả ân nhân của mình mà cũng không coi ra gì, huống hồ so về mặt huyết mạch lão tử còn cao hơn ngươi một bậc đó.
Nhưng vì tương lai tươi đẹp, lão tử vẫn tiếp tục nhịn.
“Hô!” Vừa rời khỏi không gian long mạch hắn liền thở dài một tiếng.
“A!”
“Tại sao lại lắm người như vậy, bất quá tu vi cũng không quá cao.” Nhìn xuống phía dưới Diệp Chiến không khỏi ngạc nhiên. Không còn là thế lực vạn quân của hải tộc chiếm đóng, thay vào đó là rất nhiều nhân loại không ngừng bay qua bay lại trong khu vực này.
Trên tay mỗi người đều là các đồ án, la bàn, một số pháp bảo kỳ lạ.
“Đám người này đều là tầm long sư.”
“Tầm long sư?”
Nghe vậy, Diệp Chiến liền hiểu rõ vấn đề, có thể tin tức về khu vực này tồn tại long mạch đã bị lộ, vì vậy người của các thế lực đua nhau đến tìm hiểu hư thực. Long mạch nha, sức hấp dẫn quá lớn, chỉ một tin đồn cũng có thể Mưa Máu Gió Tanh.
Bất quá cho dù các ngươi có lật tung cả khu vực này lên, cũng không thể tìm ra được cái gì đâu, Ka ka.
“Cân đẩu vân, lét go, Thiên Hương cung thẳng tiến.”
Ba ngày sau, tại cổng thành kinh đô Vân Lan quốc.
Mới chỉ có mấy tháng trôi qua mà diện mạo đã hoàn toàn thay đổi, đâu đâu cũng thấy toàn là tu sĩ, tên nào tên đấy mắt đều cao hơn đầu. Hở một tý là động tay động chân, hở một tý liền lôi bối cảnh thế lực của mình ra hù dọa.
“Tránh ra, tránh ra, mấy thằng nhà quê này.”
Một chiếc xe ngựa phi qua với tốc độ nhanh, trên tay tên đánh ngựa liên tục vung vẩy xung khiến mọi người có mặt chỉ có thể dạt sang hai bên.
Chứng kiến một màn này Diệp Chiến không khỏi nhíu mày, bất quá trước khi hiểu rõ tình hình hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ.
“Trở về gặp mặt mọi người trước rồi tính sau.”
Vừa tiến vào phòng đặc biệt của tầng hai Thiên Hương cung, hắn liền thấy nhạc phụ cùng mọi người đang sầu nhăn mày lão thảo luận vấn đề gì đó. Có vẻ không khí rất căng thẳng, ngoài ra hắn cũng không cảm nhận được khí tức của lão già Tam gia đâu.
“Lão tổ, nhạc phụ nhạc mẫu.” Diệp Chiến liền giải trừ thuật pháp ẩn hình, hắn mỉm cười nhìn mọi người chào hỏi.
Âm thanh vừa vang lên liền phá vỡ bầu không khí, mọi người ngay lập tức đều hướng đầu quay sang nhìn: “Là . . . là tiểu Chiến.”
“Tốt tốt tốt, ta nói ngươi phúc lớn mạng lớn, làm sao có thể dễ dàng chết như vậy được.” Lão tổ Khương Tử Chân là người phản ứng đầu tiên, lão lập tức đứng dậy đi tới bên cạnh Diệp Chiến ôm một cái thật mạnh mà cười nói.
“Tên nhóc tiểu tử thối này, đi đâu suốt mấy tháng trời cũng không có một chút tin tức gì, làm mọi người lo lắng chết đi được.” Khương mẫu thấy vậy, liền vừa cười vừa mắng.
Từ trong ống tay áo, bà lấy ra một cái khăn lau một chút nước mắt đang từ từ rơi trên má.
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”
“Xuân Lan xuống dưới dặn nhà bếp chuẩn bị thật nhiều món thịnh soạn, tối nay nhà chúng ta mở tiệc chúc mừng.” Khương Kỳ khuôn mặt xúc động quay sang nói.
Không khí từ trầm lặng và ngột ngạt đột nhiên trở lên có sức sống.
Một màn chào đón này, Diệp Chiến thực sự cảm động, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống lúc nào không hay. Cảm nhận một cái ôm ấm áp, nhìn khuôn mặt hạnh phúc của nhạc phụ nhạc mẫu hờ, nhìn khuôn mặt vui sướng nhưng vẫn giữ lẽ của Như Vân cùng Lan lan.
Lúc này, trong đầu hắn lại nhớ đến một bài hát “Đi thật xa để trở về”.
Mọi người nói chuyện quên trời quên đất, chớp mắt đó mà đã đến trời tối, trên bàn ăn tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, nhạc mẫu không ngừng cười nói gắp đồ ăn, nhìn chồng thức ăn trước mặt hắn không hề cự tuyệt mà ăn hết.
Cũng đã mấy năm rồi mới có được một bữa cơm vui vẻ, mọi người có thể tập trung đông đủ như này.
Ba tuần rựu qua đi, mọi người bắt đầu ngà ngà say, Khương Kỳ hiếu kỳ hỏi: “Trong mấy tháng này con đã đi đâu, chúng ta đã lục tung cả Vân Lan quốc mà vẫn không tìm thấy.”
“Dường như con đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy, một chút tin tức hữu dụng cũng không tìm được.”
Nghe vậy Diệp Chiến liền mỉm cười nói: “Mọi người không tìm được là đúng rồi, suốt mấy tháng qua con vẫn luôn ở trong thế giới của long mạch mà.”
“Long mạch? Trước đó chúng ta có nghe được tin đồn, có người của Tam gia đã nhìn thấy long môn của long mạch mở ra, nhưng khi chúng ta chạy đến thì không có gì.”
“Ban đầu chúng ta còn tưởng là trò đùa đâu, thật không nghĩ tới là thật.”
“Người của Tam gia phát hiện?”
“Phải!”
“Ta nhớ ngày hôm đó yêu tộc tấn công hết sức dữ dội, nhưng không hiểu sao đám yêu tộc tấn công thêm một hai ngày nữa lại đột nhiên ra lệnh rút lui, vì sợ trúng kế lên chúng ta đã cử một số luyện khí kỳ đi thám thính.”
Luyện khí ký a luyện khí kỳ, đúng là ý trời cũng đứng về phía bọn họ, Diệp Chiến không khỏi thầm thở phào may mắn.
“Mà khoan đã, Tiểu Chiến con . . . con vừa nói là long môn đã mở, và khoảng thời gian này con vẫn luôn ở trong thế giới của long mạch?” Khương Kỳ cùng mọi người lập tức tỉnh rựu, ánh mắt không thể tin được quay sang nhìn.
“Vâng!” Diệp Chiến cũng không hề phủ nhận gật đầu.
“Vậy . . . vậy . . .” Ngay lập tức hô hấp của mọi người lập tức gia tốc, khuôn mặt trở lên kích động nhìn chằm chằm.
Nhìn ánh mắt tràn đầy hy vọng của mọi người, Diệp Chiến chỉ biết cười khổ lắc đầu, nhận chủ long mạch nào đơn giản như mọi người nghĩ.
“Nhưng mà . . .” Ngay sau đó Diệp Chiến bắt đầu kể lại toàn bộ quá trình tiến vào long mạch của mình.
Bầu không khí trong phòng bỗng nhiên trở lên yên tĩnh, cảm xúc lúc này của mọi người không biết lên diễn tả như thế nào.
Vui là vì long mạch giờ đã là vật trong túi bọn họ, vui là vì Như Vân có cơ hội thức tỉnh thể chất, vui là vì bọn họ có cơ hội bước lên con đường vương triều. Còn buồn dĩ nhiên là không thể hoàn toàn nhận chủ được long mạch rồi.
“Bất quá thời gian của chúng ta vẫn còn dài, từ từ tiến từng bước là được.”
Mọi người nghe Diệp Chiến nói như vậy, suy nghĩ một lúc đều mỉm cười gật đầu, không sai bọn họ vẫn còn thời gian mấy trăm năm nữa trước khi long mạch hoàn toàn hình thành mà.
“Đúng rồi, lão tổ, nhạc phụ, khi nào thì chúng ta bắt đầu kiến thiết tân kinh đô cùng hoàng cung?” Hắn không thể ngày nào cũng mất thời gian chạy qua lại giữa hai nơi được.
Với lại, chỗ này chỉ được coi là kinh đô tạm thời mà thôi, nữ quân ngay cả hoàng cung cũng không có thì nói gì đến trị quốc. Như vậy thật mất mặt, mà Như Vân vẫn còn là một thành viên của Ninh gia, mặt mũi của mình có thể ném nhưng gia tộc thì không thể.
Không thì không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu, những người kia có thể dựa vào cái cớ này để thu hồi lại tư cách lập quốc hay không cũng không biết chừng.
“Tạm thời chưa thể, cần chờ một thời gian nữa cho việc dò tìm long mạch lắng xuống trước đã.” Khương Kỳ lắc đầu cười khổ nói.
Hiện tại khắp nơi tin đồn, nói bọn họ đã sớm phát hiện được một long mạch vô chủ, lại phát minh được loại gạch thần kỳ có thể ngăn chặn các đợt thú triều. Vì vậy, đã sớm có ý nghĩ tư lợi, tự mình đứng ra lập quốc để hưởng thụ riêng.
Bây giờ khắp nơi thế lực của triều đình đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, nhất là Ninh gia cùng Hạo Nhiên tông, một khi có động thái bất thường liền không khác gì dùng lửa thiêu thân.
“Vậy sao?”
Rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ vì sao trong kinh đô lại có nhiều người của các thế lực đến vậy, nhưng ngay lập tức liền nghĩ đến gì đó, Diệp Chiến không khỏi trầm giọng hỏi: “Vậy các hợp tác với tam gia có còn hay không?”
“Hài!” Những tiếng thở dài lại vang lên, bầu không khí có chút nặng nề.
“Hơn một tháng nay, mọi nguồn hợp tác với Tam gia đều dừng lại với lý do cần thêm thời gian để nghiên cứu thị trường.”
“Toàn bộ người của bọn họ cũng đều rút lui?”
“Ừ!”
“Hừ!” Diệp Chiến nghe vậy không khỏi khinh bỉ, quả nhiên như hắn nghĩ, một đám cẩu thương có lợi thì đến có họa thì chạy cút đuôi. Cũng may hai bên hợp tác vẫn chưa đến mức quá sâu, rất nhiều bí mật vẫn không để bọn họ nắm thóp.
Xem ra sau này, hắn cần phải suy nghĩ thật kỹ khi lựa chọn các bên hợp tác, và cũng chỉ lên dừng lại ở đối tác làm ăn thôi.
“Hô!”
“Tạm thời với số tài nguyên chúng ta tích lũy được trong ba năm này cũng đủ ta dùng một thời gian, chờ đợi cho mọi chuyện lắng xuống rồi tính tiếp.” Diệp Chiến thở dài nói, trước mắt chỉ còn một con đường duy nhất cho họ đi mà thôi.
Mọi người nghe vậy cũng đều gật đầu, thân cô thế cô làm việc gì cũng đều bó chân bó tay.
Thực lực, thực lực a, cuối cùng vẫn do thực lực của bọn họ quá thấp, đã thế, nhân tiện cơ hội lần này bọn họ muốn bế quan một thời gian dài.