“Hây, vẫn chưa có thêm ai khác tiến vào hả?” Diệp Chiến ngáp một cái, khuôn mặt vẫn còn đần độn lên tiếng hỏi.
“Chưa, ngay cả lão tổ người ta cũng đã bị ngươi giết rồi, ai còn dám đi vào nữa chứ.”
Nghe đến đây, Diệp Chiến liền tỉnh cả người, nếu vậy thì hắn cũng lên đi làm việc chính của mình, tiến về tòa thần long điện.
“Cân đẩu vân, tiến thẳng về trung tâm long mạch.”
Phi hành một lúc lâu, cuối cùng hai người bọn họ cũng nhìn thấy một tòa đại điện uy nghi lộng lẫy hư mờ hư ảo xuất hiện.
Toàn bộ đại điện được thiết kế theo hình vuông, cao khoảng trăm thước, trên đỉnh có gắn một viên minh châu to bằng nắm tay. Thỉnh thoảng từng luồng khí màu vàng sinh ra từ đó, hư ảnh kim long không ngừng bay lượn lờ xung quanh.
“Kia là Long châu của long mạch?” Lãnh Cơ Bạch không khỏi kích động nói.
Diệp Chiến không khỏi nghi ngờ hỏi: “Long châu, nó là cái gì?”
“Long châu chính là hạch đan của thế giới này, long châu càng phun ra được nhiều long khí thì thế giới này càng hoàn thiện.”
“Lần này ngươi trúng lớn rồi, tiềm năng của tòa long mạch này là cực kỳ lớn nha.”
Diệp Chiến nghe vậy thì liền lắc đầu cười khổ, tiềm năng to lớn thì như thế nào, cuối cùng không thể nhận chủ cũng chỉ là phù vân, may đồ cưới cho người khác mà thôi.
Nghĩ vậy, hắn liền đáp xuống trước cửa của tòa đại điện, hai tay đẩy nhẹ cánh cửa ra tạo thành một khoảng nhỏ để người có thể chui lọt.
“Xin hỏi có ai không?” Diệp Chiến nhỏ nhẹ hô.
Thấy không có ai phản hồi, hắn liền ngó cái đầu của mình vào trong, điều đầu tiên đập vào mắt hắn là một đại sảnh trống vắng.
Ở giữa có đặt một chiếc giường bạch ngọc, bốn phía được phủ một lớp màn che. Ngay cả linh thức cũng không thể đi xa quá hai mét, vì vậy hắn không thể xác định được có vật gì bên trong không.
“Vào bên trong xem thử.” Lãnh Cơ Bạch lên tiếng thúc dục.
Hai người từ từ đi vào, không gian bốn phía im ắng chỉ có tiếng bước chân của hai người vang lên, càng tiến gần về phía giường ngọc hắn càng cảm nhận rõ sự sống của sinh vật.
Mặc dù có chút tò mò cùng sợ hãi, nhưng Diệp Chiến vẫn cố nén nó xuống để bước đi tiếp.
Khoảng cách chỉ còn ba thước, hai thước một thước, Diệp Chiến liền dừng lại quay sang hỏi: “Tiểu Bạch, ta cảm nhận được bên trong đó có sự sống thật sự, nhưng lại khá phù phiếm, dường như ông cụ già có thể chết bất cứ lúc nào vậy.”
“Chỉ cần vén tấm màn lên mọi chuyện chẳng phải rõ ràng.”
Nói xong, Lãnh Cơ bạch liền tiến lên cầm lấy một bên màn vén sang bên cạnh, ngay lập tức không gian bên trong liền xuất hiện trước mặt Diệp Chiến.
“Là một quả trứng Kim Long!” Diệp Chiến thầm hô lên một tiếng.
Lãnh Cơ Bạch nghe vậy quay sang nhìn cũng không khỏi kinh ngạc, quả nhiên là trứng Kim Long, hắn liền nhẩy lên giường đặt tay lên quả trứng, miệng không ngừng lẩm bẩm. Từ nơi giao nhau nhữa bàn tay và quả trứng không ngừng sáng tối, phù văn cũng từ đó bắt đầu bao trùm.
Một lúc lâu sau, tên này liền rút tay lại thở dài nói: “Ta nói tại sao long mạch trở mình đến sáu lần rồi mà vẫn chưa sinh ra long linh đâu.”
“Thì ra là như vậy.”
“Có gì nói nhanh nhanh coi, lần nào cũng làm người khác sốt ruột.” Diệp Chiến đứng một bên không khỏi bực mình nói.
Vị Y lúc này cũng hiếu kỳ hiện lên coi, Diệp Chiến nhìn cô nhóc loli này chỉ biết cười cười.
“Khụ!”
“Theo trong trí nhớ của quả trứng này lưu lại, hơn trăm ngàn năm về trước, mẫu thân của quả trứng này trúng phải ám sát, biết mình không thể sống được lên quyết định dồn hết tài nguyên để có thể biến mình thành một long mạch.”
“Dùng long khí để nuôi dưỡng con mình.”
Nghe đến đây, Diệp Chiến liền thở dài cảm động, tình mẫu tử lúc nào cũng thiêng liêng và cao quý như vậy.
“Vậy ý ngươi là một khi quả trứng này nở ra chính là long linh của thế giới này?” Vị Y liền suy đoán đáp án.
“Cũng có thể coi là vậy.”
“Nhưng mà nhìn tình hình này có vẻ không được ổn, đứa bé này đã bị thương rất nặng, không biết có thể sống sót được hay không. Một khi nó chết, khả năng cao ý niệm còn lại của long mẫu sẽ kéo theo cả tòa long mạch này cùng sụp đổ.”
“Vậy có cách nào cứu chữa không?” Diệp Chiến trầm mặc nói, bọn họ đã rất cố gắng để đi được đến đây, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, nếu cứ như vậy mà mất đi thì thật đáng tiếc.
“Có, nhưng mà không chắc chắn.”
“Mau nói, mau nói.”
“Chính là dùng huyết mạch cao cấp hơn để không ngừng nuôi dưỡng.”
Cũng đúng, nếu đã là long tộc thì lên dùng máu của long tộc để nuôi dưỡng, nhưng trước mắt hắn lại không có khả năng này a. Mỗi một giọt máu thấp nhất cũng có giá vài nghìn điểm tu chân, huống chi là loại cao cấp hơn kim long.
Ài, hy vọng mi có thể sống sót đến lúc ta có thể kiếm được nhiều điểm tu chân.
“Có thể không cần chờ ngươi có nhiều điểm tu chân đâu, theo suy đoán của ta thì máu của ngươi cũng có tác dụng, thậm chí là rất lớn là đàng khác.”
Âm thanh của tiểu Bạch vang lên làm Diệp Chiến giật mình, hắn không khỏi kinh hãi hét lên: “Ngươi không phải đang đùa ta đấy chứ?”
“Ta cũng hiểu rồi, huyết mạch bí ẩn trong người ký chủ có thể chính là huyết mạch thần long.” Vị Y lúc này hai mắt sáng ngời nói.
Cô bảo đâu, làm sao công ty lại chọn một phế vật như vậy để làm giao dịch buôn bán được, rốt cuộc bây giờ màn sương cũng dần được cởi bỏ.
“Chuyện này . . . chuyện này . . . ta . . . ta . . .” Diệp Chiến không thể tin được khi nghe được thông tin này, nếu nói như vậy hắn không phải nửa người nửa yêu sao.
Nhìn biểu hiện lo lắng, hoang mang, hụt hẫng của Diệp Chiến, Lãnh Cơ Bạch liền lên tiếng giải thích: “Ngươi cũng không cần quá để ý, Vạn Châu đại lục người lấy yêu sinh ra hậu duệ chuyện này rất bình thường, cũng chẳng có ai dị nghị gì cả.”
“Với lại, Long Lân Quy Phượng v.v… mấy bộ tộc này được xếp vào loại thần thú huyết mạch cao quý sánh ngang cùng thần tộc, chứ không phải một số loại yêu thú dị thú có thể sánh được.”
“Là như vậy sao?” Diệp Chiến ánh mắt nghi ngò nhìn Lãnh Cơ Bạch.
Thấy vậy, Lãnh Cơ Bạch nhún vai nói: “Ta lừa ngươi làm gì, không tin ngươi hỏi Vị Y.”
“Vâng ký chủ, nếu xét một cách công bằng, huyết mạch long tộc còn cao quý hơn rất nhiều so với huyết mạch nhân tộc.” Vị Y mỉm cười gật đầu nói.
“Được rồi, ta tạm tin lời nói của hai người các ngươi, ta sẽ điều tra về việc này sau.” Nói xong, hắn liền đi đến trước quả trứng rồng, rạch tay một cái cho máu không ngừng nhỏ xuống.
Nhưng điều kỳ lạ là không phải toàn bộ máu của hắn đều được hấp thu, chỉ có một phần đi vào trong vỏ trứng, còn đa phần là nhỏ xuống giường, ướt đẫm một khoảng chăn đệm.
Không cần Diệp Chiến phải thắc mắc, tiểu Bạch liền lên tiếng giải thích: “Bởi vì huyết mạch trên người ngươi mới thức tỉnh có được một chút, đương nhiên trứng kim long nó phải sàng chọn rồi loại ra bên ngoài rồi.”
Cứ như vậy, Diệp Chiến một bên rạch vết thương, một bên cắn thuốc hồi phục máu, ai bảo thể chất hắn biến thái đâu, hơn một tách trà vết thương liền lành lại.
Thôi vì đại nghiệp huy hoàng trong tương lai, lão tử nhịn.
Ban đầu, do sinh mệnh quá yếu lên tốc độ hấp thu vẫn còn chậm, nhưng càng về sau tốc độ hấp thu càng nhanh khiến cho Diệp Chiến đau đầu không thôi. Hắn đành cắn răng, rạch một vết to hơn cho máu không ngừng chảy xuống.
Quả trứng từ màu vàng kim nhợt nhạt, dần dần lộ ra chút ánh sáng, sinh mệnh tỏa ra cũng khá hơn một chút, không còn trong trạng thái nửa sống nửa chết.
“Bíp bíp, bíp bíp bíp, bíp.” Ba canh giờ sau, đột nhiên từ trên quả trứng liên tục nháy sáng, điều này làm cho Diệp Chiến không khỏi tò mò.
“Nó nói, hôm nay ăn lo rồi, bây giờ bản cô nương cần đi ngủ để tiêu hóa hết đống máu huyết.” Lãnh Cơ Bạch cười nói giải thích.
“Ngươi hiểu nó nói gì?”
“Chút chút.”
Diệp Chiến khóe miệng khẽ co giật, lão tử tiếp tục nhịn.
Hai người từ từ lui ra ngoài đại điện không làm phiền trứng kim long nghỉ ngơi, vừa đóng cửa lại Diệp Chiến liền hỏi: “Tiểu Bạch, có cách nào phong bế tòa long mạch này không? Ta sợ không có đám hải tộc này lại xuất hiện thêm một đám khác.”
“Ta không muốn làm người may áo cưới cho người khác mặc đâu.”
“Ừm.”
“Vậy ngươi câu thông với thế giới này một tiếng, nếu nó đồng ý ta có thể bầy bố một đại trận phong ấn giúp ngươi che giấu.”
Nghe vậy, Diệp Chiến liền gật đầu, hai mắt nhắm lại liên hệ với thế giới này, một lúc sau hắn mở mắt nói: “Đồng ý.”
Ngay sau đó, Diệp Chiến dùng cân đẩu vân đưa tiểu Bạch di chuyển xung quanh thế giới long mạch, ai bảo tên này không thể bay tự do đâu.
Vì trong thế giới này có đầy đủ tài nguyên cùng linh khí, quá trình vẽ trận văn cũng khá suôn sẻ.
Cứ như vậy, mỗi ngày hắn dùng ba canh giờ để nhỏ máu cho trứng kim long, thời gian còn lại thì giúp tiểu bạch khắc phù văn xây dựng trận pháp. Dù sao đây cũng là một đại trận khủng bố, thời gian để hoàn thành không phải là một sớm một triều.
Với sự lỗ lực không ngừng nghỉ của cả hai người, cuối cùng sau gần một tháng trận pháp cũng hoàn thành.
“Ùng ùng ùng.” Cả thế giới long mạch rung chuyển dữ dội một lúc liền dừng lại, trước mắt hai người liền hiện lên một tấm phù văn nhỏ như lòng bàn tay, trên đó có khắc rất nhiều trận pháp phức tạp.
Lãnh Cơ Bạch vẻ mặt tự hào nói: “Long mạch đã được ẩn dấu, muốn tìm thấy và đi vào thì bắt buộc cần phải có tấm phù văn cùng khẩu quyết.”
“Hô!”
Sau mấy năm, cuối cùng Diệp Chiến cũng có thể nở nụ cười yên tâm, long mạch bây giờ đã trở thành đồ trong túi, việc nhận chủ chỉ là vấn đề về mặt thời gian mà thôi.