“Lúc tiến vào là bảy người, bây giờ ngay cả cửa ải thứ nhất cũng còn chưa vượt qua liền chết mất ba người.” Tên thanh niên mái tóc màu bạch kim âm trầm nói.
Tuy nói bọn họ không phải là người cùng một thế lực, nhưng cũng đều là hải tộc ven biển Tây Lôi Hải, đã ký khế ước sinh tử cùng tiến cùng lùi. Dù một nhà nào trong bảy nhà có thể nhận chủ được long mạch, những nhà khác cũng đều được chia phần.
Vì vậy, cũng không ai nguyện ý nhìn người khác thất bại đâu.
“Khốn kiếp thật, rõ ràng các lão tổ nói ải đầu tiên cực kỳ đơn giản, chỉ là dùng mộc thuyền vượt sông là được, tại sao đột nhiên lại biến thành hỏa nham?” Một tên thanh niên hai mắt hung tợn, trên người tản mát toàn sát khí hét lên chửi.
Thiếu nữ duy nhất trong bốn người ngồi bên cạnh thấy vậy liền nhíu mày nói: “Bây giờ không phải lúc quan tâm tại sao lại biến thành hỏa nham, mà tập trung nghĩ cách sang bờ bên kia.”
“Tuy không nói có giới hạn thời gian, nhưng theo kinh nghiệm của các vị lão tổ thì bất kỳ cửa ải nào cũng có một khoảng thời gian nhất định, cửa ải càng dễ thời gian càng ngắn.”
Những người khác nghe xong liền trầm mặc không nói.
Một lúc sau, rốt cuộc vẫn có người không nhịn được, hắn liền hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm sao, dòng sông hỏa nham này chắc chắn không thể dùng Xà Lam mộc thụ làm thuyền nữa rồi.”
“Vật gì ngoài mộc có thể nổi trên mặt nước, lại không sợ hỏa nham?”
Đúng lúc này, một thanh niên mỏ nhọn đứng không xa liền hưng phấn kêu lên: “Chẳng phải y phục trên người chúng ta có công dụng thủy hỏa bất xâm sao?”
“Ý ngươi là dùng y phục bọc gỗ làm thuyền?” Thiếu nữ duy trong bốn người lập tức tiếp lời.
Cách này nghe có vẻ rất khả quan, dù sao nơi này cũng chỉ là hỏa nham cũng không phải linh hỏa, nhiệt độ chắc chắn không đủ để đốt cháy pháp y của bọn họ.
Bốn người nói liền làm, lập tức cởi bỏ y phục của mình ra bọc thuyền, lần này bốn người rút kinh nghiệm chỉ dùng một con thuyền có gì dễ dàng tương trợ.
Quả nhiên, khi thuyền vừa tiếp xúc xuống mặt nước không còn cháy nữa, bốn người thở phào nhẹ nhõm bước lên thuyền tiến sang bờ bên kia. Có thuyền, bốn người cũng nhẹ nhõm hơn trong việc giải quyết yêu thú bên dưới.
Dù sao đám này cũng không giống bọn họ, không có bí pháp biến thành nhân loại vì vậy không thể rời khỏi mặt nước quá lâu.
Cứ như vậy một đường tiến thẳng sang bờ bên kia.
“Chúc mừng các ngươi vượt qua cửa ải đầu tiên, cửa ải thứ hai là vượt qua ngọn núi trước mặt để sang thung lũng bên kia.” Ngay sau khi đám người vượt qua được bờ sông, âm thanh thánh thót lại một lần nữa vang lên nhắc nhở.
Trên trời, lúc này Diệp Chiến cũng đã có chút hiểu, cửa ải thứ nhất chỉ là kiểm tra một chút trí tuệ loại bỏ một số thành phần ngu ngốc, cửa thứ hai này chính là thực lực thật sự.
Hắn có thể cảm nhận được dọc theo con đường núi này có cả vạn con yêu thú, thấp nhất cũng là trúc cơ kỳ, cao nhất mà kính đo phiên bản nâng cấp báo về là nguyên anh kỳ, còn cao hơn nữa thì là hỏi chấm không hiển thị.
Nhưng như thế hắn có thể khẳng định, phân thần kỳ chắc hẳn là có.
“Bốn người này, tu vi cũng chỉ là kim đan, làm sao để qua.” Thì thầm một câu, hắn liền nở một nụ cười vô sỉ và đê tiện.
Lãnh Cơ Bạch ngồi trên vai nhìn vậy không khỏi dùng mình thương hại cho đám người bên dưới.
“Có trách chỉ trách các ngươi không hợp thời.”
Quả nhiên như Lãnh Cơ Bạch dự đoán, ngay sau khi Diệp Chiến nhắm mắt câu thông với thiên địa pháp tắc nơi này, đàn yêu thú trong khu rừng phía trước lập tức trở lên bạo động.
“Gầm . . . ào . . .ào . . .”
Những tiếng gầm vang khắp trời, yêu khí mù mịt cả dãy núi.
Bốn người bên dưới chân núi vẫn còn đang tìm đối sách làm sao đi qua, đột nhiên chứng kiến một màn này không khỏi tim đập chân run.
Không để bọn họ phải chờ lâu, ngay lập tức hàng vạn con yêu thú không ngừng lao xuống từ trên núi, những bước chân của chúng có thể làm rung động cả khu vực. Những chiếc răng nhọn của đàn sói, những ánh mắt khát máu của đàn Vọng Thiên Hống v.v . . .
“Ngọa tào, con mẹ nó ta từ bỏ cơ duyên, từ bỏ tư cách.” Tên thanh niên mỏ nhọn là người đầu tiên lên tiếng nói.
Nhưng ngay sau đó, không có chuyện gì xảy ra, tên thanh niên mỏ nhọn vẫn đứng tại chỗ mà chưa đi ra ngoài, những người khác cũng lập tức sững sờ.
“Không thể đi ra ngoài?” Đám người đồng thanh hét lớn.
Theo như các trưởng bối nói chỉ cần vượt qua ải đầu tiên, nếu không thể tiếp tục vượt núi thì có thể từ bỏ tư cách, không gian trong đó sẽ đá bọn họ ra ngoài.
Hiện tại đâu, trước có hàng vạn yêu thú đang lao xuống, sau lại có hàng vạn hỏa nham thú trực chờ.
“Xong . . .!” Thiếu nữ duy nhất trong nhóm ngồi phệt xuống đất không còn ý chí chiến đấu.
Ba người còn lại thấy vậy cũng từ bỏ chống cự, ngồi xuống đất thẫn thờ mặc kệ đàn thú đang lao đến, bởi vì bọn họ biết có chống trả cũng chỉ là một con đường chết.
Vài tiếng kêu thảm, chưa đến một chén trà bốn người ngay cả một chút cặn xương cũng không còn.
Diệp Chiến lúc này cực kỳ hả hê vui mừng, cái giá phải trả cho việc đồ sát nhân tộc bọn họ như vậy vẫn còn quá nhẹ nhàng rồi.
Trong khi Diệp Chiến vẫn còn đang hưng phấn với chiến tích của mình, thì lúc này bên ngoài long môn không khí trầm lặng căng thẳng bao trùm.
Chỉ thấy bảy lão giả tóc hoa râm đứng thành một hàng nhìn chằm chằm vào bảy ngọn hồng đăng đã bị vỡ nát, ánh mắt xúc động như muốn giết người. Bảy lão đứng đó không giận mà tự uy, làm cho đám người xung quanh không khỏi run rẩy.
Một lão giả tay cầm oải trượng âm thanh the thé nói: “Theo kinh nghiệm mấy nghìn năm nay, mỗi khi tiến vào long mạch sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì cả, chỉ cần đến ải thứ hai liền có thể tự do rời đi, nhưng tại sao lần hành động này đột nhiên chết nhiều người như vậy.”
“Hay có thể do là lần trở mình cuối cùng lên độ khó đã được nâng lên?” Một lão giả lưng đeo mai rùa suy nghĩ một chút gì liền nói.
“Cũng có khả năng này.”
Sáu lão giả không ngừng nghi ngờ đưa ra suy đoán của mình, đám binh tôm tướng cua đứng bên cạnh chỉ biết im lặng lắng nghe.
Lúc này, một lão giả mắt kiếm mày ngài, toàn thân đều phát ra ánh bạch kim, lão im lặng nghe phân tích suốt từ nãy đến giờ, cuối cùng lão cũng mở miệng nói: “Các vị, ta muốn đích thân vào kiểm tra một lần, không thể để hậu bối thiên kiêu đi vào chết một cách vô ích được.”
“Chuyện này . . .”
“Lạc huynh nói đúng, nếu chưa tra rõ tình hình mà tiếp tục để những người khác đi vào thì quá mạo hiểm, với lại bảy người chúng ta đều là phân thần kỳ đại năng, dù có gặp nguy hiểm nhưng muốn đi cũng rất đơn giản.”
“Vì vậy, ta đồng ý theo Lạc huynh tiến vào bên trong.”
Năm lão giả còn lại nghe vậy liền nhìn nhau một cái, sau khi cân nhắc hết mọi khả khả năng, năm người cũng đều gật đầu đồng ý tiến vào.
“Nếu vậy bảy người chúng ta cùng vào.” Lão giả bạch kim nhìn sáu người gật đầu, lão cũng gật đầu nói.
Bên trong long mạch, Diệp Chiến đang nhàn nhạ chờ đợi những con mồi tiếp theo, đột nhiên không gian ba động báo hiệu có người mới tiến vào.
“Ha ha ha, để xem lần này tiến vào sẽ là những ai.”
Vừa lấy kính máy đo ra kiểm tra hắn liền giật mình, tất cả đều có thân phận là lão tổ của đám hải tộc, tu vi đều đạt đến phân thần kỳ đại năng.
Ánh mắt hắn liền có chút nóng bỏng như theo dõi con mồi, hắn không nghĩ đến lần hành động này lại may mắn đến như vậy. Chưa biết có khả năng nhận chủ được long mạch hay không, nhưng nguy cơ trước mắt gần như đã được giải trừ.
Không có phân thần kỳ uy hiếp, trong khoảng thời gian tới, bọn họ có thể yên tâm từ từ phát triển thế lực của mình.
Bên dưới, khi bảy lão giả vừa tiến vào bên trong, âm thanh quen thuộc lại vang lên nhắc nhở: “Cửa ải thứ nhất, tiến sang bờ bên kia.”
“Hỏa nham? Quả nhiên độ khó lần này đã được nâng lên.” Lão già mai rùa nhìn dòng sông đang sôi ùng ục nói.
“Các ngươi nhìn xem, có một chiếc thuyền ở giữa sông, chắc chắn là thuyền của đám hậu bối dùng để tiến sang bờ bên kia.”
Những người còn lại ánh mắt cũng nhìn sang, quả nhiên có một chiếc thuyền được bọc bằng pháp y đang lơ lửng giữa dòng sông. Như vậy có thể khẳng định, bọn nhỏ chưa vượt qua được cửa ải đầu tiên lên mới không thể rời khỏi nơi này.
“Lão Vũ, chúng ta trông cậy vào ngươi.”
Lão già có mai rùa trên lưng nghe vậy liền gật đầu, ngay lập tức lão tháo mai rùa xuống rồi niệm phép, chiếc mai rùa liền to lên nổi trên mặt dung nham.
Bảy người thấy thế liền cười nhạt nhẩy lên mai rùa, một đường thuận lợi tiến sang bờ bên kia.
Vừa bước lên bờ liền nhận được thông báo chúc mừng cùng điều kiện để vượt ải thứ hai, bảy người nghe vậy cũng không có gì ngạc nhiên, bởi vì vẫn giống với những lần trước. Bọn họ liền theo lộ tuyến đã đặt ra, cứ như vậy một đường lặng im tiến về đỉnh núi.
“Đến rồi, đến rồi, cá lớn đến rồi.” Diệp Chiến nhìn xuống điên cuồng cười nói.