Chương 38: Tiến vào long môn (P1)

Thời khắc quan trọng cuối cùng cũng đến, thành hay bại đều nằm ở kế hoạch lần này. Diệp Chiến nhìn ra ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu cho bản thân được thoải mái nhất.

“Đến lúc rồi, đi thôi.”

Lẩm bẩm một câu, hắn liền đứng dậy mở cửa phòng xuống tầng hai.

Vừa bước vào gian đặc biệt, nhạc phụ vẫn như thường ngày thảnh thơi đánh cờ cùng Tam gia thất tổ, trong ba năm qua quan hệ giữa hai bên càng ngày càng tốt, hợp tác càng thêm thuận lợi.

“Nhạc phụ đại nhân, thất tổ.” Diệp Chiến không nhanh không chậm đi đến bên cạnh bàn cờ cười nói.

Nghe được chào hỏi, một già một trẻ không ai thèm ngẩng mặt lên, chỉ gật đầu ừm một cái cho xong chuyện, bị bơ ra mặt làm cho Diệp Chiến không khỏi cười khổ.

Hắn tiếp tục nói: “Trong khoảng thời gian này thú triều chắc chắn sẽ hình thành, ta muốn đi thám thính một chút tình hình.”

“Đi đi.” Lão già Tam gia thất tổ dường như không chú ý đến lời Diệp Chiến nói, phất tay đuổi hắn như đuổi tà vậy.

Nhìn sang bên cạnh, tên nhạc phụ đại nhân này cũng không có chút thay đổi sắc mặt, ánh mắt vẫn cực kỳ chăm chú vào bàn cờ, dường như thú triều không đáng để coi trọng.

Khuôn mặt Diệp Chiến khẽ co giật một cái, lắc đầu thở dài, triệu hồi cân đẩu vân để phi ra ngoài theo lối cửa sổ. Ngồi trên đó, Diệp Chiến không khỏi tự hỏi, trong ba năm này bọn họ đã chuẩn bị những gì mà nghe đến thú triều lại tự tin như vậy.

“Ồ!”

Bay được vài vạn dặm, những tòa tường thành cao lớn dần xuất hiện, chúng không phải được xây theo dạng bốn bức tường thành mà là được sắp xếp theo một trận tự nào đó.

Bên trong đó hắn cảm nhận được rất nhiều khí tức của người sống, tất cả đều có tu vi không hề thấp, đều là tiên thiên võ đạo hoặc luyện khí hậu kỳ trở lên. Tất cả đều đứng canh gác chỉnh tề, rất giống với binh linh trong quân doanh.

“Đây chính là bát quái càn khôn trận mà ta đã nói trước kia, thế nào lợi hại không.” Lãnh Cơ Bạch nhìn thấy Diệp Chiến đang kinh ngạc liền tự sướng khoe khoang.

“Lợi hai, lợi hại.”

Nghe được khen ngợi, Lãnh Cơ Bạch tiếp tục giới thiệu: “Đây chính là trận trong trận, tám trận đồ nhỏ sẽ tạo thành một bát quái trận, tám bát quái trận nhỏ lại tạo lên một bát quái trận lớn hơn, cứ như thế tạo thành một thế trận càn khôn.”

“Kẻ địch chỉ có thể đi vào mà không thể ra.”

Mặc dù nghe không hiểu cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt tự mãn của tên này thì Diệp Chiến không khỏi cười cười, điều hắn kinh ngạc nhất đó chính là nó không cần linh khí cùng trận trận văn nhưng vẫn có thể vây nhốt kẻ địch.

“Đây có lẽ là lý do vì sao nhạc phụ cùng thất tổ lại tự tin đến vậy!” Thì thào một câu, hắn liền cho cân đẩu vân phi hết tốc lực về phía trước. Nếu đã không còn gì lo lắng nữa, vậy nhiệm vụ quan trọng nhất trước mắt chính là nhận chủ long mạch.

Như kế hoạch đã được định trước, mỗi người sẽ được thử một lần, như vậy sác xuất sẽ lớn hơn.

Lần này, hắn chỉ mất ba ngày liền đến nơi.

Đứng trên cao nhìn xuống, Diệp Chiến liền quay sang hỏi: “Tiểu Bạch còn bao lâu nữa thì long mạch chính thức sẽ mở ra.”

“Ước chừng vào giờ tý đêm nay.”

“Đêm nay sao?”

Chỉ chờ có mấy canh giờ thôi mà cảm giác trong lòng nôn nao cồn cào, cảm giác này cực kỳ giống như ngồi chờ phát bài thi học kỳ vậy.

Một canh giờ, hai canh giờ v.v. . . cuối cùng cũng đến giờ tý.

Khi trời đất vừa điểm, đột nhiên vùng đất bên dưới liền ầm ầm một tiếng lớn, một con chân long toàn thân hư ảnh vàng kim đột nhiên từ dưới mặt đất lao lên gầm lên một tiếng.

“Grào . . . grào . . . grào . . .”

Bầu trời đang tăm tối bỗng nhiên được soi sáng cả một vùng trời, hư ảnh chân long sau khi gầm vài tiếng liền uốn lượn biến hóa thành một cánh cổng lơ lửng trên không trung.

“Đây chính là cổng vào long mạch sao?”

Không chờ đợi lâu, bên dưới đã có người giúp hắn xác định câu hỏi. Chỉ thấy một tên lão giả mặc hắc bào hống lên nói: “Long môn đã mở, toàn quân xuất phát tiến về phía nhân loại, đảm bảo một con kiến cũng không lọt.”

“Giết . . . giết . . . giết . . .”

Đám quân lính hải tộc bên dưới nghe lão giả nói cũng không ngừng hô to cổ vũ sĩ khí, mười mấy vạn đại quân đồng thanh hô khiến cho trời đất dung chuyển, sát khí ngập trời.

Diệp Chiến nhìn một màn này có chút cảm khái, bất quá ngay lập tức hắn liền dùng thuật pháp ẩn hình để hòa vào làm một với không gian.

Từ từ tiến về phía cổng long môn, hy vọng đối phương không có cường giả hợp thể. Trong tay hắn cầm sẵn một tấm truyền tống phù, chỉ cần đối phương phát hiện ra, hắn liền có thể bóp nát ngọc phù để chạy trốn.

Năm trăm mét, ba trăm mét, một trăm mét, hắn di chuyển từng bước một vừa đi vừa quan sát đám cường giả canh gác xung quanh. Đến khi hắn đi xuyên qua một lớp màng mỏng tiến vào bên trong long mạch mới có thể buông tay thả lỏng.

“Quả nhiên đối phương không có cường giả hợp thể kỳ, nếu không thì không cần phải bày ra một thế trận lớn như vậy.”

“Hô!” Thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Lúc này, hắn mới chú ý đến khung cảnh bên trong của long mạch, nơi này là một khu vực cực kỳ rộng lớn, xung quanh toàn là rừng núi chập trùng.

Linh khí trong này cực kỳ đậm đặc, thậm chí dòng sông đang chảy ở phía không xa chính là do linh khí đậm đặc hóa lỏng mà hình thành. Nếu có thể tu luyện ở nơi này thì đúng là làm ít công to, cũng không phải lo lắng linh căn thuộc loại nào.

Lãnh Cơ Bạch lúc này cũng đi ra từ hệ thống, nhưng ngay sau đó liền rơi với một tốc độ cực nhanh xuống mặt đất, dù nó có cố gắng dẫy dụa như thế nào cũng không thể bay lên trên không trung như Diệp Chiến được.

“Bùm!” Một tiếng nổ vang, khói bụi mù mịt làm chim chóc hoảng sợ bay tán loạn.

Diệp Chiến khuôn mặt cũng nghệch ra không hiểu chuyện gì, hắn lập tức phi xuống dưới mặt đất kiểm tra tình hình, ở độ cao năm trăm mét rơi xuống không phải là chuyện đùa.

“Tiểu Bạch tiểu Bạch, ngươi không có sao đấy chứ?”

Từ trong cái hố to, một sinh vật nhỏ bé từ từ bò ra, miệng liên lục kêu: “Đau đau đau, đau chết ông cố nội luôn.”

“Mẹ kiếp quên mất trong không gian của long mạch, pháp tắc thiên địa cấm sinh vật từ bên ngoài vào có thể ngự không phi hành.”

Nghe tiểu Bạch lảm nhảm hắn cũng hiểu đại khái, nhưng mà tại sao hắn vẫn có thể bay như bình thường, không chịu sự dàng buộc của pháp tắc nơi này.

Đúng lúc này, không gian bên trên có chút dao động, hắn đoán đám người hải tộc cũng bắt đàu tiến vào, vì vậy hắn liền lôi tiểu Bạch ngồi lên vai rồi gọi cân đẩu vân phi lên không trung, ẩn náu trong những đám mây.

Người đầu tiên tiến vào là một tên thanh niên trẻ tuổi với mái tóc bạch kim cùng đôi mắt vàng óng, toàn thân mặc kim bào lấp lánh, trên tay phe phẩy một chiếc quạt ngọc.

Hắn nhếch môi nở nụ cười, ánh mắt quan sát bốn phía xung quanh, nhưng tên này không cười được bao lâu liền như Lãnh Tiểu Bạch lập tức rơi xuống đất.

Bất quá có vẻ đã được chuẩn bị từ trước, người này rơi xuống cũng không có tạo động tĩnh quá lớn như tiểu Bạch. Ngay sau đó, không gian lại ba động, lại có thêm vài người nữa bước vào, như vậy tính cả tên thanh niên mái tóc bạch kim là có bảy người đi vào.

Nhìn bảy người này ánh mắt nhìn nhau cũng không phải thiện chí, Diệp Chiến liền đoán bọn họ không đến cùng một thế lực.

Trong đám người tò mò nhìn bốn phía xung quanh, một âm thanh thánh thót vang vọng cả không gian: “Tất cả người có duyên chú ý, thử thách đầu tiên chính là vượt qua con sông ở trước mặt để đi sang bờ bên kia.”

Bảy người trên mặt đất nghe vậy thì không ai có phải ứng khác lạ, dường như tất cả đã biết trước đề thi vậy.

Chỉ thấy mỗi người chia nhau một ngả, tự mình đi chặt một cây gỗ, sau đó không ngừng đục đẽo để tạo thành một chiếc thuyền.

“Chính xác, không bay qua được thì dùng thuyền đi qua.” Diệp Chiến nhìn từ trên cao hứng thú nhìn xuống.

“Nhưng mà ta vẫn thắc mắc, tại sao ngươi có thể dùng thuật pháp để bay lên không trung?” Lãnh Cơ Bạch ngồi trên vai Diệp Chiến không khỏi xoa cằm suy tư.

Trong tư liệu lịch sử, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một người sau khi vào thế giới của long mạch, lại không chịu sự tác động của pháp tắc nơi này.

“Trừ phi . . .” Hắn dường như nghĩ ra được điều gì đó liền thốt lên.

Để kiểm chứng, hắn liền nói với Diệp Chiến: “Ngươi thử dùng linh thức đi câu thông với thế giới này xem?”

Diệp Chiến nghe vậy liền nghi hoặc khó hiểu, bất quá hắn vẫn nhắm mắt đi cảm nhận.

“Ta cảm giác pháp tắc thế giới này cực kỳ thân thiết, chỉ cần ta ra lệnh liền có thể thay đổi trật tự pháp tắc của thế giới này.” Diệp Chiến mở mắt ra nghi hoặc nói.

Vậy thì đúng rồi, Lãnh Cơ Bạch nhìn xuống dòng sông linh lực, thấy đám người đang vất vả vượt sông, tùy thời đề phòng yêu thú đánh lén, hắn quay sang nói: “Ngươi thử điều khiển, biến đổi dòng sông này thành hỏa nhan xem thử?”

“Ừm, để ta thử.” Diệp Chiến hắn cũng có chút tò mò.

Quả nhiên qua một hồi câu thông, dòng sông thủy hệ linh khí bên dưới liền biến thành hỏa hệ linh khí, nhiệt khí không ngừng sôi sùng sục. Con thuyền bằng gỗ có tính mộc, ngay lập tức bị đốt cháy, đám hải tộc trên đó lập tức hoảng hốt.

“Chuyện gì xảy ra, tại sao lại biến thành hỏa hệ linh khí.”

“Mau, lập tức quay lại bờ.”

Một tên trong số đó liền điên cuồng hô lớn, bên dưới là hàng vạn con yêu thú vẫn không ngừng khuấy động, một khi thuyền bị cháy hết bọn họ sẽ phải đối mặt trực tiếp với điều cực kỳ kinh khủng, sẽ không còn nhẹ nhõm như hiện tại.

Một đấu một vạn thì chỉ có bị ăn đến mảnh xương không còn, huống chi bây giờ còn biết thành hỏa hệ linh lực thiên sinh khắc chế bọn hắn.

Nhìn đám này hoảng hốt sợ hãi, Diệp Chiến lại có chút hưng phấn cười ha ha, một đám thú đội lốt người như này phải giết càng nhiều càng tốt.