Chương 52: Một tuổi luyện khí tầng một

Ba tháng sau, tiểu bảo bảo lúc này đã tròn một năm tuổi.

Mỗi ngày không là ngâm trong linh dược thì cũng là được vẽ phù chú lên khắp người để rèn luyện thân thể. Vì vậy mà lúc này nhìn tiểu bảo bảo cao lớn hơn khá nhiều so bạn đồng trang lứa.

Hai cái má béo hồng, làn da mịn màng như mỡ đông, mặc trên người bộ y bảo, mỗi lần gặp mặt Diệp Chiến không nhịn được chỉ muốn cắn cho một cái.

“Hài!”

“Không biết bao giờ Như Vân với Lan Lan mới sinh cho ta một tiểu bảo bảo đây.”

“Huyết mạch của ngươi, thể chất của hai người bọn họ, mặc dù tất cả đều chưa kích hoạt nhưng đều có tiềm lực kinh thiên động địa, muốn có tiểu bảo bảo, dễ vậy sao.” Lãnh Cơ Bạch không nhanh không chậm nói.

“Không biết trong hệ thống có đan dược hoặc phương pháp gì một lần trúng đích không nhỉ?” Đột nhiên Diệp Chiến nhớ ra, chẳng phải hệ thống tự xưng trên đời cái gì cũng có sao. Vậy là hắn nở nụ cười vô sỉ tra tìm trên hệ thống.

Cái này nói ra thì hơi tế nhị, không thể thông qua tiểu loli được.

Trong lúc ngồi cười hắc hắc làm việc xấu, cách hắn không đến vài thước không gian liền ba động, một lỗ hổng hiện ra,. Từ trong đó một tiểu bảo bảo chân ngắn váy xanh, răng trắng má hồng, vài sợi tóc đen dài được vắt đều sang hai bên.

Bên cạnh là một chú chó, nhìn kiểu gì cũng không hết ngáo.

“Tiểu bảo bảo cùng tiểu màn thầu.” Diệp Chiến giật mình đứng dậy hét lớn, hai tay chỉ về phía đối diện không ngừng run rẩy.

Không phải nó đang ở chỗ mấy người nhạc mẫu sao?

Tại sao bây giờ lại . . .?

Phải biết nó mới vừa tròn một tuổi a, trong khi người khác phải học mất cả chục năm mới có thể bước vào sơ cấp học đồ.

“Chuyện này . . .”

“Gâu gâu gâu.”

“Tiểu màn thầu nói, ngạc nhiên chưa.”

Nghe vậy, Diệp Chiến không khỏi cười khổ, ngạc nhiên cực kỳ ngạc nhiên.

Đây chắc chắn là trường hợp đặc biệt, và cũng là trường hợp cuối cùng khi mà sủng vật không có sự cho phép của chủ nhân vẫn tự mình vẽ đồ án để đi đến.

À mà khoan đã, tại sao con nhỏ này có thể vẽ được đồ án triệu hoán vậy, phải biết nếu không có bút pháp bảo thì không thể tụ linh khí vẽ đồ án được. Hắn lập tức tìm kiếm bút pháp bảo từ trong kho hệ thống cho đến giới vật giới chỉ.

Không thấy, hoàn toàn mất tiêu.

Từ khi có đá lưu trữ đồ án, hắn cũng lười vẽ, mõi lần muốn triệu hoán tiểu bảo bảo chỉ cần lấy ra và niệm chú. Vì vậy, mấy tháng nay hắn cũng không sờ đến bút pháp bảo, không nghĩ tới nó đã thất lạc lúc nào không biết.

“Hì hì.”

“Bác, nó ở đây này.” Tiểu bảo bảo vừa cười vừa nói, tay trái cầm chiếc bút dài ngang cánh tay của mình không ngừng vung vẩy.

“Hả.”Diệp Chiến không khỏi sững sờ, cây bút đã bị ăn trộm lúc nào? Mà tại sao một đứa bé mới có một tuổi lại có tư duy như một người lớn, có thể nói rõ ràng và hiểu chuyện như vậy?

Trong đống dược dịch hắn cho nó tu luyện, cũng không có cái nào liên quan đến tăng cường linh hồn nha. Không phải hắn không muốn mà là nó quá đắt, loại thấp nhất cũng có giá vài chục ức điểm tu chân lên hắn chỉ có thể để nó phát triển tự nhiên.

Lãnh Cơ Bạch đứng ở một bên cũng rất ngạc nhiên, ngay sau đó nghĩ đến cài gì đó liền cười nhạt nói: “Mộng thần thể, quả nhiên mạnh mẽ.”

“Hử, ngươi nói rõ xem.”

“Đây là một trong tam đại thần thông, nhập mộng.”

“Tiểu nha đầu Khương Lan đã sử dụng nhập mộng lên người Hoa Phương, sau đó liên tục tạo ra ảo cảnh quá trình trưởng thành từ bé đến lớn giúp cô bé tăng trưởng linh hồn.”

“Tuy nhiên có thể do thể chất chưa thức tỉnh hoàn toàn, cùng việc chưa quen thuộc thần thông lên chắc chắn ảo cảnh không kéo dài được lâu. Nhìn tính cách hiện tại, có vẻ như chỉ dừng lại ở tám đến mười tuổi mà thôi.”

Bề ngoài chỉ là đứa bé một tuổi, nhưng tâm hồn đã là đứa bé tám đến mười tuổi, như vậy còn ai có thể chơi lại.

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi cảm thán, đã là thần thể thì không có cái nào mà không đặc biệt, mới chỉ là một trong ba đại thần thông đã mạnh như vậy rồi, nếu có thể nắm giữ toàn bộ đâu.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Diệp Chiến tò mò quay sang hỏi: “Nhưng mà Khương Lan tỷ hỗ trợ ngươi lúc nào, trước đó sao chúng ta không hay biết?”

“Ừm!”

“Là vào khoảng hai tuần trước, lúc bác với ông Khương ra ngoài làm việc mà quên không cho ta quay trở lại Lam Tinh.” Nói đến đây, nàng lại không khỏi tức giận, nàng biến mất một tuần làm mọi người gà bay chó nhẩy.

Lão mama sợ nàng tiếng mất một lần nữa, lên ăn ngủ nghỉ dù làm bất cứ cái gì cũng theo sát kè kè bên cạnh, làm cho nàng lúc nào cũng phải khổ sở chờ lúc mama ngủ mới nén học vẽ đồ án.

“A!”

“Vậy làm sao ngươi quay trở về Lam Tinh được?”

Diệp Chiến nghi hoặc không hiểu, dù đá lưu trữ lúc nào hắn cũng vất ở đây, nhưng không có thần chú thì không thể khởi động được. Phải biết thần chú cũng không hề dễ học và dễ niệm thuật nha, hắn không nghĩ mấy người kia có thể giúp nó quay lại Lam Tinh.

“Hì hì.”

“Dĩ nhiên là con dựa vào sách trong tàng thư các rồi, chỉ cần học một lúc là có thể sử dụng đá lưu trữ.”

“Thế nào, bác thấy con có giống một thiên tài không?” Hoa Phương ngẩng đầu ưỡn ngực khoe thành tích, dù cái ngực không khác gì cái tivi.

Thiên tài, thiên tài.

Diệp Chiến cũng không thể không dơ ngón tay cái cho tiểu bảo bảo một like, người ta dùng đơn vị vài chục năm, còn ngươi thì dùng có vài giờ, con mẹ nó thật biến thái.

Người so với người, tức chết người.

“Nhưng mà ngươi là con cái nhà ai, một câu bác hai câu bác?.”

Ở Lam Tinh thì bố hắn là con thứ hai trong gia đình, vì vậy hắn có rất nhiều anh em, nhưng theo cách xưng hô bác này thì chắc chắn nó là con của một người em nào đó. Mà tính cả tiểu Linh thì hắn cũng phải có năm đến sáu đứa họ hàng gần xa.

Vì vậy, hắn cũng không rõ đứa nhóc này là con cái của đứa nào.

“Con là con của mẹ Linh, em gái ruột của bác. Không nghĩ đến bác lại giả chết để chạy đến nơi này tu tiên, không biết cảnh tượng khi mọi người nhìn thấy bác sẽ như thế nào nhỉ?”

“Hì hì.”

“Ngươi . . . ngươi nói mình là con của tiểu Linh.” Hai mắt Diệp Chiến lập tức xúc động, hắn nhớ năm đó con nhóc mới có hơn ba tuổi, lúc nào cũng đòi lẽo đẽo theo sau đít của hắn. Vậy mà bây giờ đã lấy chồng, lại còn sinh ra một tiểu bảo bảo mập mạp đáng yêu nữa.

“Vâng ạ.”

Nghe được lời khẳng định, hắn lập tức lao đến bên cạnh ôm lấy tiểu bảo bảo, khuôn mặt xúc động đến không thể kiềm chế được giọt nước mắt. Hắn vừa khóc vừa cười nói, hai tay không ngừng tung đứa bé lên trời.

“Ha ha, bảo sao bác càng nhìn ta càng yêu thích tiểu bảo bảo đâu.”

“Gâu gâu gâu.”

“Nó nói, có ma mới tin lời ngươi nói, kèm theo một ánh mắt khinh bỉ.”

“A!”

“Tiểu màn thầu ngươi định làm phản sao?” Diệp Chiến dở khóc dở cười nói, một luồng hỏa hệ linh lực lập tức bắn ra thiêu đốt một chùm lông trên đầu nó.

Tuy ngay lập tức được nó dùng ngón chân dập tắt, nhưng vẫn để lại một mùi khét lẹt cùng vài sợi lưa thưa bị đốt trụi.

“Gâu gâu gâu.”

“Ha ha ha.” Nhìn vẻ mặt mắc cười của tiểu màn thầu, Diệp Chiến không khỏi cười to một tiếng.

Lãnh Cơ Bạch cùng tiểu bảo bảo cũng không nhịn được mà cười lắc lẻ.

Một lúc sau, Diệp Chiến dừng cười, ánh mắt nghiêm túc, âm thanh trầm thấp hỏi: “Được rồi không đùa nữa, tiểu Phương con muốn tu hành trở thành tiên nhân có thể phi thiên độn địa không?”

“Muốn muốn muốn, lần này đến đây chính là muốn bắt đầu tu tiên.”

Ai trên đời sinh ra không có mộng tưởng tu tiên, mà cô lại còn được tận mắt nhìn thấy thì sao mà bỏ qua cho được. Đến lúc đó, cô có thể cho bố mẹ và mọi người một phen lác mắt.

Nhìn sự nhiệt huyết cùng phấn khích của cháu gái nhỏ, Diệp Chiến liền gật đầu mỉm cười vào trong hệ thống tìm kiếm một công pháp hệ thủy. Cùng vô số đan dược hỗ trợ như tụ khí đan, tĩnh tâm đan v.v… thậm chí hắn giúp cô bé bố trí tăng tốc trận pháp.

“Hô!”

Trận pháp vừa được khắc xong hắn không khỏi thở dài một hơi.

“Tiểu bảo bảo, bây giờ con hãy đi vào trong trận pháp, dựa theo công pháp bắt đầu tu luyện.”

“Vâng ạ.”

Hoa Phương hô to một tiếng sung sướng liền chạy từng bước nhỏ đi vào trong trận pháp và ngồi xuống, dựa theo quyển tu tiên căn bản cùng quyển công pháp mà bắt đầu vận hành các chu thiên kinh mạch trong cơ thể.

Không thể không nói, sinh ra trong nhà nhân vật chính có khác, cái gì cũng hoàn toàn vượt trội hơn người ta cố gắng bằng sinh mệnh.

Chưa đến một canh giờ, Hoa Phương đã có thể cảm nhận được linh khí xung quanh, lại thêm một canh giờ nữa linh khí bắt đầu đi vào trong cơ thể. Vì thể chất không ngừng được đánh bóng, kinh mạch không ngừng được mở rộng lên lần đầu tiên cô đã có thể vận hành được mười hai chu thiên.

Tiểu màn thầu hai mắt cũng không khỏi sáng lên, nó cũng lập tức nhảy vào trong trận pháp đồng thời cắn một viên dan dược trên mặt đất rồi nhắm mắt tu luyện.

Thấy một màn như vậy, Diệp Chiến không khỏi mỉm cười tiến hành chuẩn bị linh dược ngâm người.

Mỗi ngày cuộc sống đều thong thả trôi qua, tiểu bảo bảo tu luyện xong liền tiến hành ngâm linh dược, sau đó là tiến hành học tập tu chân thường thức cùng một vài thuật pháp cơ bản.

“Bùm.” Một tiếng nhỏ vang lên từ phía trong trận pháp.

Một tuổi, tu hành hơn ba tháng liền dạt đến luyện khí kỳ, ai nói đứa bé này chỉ có hoàng cấp linh căn đâu.