Đã mấy tháng trôi qua kể từ sau sự kiện Vân Lan quốc thành lập, số lượng lượng muốn rời đi cũng dần hạ nhiệt lại.
Theo thống kê báo về, xung quanh thành Thiên Vân chỉ còn có năm huyện nhỏ cùng ba mươi trấn và thôn xóm là có người sinh sống. Tổng dân số không vượt quá ba triệu người, vì vậy có thể tạm thời đánh giá là vương quốc nhỏ bé nhất Cổ Châu.
Dân số thưa thớt, đất đai lại rộng lớn vì vậy cũng chẳng có xảy ra vấn đề gì lớn, đám người Khương gia cũng tranh thủ bế quan tu luyện.
Lúc này, tại tòa Dương gia biệt viện, trong một căn mật thất nằm sâu bên trong hậu viện, có một trung niên nam tử đang nhắm mắt bế quan tu luyện, người này chính là Dương Khắc thành chủ cũ của thành Thiên Vân.
Đột nhiên không gian phía trước có chút ba động, Dương Khắc liền mở mắt ra nhìn về khoảng không nói: “Ám ảnh đại nhân, không biết ngài đến tìm thuộc hạ có vấn đề gì chỉ bảo?”
“Chủ tử có lệnh, giết.” Một âm thanh the thé và trầm thấp vang vọng trong mật thất, ngay sau đó lại rơi vào khoảng không yên lặng.
Từ đầu đến cuối, người được gọi là ám ảnh cũng không có hiện thân.
Một màn như như này, Dương Khắc chứng kiến nhiều thành quen lên hắn cũng không để ý, ngước mặt nhìn về phương hướng Thiên Hương Cung mà cười gằn: “Ta không biết có lên cảm tạ một đám ngu xuẩn như các ngươi không nữa?”
Nói rồi hắn đứng dậy đi ra mật thất, triệu tập tam đại gia tộc cùng điểm binh một đường hướng tới hoàng cung đương thời.
Khi Dương Khắc vừa động, bên này Diệp Chiến cũng nhận được tin tức thông qua vân thú của Lãnh Cơ Bạch.
“Kim đan sao? Xem ra phải mất một lần điều động cao thủ của Tam gia rồi, thật đáng tiếc thật đáng tiếc.” Diệp Chiến không khỏi lắc đầu, hành động này chẳng khác nào dùng dao mổ trâu để giết gà, nhưng cũng hết cách.
Ai bảo lão tổ quá kém đâu, cắn bao nhiêu tài nguyên rồi mà vẫn bị kẹt tại trúc cơ viên mãn.
Còn vấn đề tại sao phải thông qua đám người Dương Khắc thì hắn cũng có chút suy đoán, thứ nhất Ninh Như Vân dù ra lập quốc nhưng vẫn được coi là người của Ninh gia, mà gia quy sâm nghiêm không phép tàn sát tộc nhân vì vậy khó có thể tự mình hành động.
Vừa lúc, Dương Khắc lại là người của tân vương quốc, dù có ra tay thì chấp pháp đội của gia tộc cũng không nói gì được bọn họ.
Không hổ danh người trong nhà đế vương, suy nghĩ cái gì cũng cẩn thận tỉ mỉ.
“Giết . . . giết . . . giết . . .”
Đột nhiên, một âm thanh rống vang bên ngoài cửa sổ làm Diệp Chiến hứng thú.
Chỉ thấy một tên trung niên nam tử lưng hùm vai gấu, trên tay vác theo đại đao băng băng trên con đường hướng về phía Thiên Hương Cung. Đi theo đằng sau tên trung niên là ba lão giả thân hình già nua, theo như suy đoán của hắn chắc là lão tổ của tam đại gia tộc.
Hai bên đường từng đạo binh lính, hộ vệ khuôn mặt hung thần ác sát bao vây bốn phía, với tình này nếu không có viện trợ thì một con cá cũng khó lọt qua.
Diệp Chiến nhìn một màn này cũng có chút ngứa tay, chỉ cần vị tiên bối kia giải quyết xong Dương Khắc hắn cũng muốn vận động gân cốt một chút.
Không để hắn chờ lâu, từ tầng hai của Thiên Hương cung bắn ra một luồng kiếm khí lăng lệ, những nơi nó đi qua đều bị cắt làm đôi. Kiếm khí hướng thẳng về phía Dương Khắc, tốc độ đường kiếm đi qua nhanh đến mức mọi người không kịp phản ứng.
“Phụp.” một tiếng nổ tung vang lên, mưa máu bắn tung tóe ra bốn phía.
Hiện trường trở lên yên tĩnh, tất cả mọi người đều dừng hành động của mình lại mà quay sang nhìn.
“Chết . . .chết rồi, kim đan cảnh cứ như vậy mà chết rồi.” Một tên lão giả run rẩy thốt lên, hắn là người gần tên Dương Khắc nhất lên hiểu rõ sự đáng sợ của luồng kiếm ý này như nào.
Ngay sau đó, không biết ai hô lớn một tiếng chạy, tất cả mọi người hoảng loạn vất binh khí chạy bốn phương tám hướng.
“Ha ha ha, chết tốt.”
“Ăn một thương của gia gia đây.” Nhìn thấy tình cảnh này, máu trong người Diệp Chiến lại sôi trào, hắn lấy ra cây trường thương rồi nhảy từ tầng ba xuống, huy thương một cái liền bổ chết một tên binh lính gần nhất.
Thảm trạng của tên này còn kinh khủng hơn, làm cho đám người càng thêm sợ hãi.
“Lục Hoành Trọng Điệp Thương.”
Trường thương trong tay không ngừng vung vẩy, Diệp Chiến hắn không khác gì hạc giữa bầy gà, một thương liền cướp đi một sinh mạng điểm.
Điều khiến hắn vui mừng và phấn khích hơn đó là mỗi một tên hắn lại thu được vài điểm công đức, đúng như dự đoán ban đầu của hắn, đám người này đều là tà tu. Chính vì vậy, trong lòng hắn không có gì gọi là áy náy, mà chỉ có sự điên cuồng.
“Huýt . . .” Ngửa cổ lên trời rít dài một tiếng để phát tiết.
Đám người Khương Kỳ cùng Khương Tử Chân đang định ra giết địch, nhưng vừa nhìn thấy một màn này khóe miệng liền khẽ co quắp lại. Bọn hắn cũng quên luôn cả việc phải ra ngoài hỗ trợ, cứ như vậy đứng trơ mắt nhìn.
“Chuyện này . . . cũng quá thô bạo đi.”
Chưa đến một nén nhang, gần như tất cả đã nằm dưới ngọn thương của Diệp Chiến, bất luận tu vi gì cũng đều ăn một thương nát người.
Bất quá, một biến cố đột nhiên diễn ra khiến mọi người giật mình không kịp phản ứng.
Chỉ thấy trong hư không liên tục phóng ra kiếm khí từ bốn phương tám hướng, do quá mải mê giết gà lên Diệp Chiến sơ ý bị dính một nhát kiếm ở bả vai. Tuy vết thương không sâu, không ảnh hưởng gì nhiều nhưng nó lại là một lời nhắc cảnh tỉnh.
Sau đợt công kích đầu tiên, tên này lại ẩn vào không gian, thỉnh thoảng lại bước ra đâm lén một kiếm.
“Chết tiệt.” Diệp Chiến không khỏi chửi đổng một câu.
Trong đầu không ngừng suy nghĩ đối sách, nhưng đối phương lại có ẩn thân chi thuật khiến hắn không thể xác định được vị trí cụ thể.
Lần đầu tiên gặp phải dạng khó chơi như vậy, hắn có chút lúng túng.
“Cứ bình tĩnh, dùng linh thức đi cảm nhận, chỉ cần đối phương ra tay thì có thể gây lên dao động không khí, chỉ cần chớp được thời cơ đó liền có thể lôi được đối phương ra ngoài.”
Nghe được lời truyền âm của tiểu Bạch, Diệp Chiến liền hít sâu một hơi cảm nhận dao động của bốn phía xung quanh.
Chỉ cần không khí có một chút dao động hắn liền chạy đến bổ một thương, nhưng đáng tiếc hắn lại quá chậm, đối phương phát chiêu xong liền ẩn nấp đi nơi khác thì hắn mới đi đến. Thành thử ra lần nào cũng chỉ bổ vào khoảng không.
“Ngươi chậm quá.” Lãnh Cơ bạch lại truyền đến âm thanh khinh thường.
Nghe vậy, Diệp Chiến liền xấu hổ không thôi, hắn lập tức truyền âm cho vị: “Mua giúp ta bộ thân pháp thiểm điện, đồng thời đạt đến tu hành viên mãn.
“Có ngay, tổng số điểm trao đổi đã trừ là ba vạn điểm, chúc mừng ký chủ đạt đến viên mãn.”
“Huýt . . .” Diệp Chiến lại một lần nữa ngửa cổ lên trời thét một tiếng, ngay sau đó hắn liền dùng võ kỹ thiểm điện vừa mới học được lao đến vị trí không gian dao động.
Một thương bổ ra, lần này Diệp Chiến đã bổ chúng đối phương, ngay sau đó tên này bị hất văng bay vài vòng trên không trung cho đến khi đập vào bức tường liền dừng lại.
“Không thể nào . . . khụ . . . khụ . . . khụ . . .”
Sau khi đối phương hoàn toàn tiếp đất, Diệp Chiến mới có thể nhìn rõ, hóa ra là một tên bán nam bán nữ.
Nhìn bả vai tên thái dám bị vỡ vụn, máu không ngừng chảy dòng dòng hắn liền đoán một kích vừa rồi tên này vẫn kịp né tránh.
Bất quá ngươi né được một lần, ngươi có thể né được lần hai sao? Không chần chờ, Diệp Chiến liền dùng võ kỹ Thiểm Điện đến bên cạnh bổ tiếp một thương xuống.
“Bùm.” Quả dưa hấu bị bổ nát, tên thái dám đến chết vẫn không không thể tin được mình lại có thể chết dưới tay một tên luyện khí kỳ.
Sau khi giải quyết xong tên thái dám, Diệp Chiến cũng không khỏi thở dài một hơi tự mãn, một trận này đánh quá sướng tay.
Dọc con đường lớn trước cửa Thiên Hương Cung, xác chết ngổn ngang, khắp nơi bị tàn phá, từng cơn gió thổi qua mang theo mùi máu tanh lan tỏa ra khắp thành. Những con quạ không ngừng ráo rác bay lượn trên bầu trời.
“Tiểu Chiến, lợi hại lợi hại.” Khương Kỳ không khỏi dành một lời khen ngợi, trong lòng không khỏi cảm thán may mắn, nếu không hôm nay bọn họ đã phải có một trận ác chiến.
Những người khác cũng tiến lến chúc mừng khen ngợi, điều này làm Diệp Chiến cười đến phổng cả da mặt.
Bất quá ở nơi này, lại có một người không hề cười, lão thất tổ của Tam gia như nghĩ ra cái gì đó liền kinh ngạc thốt lên: “Luyện khí cực cảnh.”
Chỉ có khả năng này mới có thể giải thích được một luyện khí kỳ có thể đối chiến với trúc cơ kỳ, phải biết hai bên chênh lệch nhau đến một đại cảnh giới.
“VIệc này càng ngày càng thú vị.” Lão nhìn Diệp Chiến không khỏi lẩm bẩm.
Bên kia, mấy người Diệp Chiến cùng Khương Kỳ cười nói vài câu liền đến phần mà mọi người mong chờ nhất, đó là xét nhà diệt tộc, tịch thu gia sản.
Vất vả cả một ngày một đêm, cuối cùng mọi thứ cũng được giải quyết xong, vàng bạc châu báu cũng được chuyển về Thiên Hương Cung. Số tài sản của bốn nhà này thực sự quá kinh khủng, chứa hết từ lầu một lên lầu hai cho đến lầu ba mới đựng hết.
Một màn này khiến Diệp Chiến cười không ngậm được miệng, hắn lúc này đang ôm ấp lăn lộn bên đống ngọc ngà châu báu. Chỉ tiếc đám này tu luyện tà công, nếu không với một đám trúc cơ cùng kim đan chắc chắn sẽ có rất nhiều linh thạch.