Chương 35: Một già một trẻ, hai con cáo già

Trời vừa nhá nhem tối, khắp nơi trong kinh đô chỉ là một màu đen mù mịt, thỉnh thoảng mới có một vài tòa nhà còn sáng ánh đèn.

Cảnh tượng này không khác gì một tòa thành chết, không ngừng phi nước đại trên các nóc tòa nhà, Khương Kỳ chỉ biêt thở dài. Nhưng hắn tin, chỉ cần bọn họ có thể thuận lợi vượt ra nguy cơ trước mặt, nơi đây sẽ lại đông đúc và nhộn nhịp hơn xưa.

Đứng trước cửa cổng Tam gia biệt phủ, nhìn cánh cửa mở toang, bên trong cũng không còn mấy tên hộ vệ, hắn liền đi một mạch vào mà không thông báo. Xe ngựa đường quen, một mạch tiến đến Hoàng Hoa Các trên tầng hai.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, tên béo Tam Vân Thiên vẫn bình thản nằm đọc sách cùng ngặm đùi gà.

“Tam huynh.” Vừa bước vào, Khương Kỳ liền cười nhẹ chắp tay xã giao nói.

Đang nằm ở trên tấm phản, Tam Vân Thiên ngước cái đầu ục ịch của lên mỉm cười đáp lễ: “Hôm nay tại hạ được dịp tiếp kiến quốc sư Vân Lan Quốc, vinh hạnh vinh hạnh.”

“Ha ha ha.”

Nghe lời đùa cợt của Tam Vân Thiên, Khương Kỳ cũng chẳng có tý gì gọi là nổi giận, hắn vẫn bình tĩnh trên môi nở nụ cười tiến đến bên bàn rót cho mình một cốc trà.

Uống vào một hớp trà vạn lượng vàng, hắn ngước mắt lên nhìn nói: “Tam huynh, lần này đến đây ta có một vụ hợp tác làm ăn mới muốn bàn bạc, không biết huynh có hứng thú không?”

Nói xong, hắn lại rót cho mình một cốc khác để thưởng thức, lần là là thưởng trà chứ không phải uống vì kim tiền.

“Ồ! Mới có hơn một tháng, tên tiểu tử Diệp Chiến kia lại phát minh được cái gì hay ho sao?” Nghe thấy có cơ hội kiếm tiền, Tam Vân Thiên lập tức trở lên hứng thú, hắn đứng dậy đi về phía bàn ngồi đối diện Khương Kỳ.

“Phải, tên nhóc này luôn khiến người khác phải lau mắt mà nhìn.” Khương Kỳ cũng mỉm cười không có phủ nhận.

“Vụ hợp tác làm ăn này chắc hẳn cũng có liên quan đến việc các ngươi lập quốc.”

Ban đầu, hắn vừa nhận được tin tức từ phía gia tộc làm hắn không khỏi giật mình, một tiểu quận chúa nhỏ bé mà lại muốn lập quốc. Nhưng việc bất ngờ hơn là đích thân vương thượng ra chiếu chỉ ban ngọc ấn, đây là một việc chưa có trong tiền lệ.

Vì vậy, hắn đối với đám người Khương gia cùng quận chúa càng ngày càng hứng thú.

Không vội trả lời câu hỏi, Khương Kỳ dùng linh thức của mình quét qua toàn bộ tòa lầu xem có ai đang nghe lén bên cạnh.

Khi thấy mọi thứ an toàn, hắn mới trịnh trọng nói: “Thật không dám dấu, lần hợp tác này nó khác xa những lần hợp tác trước đó, tiền có thể kiếm được nhiều nhưng hung hiểm trong đó cũng không kém, huynh có muốn cân nhắc kỹ trước khi quyết định.”

“Tài nguyên thu về và cái giá bỏ ra?” Tam Vân Thiên cũng trịnh trọng hỏi lại.

“Ừm, tài nguyên thu về có thể là vô tận nhất phi trung thiên, thậm chí là cả linh thạch chứ không còn dừng lại ở vàng bạc. Nhưng xảy chân một cái có thể kéo cả Tam gia cùng xuống nước, Tam gia từ đó có thể biến mất trong dòng chảy của lịch sử.”

“Linh thạch?”

“Chuyện này . . .” Tam Vân Thiên kinh ngạc hô to một tiếng liền rơi vào khoảng lặng trầm tư, một bên là cơ hội trở mình, một bên co thể rơi xuống vực thẳm.

Nếu hắn là người làm chủ một gia tộc hắn còn có thể quyết định, nhưng đáng tiếc bây giờ vẫn còn chưa thể.

“Ta cần liên lạc về với phụ thân để mở một hội nghị gia tộc.” Nói xong, tên này không chờ cho Khương Kỳ phản ứng, hắn liền đứng dậy đi về phía mật thất trên tầng ba.

Khương Kỳ nhìn theo bóng lưng mập mạp, mặc dù trông hắn lúc này có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn cực kỳ lo lắn và bồn chồn. Vì tính mạng của gia tộc họ Khương, tương lai của Vân Lan quốc, mỗi bước đi hiện tại của bọn họ đều không được phép thất bại.

“Tích tắc, tích tắc.” Trong căn phòng yên lặng, từng viên cát rơi xuống của chiếc đồng cát làm cho thời gian càng dài như một thế kỷ.

Không biết từ lúc nào, ấm trà có giá vạn lượng vàng đã bị Khương Kỳ uống hết, hắn cầm ấm không trên tay không khỏi cười khổ.

Đúng lúc này, tiếng bước chân từ cầu thang vang lên làm hắn chú ý quay sang nhìn, Tam Vân Thiên quay trở lại với khuôn mặt cười rạng rỡ.

Đi đến bên bàn ngồi xuống, hắn nói: “Chuyện này rất trọng đại, vì vậy gia tộc đã cử thất tổ đến đây trực tiếp bàn việc hợp tác với chúng ta.”

“Thất lão đầu, cáo già trong thương trường.” Khương kỳ không khỏi cười khổ, dù là hắn khi còn làm quan vẫn phải nhún nhường vài phần, người này không dễ đối phó.

Xem ra đúng như hắn nghĩ, Tam gia rất coi trọng lần hợp tác này.

Hai người nói chuyện với nhau một lúc, đột nhiên không gian cạnh có chút ba động, từ trong đó đi ra một lão nhân râu tóc bạc phơ, khuôn mặt góc cạnh sắc nét. Trên người mặc một cẩm bào y phục xa hoa lộng lẫy.

Khương Kỳ chứng kiến một màn này hai mắt không khỏi co rút lại, truyền tống phù hắn không phải chưa từng thấy, nhưng một vật xa xỉ như vậy rất ít người lỡ bỏ ra dùng.

Nhưng bất quá, ngay lập tức hắn liền trấn tĩnh lại, đứng dậy chào hỏi: “Tiểu bối Khương Kỳ, quốc sư Vân Lan quốc gặp qua thất tổ.”

Lão nhân chỉ phất tay một cái, đi đến bên bàn ngồi xuống rồi nói: “Vào thẳng vấn đề, các ngươi muốn hợp tác gì với chúng ta?”

Có một cường giả ngồi bên cạnh, Khương Kỳ cũng không có lo lắng sẽ bị ai nghe nén, vì vậy thoải mái nói.

“Như những sản phẩm đã hợp tác với Tam gia trước đây, trong gần một tháng này chúng ta đã phát minh ra một loại gạch cứng rắn, nó có thể chống đỡ lại sự phá hủy của trúc cơ, kim đan v.v… thậm chí là độ kiếp kỳ.”

“Gạch? Mà gạch độ kiếp kỳ không thể phá? Ngươi không phải đang chơi chúng ta đấy chứ?” Lão nhân quay sang ánh mắt đầy sát khí nhìn Khương Kỳ. Hắn đã phải tốn hai tấm truyền tống phù quý giá để bí mật đi tới đây, nếu tên này không cho hắn câu trả lời thích đáng, vậy đừng trách hắn tàn nhẫn.

Thấy vậy, Khương Kỳ rùng mình một cái lập tức phân bua: “Chúng ta nào dám có ý đó.”

“Như ngài đã biết, cứ cách vài trăm năm vùng phía nam sẽ tạo thành một đợt thú triều. Vì để có thể bảo vệ bản thân, chúng ta đã phải dày công nghiên cứu và sản xuất ra các loại gạch theo cấp độ sức mạnh của người tu chân.”

“Ví dụ như loại gạch luyện khí thì cho dù đến bao nhiêu luyện khí cũng khó thể công phá, hay loại trúc cơ thì cần phải kim đan kỳ vất vả mới phá được.”

“Một khi có loại gạch này trong tay, có thể giảm bớt đi rất nhiều chi phí cho phòng ngự đại trận.”

Vừa nói Khương Kỳ vừa quan sát biểu hiện của hai người, không hổ danh là cáo già thương trường, ánh mắt chỉ thoáng hiện qua một chút hưng phấn liền bị che lấp đi. Nếu không phải một người lão làng như hắn thì rất khó nhận ra.

Nhưng mà như vậy, hắn lại có chút yên tâm, nếu thay bằng ánh mắt tham lam có lẽ hắn cần phải chuẩn bị gấp cho kế hoạch đào tẩu.

“Chúng ta vẫn cần phải có sự chứng thực, nói không bằng chứng sao có thể tin?” Lão gõ ngón tay trỏ trên bàn, vừa gõ lão vừa nói.

Đúng là cáo già mà, Khương Kỳ không khỏi chửi đổng một câu trong đầu, bất quá vẻ mặt bên ngoài hắn vẫn bình tĩnh nói: “Trong khoảng thời gian ngắn, chúng ta chưa sản xuất được vật mẫu. Nhưng dựa vào uy tín giao dịch nhiều lần của chúng ta, thất tổ có thể tin tưởng.”

“Như vậy thì khó quá.” Lão thở dài một hơi lắc đầu nói.

“Sách truyện, bánh xà phòng, nước hoa bây giờ lại là gạch, chưa biết chừng trong tương lai chúng ta lại phát minh ra được rất nhiều thứ hay ho đâu. Nếu mọi người không thể tin tưởng lẫn nhau, sau này khó có thể cùng hợp tác lắm.” Khương Kỳ cũng bắt chước thở dài lắc đầu nói.

Bầu không khí đột nhiên có chút căng thẳng, Tam Vân Thiên ngồi giữa nhìn hai người chỉ biết cười khổ, đúng là hai con cáo già.

“Hài!” Một lúc sau, lão nhân không khỏi thở dài một tiếng.

Trong quá trình nói chuyện hợp tác, ai xuống nước trước thì sẽ là bên mất lợi thế.

Bất quá, lão không thể không lùi lại một bước cho Khương Kỳ chiếm thế thượng phong. Một câu vừa rồi đã nói đúng tim đen của lão, tên Khương Kỳ này ngay từ đầu đã cầm đằng chuôi, dù chơi thế nào bọn họ vẫn không được kết quả tốt.

Với lại, Tam gia bọn họ cũng không thể làm phật lòng con gà đẻ trứng vàng này được.

“Ha ha ha.”

Thấy mình đã chiếm thế thượng phong, Khương Kỳ lại bắt đầu hạ giọng nói: “Thất tổ, thật ra trong lần hợp tác này phía chúng ta không yêu quá nhiều, hai tám, cùng ba lần cường giả trên nguyên anh xuất động là được.”

“Hai tám?” Lão nhân cùng Tam Vân Thiên giật mình không tin vào tai mình.

Phải biết công dụng của loại gạch như này là cực kỳ lớn, một khi đưa ra thị trường sẽ được đón nhận lồng nhiệt, nguồn linh thạch thu về sẽ là khổng lồ. Là linh thạch, tất cả đều là linh thạch đó, chẳng nhẽ bọn họ có thể từ bỏ được sao?

“Phải, nhưng mà lợi nhuận chúng ta muốn đổi hết sang gạch để kiến thiết vương quốc.”

“Tốt.” Lão nhân lập tức cười to, có lợi mà không kiếm chỉ có đồ ngu, vì vậy lão nhanh chóng lấy ra khế ước cho hai bên ký kết.

Dùng máu và linh hồn ấn chứng, bên nào vi phạm sẽ bị trời chu đất diệt, thiên đạo phản phệ.

“Ha ha ha.”

Ba người nhìn nhau một cái đều cười to vui vẻ, một bản thỏa thuận khế ước hai bên cùng có lợi.

Cuộc gặp mặt ngà hôm nay kết thúc viên mãn, Khương kỳ cũng không nán lại lâu, nhìn bóng dáng của hắn biến mất trong màn đêm lão nhân không khỏi thì thầm.

“Trí tuệ hơn người, không tham lam, biết tiến biết lùi, một thiên tài hiếm có.”