Chương 34: Hạo Sương quốc quân

Sáng sớm Thiên Hương lầu vẫn náo nhiệt như mọi ngày, người ra người vào tấp lập không ngớt.

Lúc này, tại một bàn ăn bên cửa sổ của đại sảnh tầng một, có một lão giả cùng một con hắc cẩu đang thôn lang phệ thú.

Chỉ thấy thức ăn trên bàn vừa hết lão lại mở miệng kêu gọi tiểu nhị, một bàn đầy ắp sơn hào hải vị lại được bê lên.

Đứng trên tâng hai nhìn xuống, Khương Kỳ không khỏi cười khổ, nhưng cũng chỉ đành bất lực để mặc một người một chó muốn làm gì thì làm.

Không sai, lão già gầy còm này chính là lão viện trưởng giám sát viện thành Thiên Vân, kể từ sau ngày đạt thành hiệp nghị, mỗi ngày ba bữa lão rất đúng giờ mà đến. Một bữa cơm không lúc nào dưới một trăm lượng bạc.

Sau một canh giờ, cuối cùng lão cũng ngồi ngửa ợ một cái mà vỗ cái bụng no tròn.

Khương Kỳ cùng một số người thấy cảnh này cũng đã thành quen, bọn họ đều cho rằng lão sẽ giống như mọi khi, ăn xong phủi mông tiến sang Vân Lan thư viện đọc sách.

Nhưng không nghĩ đến, hôm nay lão lại cẩn thận tỷ mỉ chỉnh chu lại đầu tóc cùng quần áo, đi từ từ về phía vũ đài trang nghiêm nhìn xuống mọi người bên dưới.

“Vị tiên sinh này . . .”

Không cho vị tiên sinh kể truyện cùng mọi người kịp phản ứng, lão giả đưa tay phải lên, ngay lập tức một tấm thánh chỉ tràn đầy long uy xuất hiện.

“Vương thượng có chỉ, Ninh Như Vân quận chúa cùng Khương Kỳ Khương gia xuống tiếp chỉ.” Âm thanh hô to và trang trọng vang vọng khắp đại sảnh tầng một Thiên Hương lầu.

“Thánh . . . thánh chỉ?”

Một số khách nhân đang cười đùa ăn uống nghe vậy liền giật mình quay sang nhìn, nhìn vào tấm thánh chỉ vàng óng trên tay lão giả cùng long uy quần quận mà không khỏi nuốt nước bọt một cái ực. Tuy bọn họ chỉ là phàm nhân, nhưng cũng đã nhìn thấy một hai lần trong lễ chào mừng quận chúa.

Vì vậy, bọn họ liền khẳng định nó là thật chứ không phải trò đùa, tất cả mọi người không ai bảo ai lập tức run rẩy quỳ xuống mặt đất.

Trên tầng hai, Khương Kỳ cũng sửng sốt không kém, sự việc đến quá bất ngờ lên không biết là phúc hay là họa.

“Xuân Lan, cầm theo lệnh bài tiến lên tầng ba mời quận chúa cùng tiểu thư xuống tiếp nhận thánh chỉ.” Khương Kỳ hít sâu một hơi rồi nói, hắn cũng không có mời Diệp Chiến bởi vì tên này chính là con át chủ bài của bọn họ, vì vậy tuyệt đối không thể sai sót.

Không để tên lão giả này chờ lâu, Ninh Như Vân cùng mọi người Khương gia nhanh chóng chỉnh lý y phục di chuyển xuống đại đại sảnh tầng một. Ninh Như Vân dẫn đầu đoàn người tiến lên cách vũ đài vài thước liền quỳ xuống.

“Ninh Như Vân, quận chúa thành Thiên Vân, cùng các thành viên trong Khương gia tiếp chỉ.”

Lão giả viện trưởng đứng trên vũ đài nhìn xuống mỉm cười gật đầu nói: “Phụng thiên thừa vận, Vương Thượng chiếu viết.”

“Phong Ninh Như Vân làm quốc vương Vân Lan quốc, niên hiệu Hạo Sương quốc quân. Ban thưởng lãnh thổ trải dài từ thành Thiên Vân đi về phía nam và từ thành Thiên Vân đi về phía tây tiếp đến Hoàng Sơn Lĩnh. ”

“Phong Khương Kỳ làm Quốc Sư phụ trách giao thương giữa Vân Lan Quốc cùng Thần Võ vương triều, đồng thời giúp đỡ Hạo Sương quốc quân quản lý triều chính.”

“Khâm Thử.”

Đọc xong, lão viện trưởng gập thánh chỉ lại, tay còn lại lấy ra thêm một viên ngọc tỷ màu xanh, lão mỉm cười nhìn xuống Ninh Như Vân nói: “Ninh quận chúa, không đúng phải lên gọi là Ninh Quốc Vương, mời ngài tiến lên nhận ngọc ấn cùng thánh chỉ.”

Mấy người Khương gia cùng Ninh Như Vân biểu cảm từ lo lắng bỗng chốc trở lên vui mừng khôn siết.

“Tạ ơn ân điển của phụ vương (vương thượng).”

Ninh Như Vân cùng mấy người Khương gia lập tức khấu đầu tạ ơn, sau đó cô đứng dậy đi lên trên vũ đài đứng trước lão giả quỳ một chân xuống, một tay tiếp nhận thánh chỉ một tay tiếp nhận ngọc ấn.

“Bổn quân tuyên bố, từ giờ trở đi thành Thiên Vân sẽ trở thành kinh đô vương quốc Vân Lan, những ai muốn ở lại làm con dân của bổn quân thì ở lại, những ai muốn tiếp tục trở thành con dân vương triều có thể di chuyển về phía bắc cách kinh đô một trăm dặm.”

Lúc này, cả đại sảnh tầng một bỗng chốc trở lên lạnh ngắt như tờ, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không tin tin được vào những gì mình chứng kiến.

“Chuyện này . . .”

“Tin động trời tin động trời rồi.”

“Không được, ta phải lập tức quay trở lại báo tin cho gia tộc biết mới được.”

Sau một hồi, cả đại sảnh bỗng chốc trở lên hỗ loạn thành một đống, một số người nhanh chóng chạy về gia tộc của mình để báo tin.

Ninh Như Vân cùng mấy người Khương gia nhìn xuống liền khóe miệng cong lên nụ cười, bọn họ cũng không có chút nào lo lắng về đám người này sẽ gây lên biến động gì. Chỉ cần lão tổ Khương Tử Chân kiềm chế được tên thành chủ, những người còn lại đều dễ dàng giải quyết.

“Đa ta lão viện trưởng, đa tạ lão viện trưởng.” Sau khi người trong sảnh đã rời đi hết, Khương Kỳ tiến lên chắp tay cười nói đa ta.

Hắn không nghĩ tới, bước đầu tiên lại được giải quyết cực kỳ suôn sẻ, vương thượng lại đột nhiên ân sủng cho Như Vấn lớn đến vậy. Trong này, chắc chắn phải có nguyên do, vì vậy hắn muốn thông qua lão viện trưởng dò xét một chút tình hình.

Lão viện trưởng nghe vậy liền khoát tay cười nói: “Không có gì không có gì.” Mấy ngày hôm nay chính là như một giấc mơ, hắn không nghĩ đến sẽ có một ngày hắn có thể rời khỏi nơi nguy hiểm như thế này để trở về vương đô.

Nhìn thấy đám người Ninh Như Vân hắn lại vui sướng như nở hoa, chính vì vậy mới có một màn khách khí như hiện tại.

Nhưng quyết định trở lại Vương đô có lẽ chính là quyết định sai lầm lớn nhất trong cuộc đời lão, sau này nghĩ lại về quyết định này của mình, lão chỉ muốn cắn lưỡi tự tử cho xong cuộc đời. Bất quá đó chỉ là những chuyện xảy ra trong tương lai, còn hiện tại lão vẫn đang hết sức sung sướng.

Trong khi đám người Khương Kỳ mở tiệc chúc mừng cùng lão viện trưởng, các thành trấn xung quang bắt đầu loạn như một bầy ong vỡ tổ.

Mất đi hào quang của một vương triều, chẳng khác nào mất đi một lớp lá chắn, thế giới này không hề yên bình, tà tu, ma tộc, yêu tộc, dị tộc v.v. . . có thể sẽ nhân cơ hội này mà tác quái.

Bọn họ còn chưa muốn chết.

Chưa kể, không rõ quốc quân mới này sẽ quản lý như thế nào, lãnh thổ diện tích, thậm chí là sản nghiệp bọn họ lũy lũy mấy chục năm sẽ đi về đâu.

Chỉ thấy dọc theo đường lớn ra cổng bắc, đoàn xe ngựa, đoàn người không ngừng nối đuôi nhau di chuyển. Vì thành Thiên Vân đã đổi thành kinh thành, sẽ không còn cái gọi là thành chủ nữa, vì vậy thành vệ quân cũng không còn quyền ngăn cản và bắt giữ người vô cớ.

Đám lính canh cổng chỉ có thể trơ mắt nhìn đam dân đen đem theo sản nghiệp mà tháo chạy.

Vỏn vẹn có một ngày, thành Thiên Vân đang náo nhiệt đông đúc, lập tức vắng lặng như chùa bà đanh, trên đường chỉ có lác vài người qua lại.

Trong đại sảnh tầng một Thiên Hương lầu.

“Đại nhân, tám phần dân số của kinh đô đã rời đi về phương bắc, hiện tại chỉ còn một số người nghèo hoặc người già trẻ nhỏ không thể đi được thì còn ở lại.” Lão tứ Điền Dịch cung kính bẩm báo.

“Ồ! Vậy người phủ thành chủ cùng tam đại gia tộc thì sao?” Khương Kỳ nghe được thông tin vẫn bình tĩnh hỏi.

“Đại ca cùng nhị ca tam ca vẫn liên tục giám sát động tĩnh, đến bây giờ vẫn chưa thấy bọn họ có hành động gì cả, vẫn chỉ im lặng đóng cửa treo biển không tiếp khách.”

“Ừm, tiếp tục theo dõi, có động tĩnh gì thì lập tức về báo cáo, không được hành động liều lĩnh.” Căn dặn xong, Khương Kỳ liền phẩy tay ra hiệu cho hắn lui xuống.

Mọi người quay sang nhìn nhau một cái chỉ biết cười khổ, không nghĩ đến lại rơi vào hoàn cảnh éo le như hiện tại, tám phần dân số rời đi, một con số báo động.

Để cổ vũ bầu không khí, Ninh như Vân liền mỉm cười nói: “Bất quá như vậy cũng tốt, nếu như chúng ta thất bại thì cũng coi như làm được một việc đại công đức, giúp được hàng triệu người tránh khỏi bị đầu rơi máu chảy.”

“Như Vân nói phải, điều chúng ta cần lo lúc này chính là lý do tại sao thành chủ cùng tam đại gia tộc không có rời đi, chúng chúng đang có ủ mưu gì chăng.” Khương mẫu phân tích nói, trên gương mặt không thể che dấu được một chút lo lắng.

Nghe vậy, Khương Tử Chân vỗ ngực tự tin nói: “Hừ! Sợ gì, lão ta cũng chỉ là một trúc cơ viên mãn, chỉ cần ta còn ở đây thì không có gì phải lo lắng cả.”

“Chuyện này có chút không đơn giản!” Một người đã từng trải qua mưa sa bão táp, gặp đủ loại người, đủ loại âm mưu quỷ kế, thì con mắt nhìn nhận sự việc của hắn cũng hoàn toàn không giống như những người khác.

Hắn dường như cảm nhận được có một âm mưu to lớn nào đó đang nhằm vào bọn họ.

“Không được, ngay trong tối nay ta sẽ đi gặp Tam Vân Thiên bàn chuyện, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.” Khương Kỳ nhìn ra ngoài đường với ánh mắt đăm chiêu nói.

Ninh Như Vân cùng mọi người nghe vậy cũng gật đầu tán thành, nếu có thể tranh thủ được sự ủng hộ của Tam gia, bọn họ sẽ an toàn hơn được phần nào.