Trời vừa sáng, Khương Tử Chân cùng Ninh Như Vân rời khỏi Thiên Hương lầu, hai người hòa vào dòng người đi về phía thành tây.
Sau khi rẽ từ con đường lớn vào con đường nhỏ, lại rẽ mấy lần vào con hẻm, cuối cùng một gian nhà nhỏ cũng xuất hiện trước mắt hai người. Nếu không phải biết trước đây là thế lực của triều đình, có đánh chết hai người cũng không tin.
Ba chữ Giám Sát Viện phải nhìn thật kỹ mới đọc được, cánh cửa bên dưới cũng đã mục nát theo năm tháng của thời gian.
Bên trong sân, có một lão nhân tầm bảy mươi tám mươi tuổi, toàn thân gầy gò ốm yếu như sắp chết, tu vi chỉ dừng lại ở luyện khí tầng hai. Lão đang tập trung đọc quyển sách trên tay, thỉnh thoảng còn phá lên cười to.
Dưới chân lão là một con hắc cẩu chán nản nằm ngáp ngủ.
“Thật khó tin khi nói đây là một cơ quan giám sát thiên hạ của vương triều.” Ninh Như Vân dưới lớp vải lụa không khỏi cảm thán.
Nghe vậy, Khương Tử Chân cũng chỉ biết lắc đầu thở dài, một thành sắp biến mất trên bản đồ, ai sẽ nguyện ý đến nơi này đâu.
Hai người cảm thán một chút thì cũng bước vào, lão nhân gầy gò có thể do quá tập trung vào quyển sách trên tay mà không để ý đến sự có mặt của hai người lạ. Ngay cả con hắc cẩu nằm bên dưới cũng chỉ hé mắt ra nhìn, sau đó lại ngáp một cái ngủ tiếp.
“Khụ!” Khương Tử Chân chỉ đành ho nhẹ một tiếng rồi nói.
“Tại hạ Khương Tử Chân cùng Ninh quận chúa đến đây có việc xin nhờ viện trưởng giám sát viện thành Thiên Vân.” Nói xong, lão liền cúi người hành lễ.
Mặc dù đối phương chỉ là một lão già sắp chết, tu vi chỉ giống như con kiến hôi, nhưng mà lão lại là người có chức vụ trên người, với lại hai người họ còn là người đến cầu cạnh, người đứng ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Lúc này, lão giả gầy gò mới buông quyển sách xuống, ngẩng đầu lên với ánh mắt vẩn đục nhìn hai người ồ lên một cái. Lão âm dương quái khí nói: “Không biết tiểu quận chúa đến, không kịp tiếp đón từ xa mong quận chúa thông cảm.”
Bất quá, hành động phía sau của lão nhân gầy gò khiến Khương Tử Chân cùng Ninh Như Vân câm nín, chỉ thấy lão sau khi xã giao một câu liền tiếp tục nằm đó đọc sách. Không có ý định nói thêm gì nữa, hay mời bọn họ vào nhà nói chuyện.
Tuy Khương Tử Chân lúc này có chút khó chịu, nhưng lão vẫn cố kìm xuống nói: “Chúng ta hôm nay đến đây là có việc nhờ lão viện trưởng, hy vọng ngài có thể giúp chúng ta đệ đơn lên trưởng lão hội, Ninh Như Vân xin hủy tư cách đoạt đích chi chiến.”
“A a a . . .!”
“Một đám dễ nhũi như các ngươi, có tư cách tham gia hay sao mà đòi từ bỏ.” Lão giả không ngẩng đầu, hai mắt cũng không rời quyển sách, âm thanh khinh thường nói.
“Ngươi . . .”
Ninh Như Vân biết tính tình lão tổ nhà mình bình thường không được tốt, cô lập tức tiến lên ngăn cản lại, khuôn mặt tươi cười nói: “Tiền bối có vẻ rất thích đọc truyện tu chân của Vân Lan thư viện?”
“Hừ! Vậy thì sao?”
“Cũng không có gì, nếu tiền bối đã thích như vậy, thì từ giờ trở đi tiền bối có thể đọc bất cứ tác phẩm nào mà mình muốn một cách miễn phí, chỉ cần ra yêu cầu chúng ta sẽ lập tức cho người mang đến tận nơi cho tiền bối.”
“Đây cũng coi như là món quà gặp mặt.”
Nghe đến đây, lão giả gầy gò khuôn mặt thay đổi ba trăm sáu mươi độ, lão hứng thú quay sang híp mắt nhìn Ninh Như Vân nói: “Tiểu a đầu nhà ngươi rất biết điều đấy.”
“Nói đi, có chuyện gì?”
“Chuyện là như thế này, chúng ta biết mình không có khả năng tham gia đoạt đích chi chiến, vì vậy ta nghĩ thành lập một quốc gia phàm nhân để hưởng vinh hoa phú quý, an ổn sống đến hết đời.” Ninh Như Vân hành lễ cung kính chắp tay nói.
“Thành lập quốc gia phàm nhân?” Lão nhân gầy gò rơi vào trong sự trầm tư, hai tay không ngừng gõ vào thành ghế.
Hai người Ninh Như vân cùng lão tổ nhà mình cũng hết sức căng thẳng, thành hay bại đều chỉ nằm bên trong một ý niệm của lão nhân trước mặt.
Bầu không khí căng thẳng cứ như thế diễn ra trong một khoảng thời gian, Khương Tử Chân nhiều lúc muốn nổi cáu nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn lại.
Đứng bên cạnh, Ninh Như Vân nhìn lão giả cau mày một cái, dường như đã hiểu ý lão, cô liền mở miệng nói: “Ngoài tư cách đọc sách miễn phí tại Vân Lan thư viện, còn miễn phí ăn uống tại Thiên Hương lầu cùng Ngân Nguyệt lầu.”
Mặc dù tên này là viện trưởng giám sát viện của một thành, nhưng với thành Thiên Vân sẽ chẳng kiếm được bao nhiêu bạc đi. Vì vậy, cô tin với điều kiện ưu đãi như vậy lão sẽ đồng ý.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Ninh Như Vân, sau khi nghe xong điều kiện lão giả lập tức nở nụ cười rạng rỡ nói: “Nể tình các ngươi có lòng như vậy, ta sẽ giúp các ngươi một tay.”
Nói xong, lão lấy ra một tờ phù lệnh màu vàng, lão nhìn hai người hỏi: “Tên vương quốc, quốc hiệu, số bạc cống nạp hàng năm cùng tổng diện tích lãnh thổ mình muốn.”
Nghe đến đây hai người cũng thở dài một hơi, Ninh Như Vân liền ghi đầy đủ thông tin vào trong phù lệnh, sau đó chỉ thấy lão niệm chú một cái gì đó tờ phù lệnh liền bốc cháy hòa vào không khí.
“Đây là truyền tin phù sao?” Nhìn một màn như vậy, Ninh Như Vân hiếu kỳ hỏi.
Khương Tử Chân nghe vậy liền lắc đầu nói: “Không phải, nó giống một loại bí pháp hơn.”
Lão giả nghe vậy liền khịt mũi khinh thường, sau đó lão không nhanh không chậm nói: “Được rồi, lệnh đã được gửi đến tổng bộ giám sát viện, có được trình lên hội đồng trưởng lão để phê duyệt hay không thì tự cầu phúc đi.”
“Khi nào nhận được phản hồi, ta sẽ thông báo cho các ngươi.”
Khương Tử Chân cùng Ninh Như Vân quay sang nhìn nhau thở dài một hơi, cái cần làm thì bọn họ cũng đã làm, thành hay bại thì tùy vào ý trời đi.
Kể từ ngày hôm đó, thời gian thấm thoát trôi qua, đã hơn một tháng rồi nhưng vẫn chưa nhận được phản hồi làm cho đám người Khương gia không ngừng lo lắng lo lắng sốt rột.
Trong một tháng này cũng không xảy ra chuyện gì cả, các sản nghiệp của Khương gia vẫn phát triển mạnh mẽ, vàng bạc vẫn không ngừng chảy cuồn cuộn vào. Diệp Chiến cùng đám người Ninh Như Vân tiếp tục bế quan tu luyện trong lúc chờ đợi tin tức.
Tuy nhiên có một sự thay đổi rõ rệt mà ai cũng nhận ra, đó là thế lực trong bóng tối đã không còn can thiệp vào các hoạt động của bọn họ. Cũng không có người đến thăm dò hư thực, vì vậy Diệp Chiến cùng mọi người rất vui vẻ hưởng một chút thời gian yên bình.
Trong khi đám người Khương gia lo lắng chờ kết quả, bọn họ lại không thể tưởng tượng được chỉ vì một tờ trình của bọn họ lại khiến vương đô gà bay chó nhảy.
Vương đô, trong một đại điện sang trọng của hoàng phủ Ninh gia.
Bầu không lúc này khí cực kỳ căng thẳng, chín người ngồi xếp thành một vòng tròn, tất cả đều là những lão nhân râu tóc đã phai bạc.
Nhìn sơ qua đại điện một vòng liền có thể thấy rõ bọn họ chia làm ba phe phái đối lập.
Một bên bao gồm đại trưởng lão, tứ trưởng lão, thất trưởng lão cùng cửu trưởng lão ủng hộ loại bỏ tư cách tham gia đoạt đích chi chiến của Ninh Như Vân, nhưng lại không đồng ý cho cô có được tư cách lập quốc.
Một bên gồm nhị trưởng lão, tam trưởng lão cùng lục trưởng lão đồng ý cho Ninh Như Vân lập quốc tận hưởng nốt khoảng thời gian vinh hoa còn lại.
Mấy trưởng lão còn lại chỉ là nhắm mắt dưỡng thần không tham gia không ý kiến.
Lúc này, tứ trưởng lão khuôn mặt khinh bỉ phá vỡ bầu không khí nói: “Hừ! Chỉ là một con tiểu nha đầu, ngay cả tu vi cũng không có mà cũng đòi nhắc đến tư cách tham gia đoạt đích.”
“Lại còn đòi tư cách lập quốc, đúng là không biết sống chết.”
“Ha ha ha.”
Đám người thuộc phe cánh đại trưởng lão liên tục cười nói chế nhạo, điều này làm cho phe nhị trưởng lão có chút không vui. Bọn họ cũng chẳng quan tâm đến Ninh Như Vân là ai, chỉ là không muốn để đám người đại trưởng lão hô mưa gọi gió trong hoàng gia trưởng lão hội.
Ninh Như Vân chẳng qua chỉ là một chủ đề để bọn họ tranh giành quyền lực mà thôi.
Đúng lúc này, một hư ảnh của một vị trung niên mặc long bào hiện lên trên ghế chủ vị, chín lão già thấy vậy lập tức kinh hãi đứng dậy cung kính hành lễ.
“Chúng thần tham kiến Vương Thượng.”
Mặc dù bọn họ là trưởng lão hội quyền hành nghiêng trời, nhưng khi gặp các đời vương thượng vẫn chỉ có sợ hãi cung kính. Không nói đến tu vi thực lực, chỉ nói đến địa vị trong gia tộc thì ngay cả tộc trưởng cũng phải nhún nhường xem sắc mặt nói chi là bọn họ.
“Phê chuẩn hủy bỏ tư cách đoạt đích chi chiến của Ninh Như Vân, phê chuẩn tư cách lập quốc và hàng năm không cần phải cống nạp cho vương triều.”
Nói xong, trung niên hư ảnh liền biến mất để lại một đám trưởng lão hội ngơ ngác nhìn nhau.
Tuy không hiểu tại sao một việc nhỏ nhoi như vậy lại có thể kinh động đến vị vương thượng tối cao, nhưng đám người vẫn thành thật cung kính nói: “Tuân chỉ vượng thượng.”
Lúc này, tại một nơi xa hoa trong hoàng cung, một vị trung niên mặc long bào toàn thân toát ra long khí cuồn cuộn, hắn nhìn về một nơi xa xôi với khuôn mặt đắng chát cùng bất đắc dĩ.
“Như Vân, là phụ vương không tốt, hy vọng nửa cuộc đời còn lại con có thể yên ổn sống trong nhung lụa đến hết đời.”
“Khương Như Vân, là ta có lỗi với hai mẹ con nàng.” Thì thầm trong hồi ức, hắn thở dài một hơi liền tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Bất quá hắn không nghĩ đến, chỉ là một lúc nổi lên sự áy láy trong lòng lại khiến cho vận mệnh của chính bản thân mình biến thiên trong tương lai.