“Lão tổ, Khương bá Khương mẫu.”
“Một tháng trước, chúng ta không có thực lực chỉ có thể ngồi chờ cái chết đến, nhưng không phải kỳ tích đã xảy ra hay sao? Đến hiện tại chúng ta có thực, lại có đại cơ duyên bên người, chẳng nhẽ không lên đi tranh một lần.”
“Tu chân không phải là cải thiên nghịch mệnh, không phải là đi tranh với trời, không phải là đứng trên đầu dao lưỡi kiếm?”
Âm thanh vang lên phá vỡ bầu không khí, cánh cửa từ từ được mở ra, từ bên ngoài có hai cô gái xinh đẹp bước vào.
Người đến không ai khác chính là Ninh Như Vân cùng Khương Lan.
Hai người vừa mới hoàn thành quá trình bế quan tu luyện, đang định đi báo tin mừng cho mọi người thì vô tình bắt gặp bốn người vẻ mặt căng thẳng đi vào phòng. Có chuyện gì lại khiến bọn họ căng thẳng đến vậy?
Ban đầu chỉ là tò mò, cứ nghĩ chỉ là vài việc liên quan đến thư viện Vân Lan hoặc Thiên Hương lầu, không nghĩ đến lại là tương lai của gia tộc, Ninh Như Vân cùng Khương Lan quay sang nhìn nhau không khỏi trầm mặc.
Bất quá chỉ một lúc sau hai người liền nở nụ cười, đúng là tỷ muội thân thiết chỉ thông qua ánh mắt liền hiểu ý nhau.
Hai người mở cửa đi vào với sự nhiệt huyết sôi trào.
“Như Vân, tiểu Lan, hai con xuất quan rồi.” Khương Tử Chân đứng dậy, vẻ mặt cau có khó chịu lập tức tan biến, thay vào đó là vẻ mặt tươi cười chào đón.
“Đây là luyện khí kỳ viên mãn?”
Bất quá khi cảm nhận linh khí trên người của hai đứa tử tôn, Khương Tử Chân hắn không khỏi giật mình, mặc dù vẫn chỉ ở luyện khí kỳ nhưng linh khí lại mênh mông như biển. Vượt xa tất cả các luyện khí kỳ mà bọn họ từng gặp, nền tảng vững chắc như bàn thạch.
Ngồi một bên nhìn, Diệp Chiến cũng không khỏi kinh ngạc, chỉ chưa đến hai tuần liền có thể vượt qua cực cảnh đạt đến tầng thứ mười.
“Không hổ danh là đại khí vận, thiên kiêu chi tử.” Diệp Chiến không khỏi thầm than, đối chiếu mình với hai người kia thì không khác gì đom đóm so với ánh trăng, chênh lệch như trời với đất.
“Đúng là chỉ có thể dựa vào đặc quyền của người chuyển sinh.”
Lúc này, hai vị tiểu thư xinh đẹp chọn cho mình một chỗ, vừa ngồi xuống Ninh Như Vân mỉm cười nhìn mọi người rồi nói: “Lão tổ, ngọc bất trác bất thành khí, cơ duyên chỉ đến có một lần, một khi bỏ lỡ sẽ hối tiếc cả đời.”
“Ngọc bất trác bất thành khí!” Khương Tử Chân cùng Khương Kỳ hai người nghe vậy khuôn mặt đăm chiêu không khỏi thì thầm nhắc lại.
“Hài!”
“Như Vân thật sự trưởng thành rồi, đã có phong phạm của bá chủ một phương.” Sau một hồi suy nghĩ, Khương kỳ ánh mắt trìu mến nhìn Ninh Như Vân không khỏi cảm khái.
“Ha ha ha.”
“Hậu bối đã có dũng khí như vậy, mấy lão trưởng bối như chúng ta sao có thể sợ chết đâu, tranh, tất nhiên phải tranh đến hơi thở cuối cùng.”
Âm thanh cười lớn của Khương Tử Chân làm cho bầu không khí dần dịu lại, tâm trạng của mọi người cũng buông xuống, nếu đã có mục tiêu vậy bây giờ chính là nghĩ cách để thực hiện.
DIệp Chiến nhìn tất cả vào trong mắt, nhiệt huyết trên người không khỏi sục sôi, hắn lấy ra tấm bản đồ để trên bàn rồi nói: “Bây giờ chúng ta có hai vấn đề cần phải giải quyết, một là tìm cách ngăn chặn lại đợt thú triều, thứ hai là nhận chủ bằng được long mạch.”
“Hiện tại, long mạch đã trở mình là lần thứ sáu, không rõ sẽ còn mấy lần cơ hội, vì vậy lần này phải cố gắng nhất kích thành công.”
Nhiệt huyết thì có nhưng động đến vấn đề lại không hề đơn giản, Khương mẫu cau mày nói: “Trong sách sử không có ghi lại các lần hải thú triều, chúng ta lên dùng cách gì đối phó?”
“Như Chiến nhi nói, thú triều lần này ít nhất cũng phải mấy vạn. Chưa tính đến tu vi, chỉ tính đến số lượng cũng rất khó đối phó.”
“Ừm!”
“Về đám tôm tép này mọi người không cần phải lo, con có cách đối phó.”
Nghe Diệp Chiến nói, Khương Kỳ giật mình quay sang hỏi: “Con có cách đối phó với bọn chúng?”
Những người khác biểu hiện cũng không kém Khương Kỳ là mấy, ánh mắt cực kỳ kinh ngạc và khó tin, dù cho là Thần Võ có cử vạn đại quân đến cũng không dám vỗ ngực tự tin nói như vậy.
“Chuyện là như này . . .” Diệp Chiến bình tĩnh kể lại kế hoạch của mình cho mọi người nghe.
“Trên đời lại còn có loại gạch như vậy?” Khương Kỳ hưng phấn cầm gạch phương lên, nếu có thứ này rồi thì đến tám mươi phần trăm toàn bộ hải tộc sẽ bị chặn lại, bọn họ chỉ cần chuyên tâm đối phó với cao tầng của hải tộc là được.
“Tiểu Chiến chính là phúc tinh của chúng ta, chỉ cần có tiểu Chiến thì không có việc gì là không thể?” Khương Tử Chân lại được một trận vuốt râu cười to.
Mấy người khác cũng gật đầu mà không có sự nghi ngờ, bởi vì tất cả những gì hắn nói hắn làm từ trước đến nay chưa có lần nào là giả.
Đúng lúc này, Lãnh Cơ Bạch hiện lên nói: “Ta có thể giúp các ngươi xây dựng một bát quái càn khôn trận, như vậy hiệu quả sẽ càng tốt hơn.” Âm thanh của hắn vang lên như tiếp sức cho sự tự tin của mọi người.
“Vậy thì tốt quá.”
“Còn đối phó với đại yêu, chúng ta có thể dùng gạch phương này đổi lấy một lần xuất động của Tam gia, ta tin, với sự hấp dẫn của nó Tam gia sẽ không từ chối lần hợp tác này.” Khương Kỳ trầm tư nhìn mọi người nói.
“Tam gia?” Nghe vậy mọi người đều giật mình.
“Chuyện này . . . ngươi suy nghĩ kỹ chưa, dựa vào gạch phương này chúng ta sẽ có thể kiếm được một khoản kếch xù không thể tưởng tưởng nổi.” Khương Tử Chân nhìn Khương Kỳ cau mày nói.
Diệp Chiến cũng không nhịn được quay sang hỏi: “Chúng ta còn có nguy cơ bị giết người bị đầu mối, gạch phương này giá trị vượt xa tất cả nhưng gì chúng ta đã từng hợp tác với Tam Vân Thiên, nhạc phụ ngài suy nghĩ kỹ.”
Không phải hắn không tin Tam Vân Thiên, qua lần đầu tiên gặp mặt hắn có thể khẳng định người này đáng để tin tưởng và hợp tác. Nhưng không có nghĩa là tất cả người Tam gia đều như vậy, bọn họ chưa chắc đã không nổi lòng tham.
Dù sao, gạch phương này một khi xuất thế có thể kiếm được đầy bồn đầy bát, cái quan trọng đó là linh thạch chứ không phải vàng bạc.
Trên đời này khó đoán nhất chính là lòng người a.
“Chuyện này, có quá mạo hiểm không?” Khương mẫu nhìn sang trượng phu mình lo lắng hỏi, liên quan đến toàn tộc cũng như tính mạng của nhi nữ, với tư cách một người chủ mẫu chuyện này bà không thể không tham dự
“Ta biết, nước đi này cực kỳ mạo hiểm, có thể khiến chúng ta chết còn nhanh hơn, nhưng . . . ta vẫn đặt cược vào trực giác của mình.”
“Truyện tu chân, bánh xà phòng, nước hoa, bây giờ lại là gạch phương, trong tương lại sẽ còn cái gì nữa, với tầm nhìn của một trong ba thương hội đứng đầu ta tin bọn họ sẽ không làm mấy chuyện ngu xuẩn không lên.”
“Chuyện này . . .” Khương Tử Chân dường như muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi.
“Với lại còn một nguyên nhân khác, đó là chúng ta không thể là người đứng đầu sóng ngọn gió. Mọi người nghĩ thử xem, chuyện gì sẽ xảy ra nếu có người biết chúng ta có thể sản xuất ra loại gạch thần kỳ như vậy.”
“Cưỡng ép giao ra phương pháp luyện chế, hay giết người diệt tộc v.v…”
“Hít!” Không gian trong phòng bỗng chốc trở lên yên lặng, mọi người nhìn nhau không khỏi hút một ngụm khí lạnh.
Diệp Chiến lúc này cũng bừng tỉnh, thế mà hắn lại quên một việc quan trọng như này. Kể cả hắn không có ý định bán ra kiếm lời đi nữa, thì cũng không thoát khỏi sự thèm thuồng của người khác. Một vật thần kỳ, đừng nói là thế lực phàm nhân, ngay cả tông môn cũng khó cưỡng lại được.
Khương bá quả nhiên đáng tin cậy, suy nghĩ trước sau vẹn toàn.
Nhưng lúc này hắn liền nghĩ đến một việc, Diệp Chiến liền lên tiếng đề nghị: “Nếu vậy, chúng ta cần phải sớm xin được sắc lệnh lập quốc của hoàng gia, nếu không một khi loại gạch này vừa xuất hiện, khu vực này sẽ lại bị cạnh tranh kịch liệt.”
“Việc này cứ giao cho ta, ngày mai ta sẽ dẫn Như Vân đến giám sát viện đệ đơn, chỉ cần bọn họ gật đầu đồng ý thì ngay lập tức chúng ta sẽ tổ chức đại lễ đăng ngôi.” Khương Tử Chân ngay lập tức nhận trọng trách.
Kế hoạch thú triều tạm thời quyết định như vậy, còn vấn đề nhận chủ long mạch thì có thể từ từ nghĩ cách. Dù sao long mạch vẫn còn tận ba năm nữa mới mở ra.
Còn nếu thật sự không thể nhận chủ, bọn họ vẫn có thể phát triển theo hướng hiện tại, chỉ là trong lòng có chút chút tiếc nuối. Một thể chất cao quý như vậy, lại phải trở thành phế thể, bị chôn vùi theo năm tháng.
Cứ như vậy, mọi người thảo luận cho đến khi trời sáng, hội nghị kết thúc, ai lo việc gì thì tiếp tục lo việc đấy, dù sao vẫn phải tiếp tục vận hành các sản nghiệp hiện có.
Lúc này, vừa trờ về phòng, Diệp Chiến liền kiểm kê số bạc kiếm được trong ba tuần vừa rồi, hai mươi lọ nước hoa được bán đi, ba mươi quyển truyện được đấu giá, bánh xà phòng bán được hơn mười vạn, tổng số bạc kiếm về là hơn hai nghìn một trăm năm mươi vạn lượng bạc.
Như thường lệ, một nửa dùng để mua tài nguyên cho Khương gia.
“Số điểm của ta bây giờ có hơn một nghìn một trăm vạn.” Diệp Chiến xoa xoa hai tay cười không ngậm được miệng.
Chỉ cần nhìn vào số điểm trao đổi này, mọi buồn phiền đều có thể tan biến ngay lập tức.