Chương 31: Khương gia, canh bạc cuộc đời

“Lục Hoành Trọng Điệp Thương.”

Giữa làng mạc hoang vu, chỉ thấy một thiếu niên hét lớn một tiếng, cây thương trong tay không ngừng vung vẩy.

Sáu thương điệp điệp, một tảng đá to lớn bị đập cho nổ tung.

Không sai, người thiếu niên này chính là Diệp Chiến, nơi nào hắn đi qua mà gặp phải lệ khí lệ quỷ, đương nhiên sẽ không buông tha cho cơ hội kiếm điểm công đức. Đồng thời lại có thể rèn luyện một chút võ kỹ hắn mới mua được của hệ thống.

Cái này người ta gọi là nhất tiễn song điêu.

“Ba vạn điểm công đức!”

Nhìn màn hình cá nhân hắn không khỏi lẩm bẩm, đây là thành quả mấy ngày hôm nay điên cuồng diệt quỷ. Bất quá, nhìn thì tưởng nhiều nhưng thực chất lại không đáng bao nhiêu, đổi ra điểm tu chân chỉ được có hơn ba trăm điểm.

Hệ thống thật là hố, tỷ lệ quy đổi là một trăm lấy một, điểm công đức trong mắt các ngươi rác rưởi như vậy sao?

Với lại, điểm công đức không dễ kiếm như hắn tưởng, ngươi tiêu diệt được một con lệ khí thì kiếm được một điểm công đức, nhưng lỡ tay giết một người thì lại bị trừ đến tận mười điểm. Mà người trong tu chân giới, có ai trong tay không nhuốm máu.

Ví dụ hắn chỉ lỡ tay tiêu diệt hơn ba nghìn người, hoặc một người có chút tiểu khí vận thôi thì đống điểm công đức của hắn sẽ bị trừ cho bằng sạch, thậm chí còn âm nữa là.

“Hài.” Thở dài một hơi, trong lòng mặc niệm, điểm công đức cũng giống như điểm khí vận, không thể động không thể động.

“Tiểu Bạch, còn bao xa nữa thì đến nơi cất giữ long mạch.” Đứng trên cân đẩu vân, nhìn về hướng chân trời mà hỏi.

Vẫn như thường lệ, Lãnh Cơ Bạch đứng trên vai Diệp Chiến trả lời: “Ba vạn dặm nữa.”

“Ba vạn dặm sao?”

Như vậy, Long Mạch nó nằm ở giữa thành Thiên Vân cùng biển Tây Lôi Hà, Diệp Chiến lấy bản đồ ra xem rồi xoa cằm suy nghĩ. Vị trí này khá đẹp, xung quanh lại là đồng bằng mênh mông không một ngọn núi hay cánh rừng.

Trước có đường bộ, sau có đường thủy, rất thuận lợi cho giao thông phát triển.

Bất quá vẫn cần phải đến tận nơi khảo sát rồi mới đưa ra kế hoạch cụ thể, nghĩ vậy trong lòng liền truyền ý niệm điều khiển cân đẩu vân tiến về phía trước.

Ba vạn dặm bây giờ đối với hắn cũng không xa, chỉ mất nửa ngày liền tới.

“Có người, tại sao lại có người ở chỗ này?” Đứng trên mấy tầng mây nhìn xuống, Diệp Chiến không khỏi nhíu mày hỏi.

Đếm sơ qua, số lượng cũng phải lên đến năm vạn người, mà cả đám người này lại ăn mặc đồng nhất trang phục, hắn có thể khẳng định tất cả đều xuất thân cùng thế lực.

Nhưng mà bọn chúng tập trung ở đây làm gì? Chuẩn bị cho thú triều? Hay là . . . hay là long mạch bị phát hiện?

“Đợi ta một chút, để ta thám thính một chút tình hình.” Nói xong, Lãnh Cơ Bạch vẽ ra một đồ án triệu hoán một con văn thú.

Con văn thú này có màu trắng, thân hình nhỏ như hạt cát, khi bay không hề phát ra một chút gợn sóng, nếu như là hắn không phải biết trước, dù có dùng linh thức cũng không thể dò tìm. Có sủng vật như vậy làm tiên phong do thám, kẻ địch chỉ biết khóc thét.

Thông qua sủng thú của mình, Lãnh Cơ Bạch quan sát một lúc liền nói: “Không phải người, mà là hải thú hóa hình.”

“Bọn chúng thực sự đã phát hiện ra long mạch, thậm chí còn biết trước chúng ta mấy nghìn năm.”

“Hải thú?” Diệp Chiến kinh hãi thốt lên một tiếng.

Hai chân quỳ xuống cân đẩu vân, khuôn mặt không khác gì đưa đám. Kế hoạch của bọn hắn phá sản rồi, dù là hiện tại hay trong tương lai thì bọn hắn cũng không có thực lực để đi cạnh tranh với đám hải tộc.

Bất quá, hắn vẫn không hiểu, đám hải tộc này cần long mạch làm gì, chẳng nhẽ bọn chúng cũng muốn lập triều giống nhân loại?

“Ngươi chắc hẳn đã nghe qua về sự tích cá chép vượt long môn, hay mãng xà nuốt long hóa rồng?”

“Ý ngươi là?”

“Có thể hải tộc muốn dựa vào long khí để gia tăng tốc độ tu luyện, gia tăng khí vận tộc đàn, thậm chí là cắn nuốt long linh để trực tiếp tiến hóa thành chân long.” Diệp Chiến dựa vào cổ tích tại lam tinh, lại phân tích một chút rồi nói ra.

“Phải!”

“Nhưng có thể chỉ là có thể thôi, còn cụ thể như thế nào thì cần phải xác minh.”

Diệp Chiến nhíu mày hỏi tiếp: “Ta nhớ ngươi có nói long mạch này chưa hình thành, chẳng nhẽ bọn chúng đi xin được ít tiết của long tộc về thúc đẩy quá trình hình thành của long mạch, nếu không bọn chúng có canh chừng tại đây thì cũng có ích gì.”

“Không hẳn, ta nhớ trong tư liệu thượng cổ có nhắc qua, cứ vài trăm năm hoặc nghìn năm thì long mạch sẽ trở mình một lần, đây là khoảng thời gian tốt nhất để tiến vào long môn. Vừa hay thời gian đó lại sắp đến, vì vậy bọn chúng đề phòng nghiêm ngặt là bình thường.”

“Long mạch trở mình? Long môn mở ra?” Diệp Chiến tò mò hỏi.

“Mỗi một long mạch dựa theo phẩm chất mà có số lần trở mình khác nhau, dưới ba lần là hạ phẩm long mạch, từ ba đến sáu là trung phẩm, từ sáu đến chín là thượng phẩm. Mà lúc long mạch trở mình là thời điểm nó tìm kiếm người hữu duyên để nhận chủ.”

“Còn long môn chính là cánh cửa để đi vào thế giới của long mạch, sau đó sẽ trải qua tầng tầng lớp lớp khảo nghiệm, nếu được sự tán đồng của long linh sẽ trở thành chủ nhân của nó.”

“Ví dụ như Thần Võ chỉ đạt được thỏa thuận với long linh, một khi long linh chán ghét có thể ngừng cung cấp khí vận bất cứ lúc nào. Đến lúc đó, không cần đánh, vương triều này cũng tự động sụp đổ, người mới sẽ lên thay.”

Nói đến đây rốt cuộc Diệp chiến cũng đã hiểu rõ, long mạch có thể chia làm hai loại, một loại là nhận chủ một loại tự do.

Tự do thì bất cứ ai được sự tán thành của long linh đều có thể lên ngôi hoàng đế, còn nhận chủ vậy thì xin lỗi, chủ nhân cho ai làm hoàng đế thì người đó mới được phép làm hoàng đế. Ngay cả khi đã làm được hoàng đế, chủ nhân nói phế vậy liền phế ngươi.

Sức hấp dẫn của việc nhận chủ long mạch quá lớn, ngay cả đám hải tộc cũng phải điên cuồng tạo thành thú triều để thu hút sự chú ý. Nếu hắn có thể nhận chủ, liệu đám hải tộc này có từ bỏ ý định, có muốn tạo thành thú triều lên bờ điên cuồng đồ sát không?

“Này, tiểu Bạch, ngươi có thể tính được thời gian chính xác long môn mở ra không?”

“Ừm! Để ta tính.” Lãnh Cơ Bạch nói xong liền vẽ ra một đồ án thật lớn, chúng không ngừng xoay tròn và sắp xếp theo một đạo pháp nào đó.

Một lúc sau, đồ án vừa biến mất hắn liền nói: “Chính xác còn ba năm hai mươi bảy ngày nữa long môn sẽ mở ra.”

“Ba năm ba năm.” Diệp Chiến không ngừng lẩm bẩm.

Nhìn Diệp Chiến trầm tư suy nghĩ, Lãnh Cơ Bạch hiếu kỳ hỏi: “Không phải ngươi cũng muốn tham gia náo nhiệt đấy chứ.”

“Không được sao?”

“Được thì dĩ nhiên là được, nhưng mà đám con giun này cực kỳ kiêu ngạo, nó sẽ không bao giờ chịu nhận người khác làm chủ đâu. Theo như ta biết, có đến chín mươi năm phần trăm long mạch không nhận chủ, vì vậy tỷ lệ của ngươi sẽ là một phần một nghìn.”

“Ẹc! Nếu vậy . . .”

“Chẳng qua nó chỉ làm hình thức cho có mà thôi.” Lãnh Cơ Bạch nhún vai nói.

“Phù.”

“Không thử sao biết được?” Nhìn xuống phía dưới, Diệp Chiến khẽ thở dài một tiếng, nếu không được vậy thì bọn họ đừng nghĩ đến kế hoạch vương triều gì nữa, dứt khoát ôm tiền cùng nhau chạy trốn sang châu khác đi.

Trong đầu mặc niệm cho cân đẩu vân quay trở về, việc này hắn cần phải bàn bạc kỹ với nhạc phụ cùng lão tổ. Dù có thể nhận chủ thành công hay không thì bọn hắn vẫn sẽ phải đối mặt với một trường hạo kiếp.

“Ba năm, một nghìn không trăm chín mươi năm ngày, một khoảng thời gian thực sự quá ngắn ngủi. Dù có là thiên tài như Ninh Như Vân suốt ngày cắn tài nguyên tu luyện cũng không thể lên kim đan kỳ, huống chi là nguyên anh.”

“Hài!” Một đường thẳng tiến về thành Thiên Vân với tâm trạng nặng nề.

Sau bảy ngày đêm đi không ngừng nghỉ, cuối cùng Diệp Chiến hắn cũng kịp trở về Thiên Hương lầu trước khi trời tối.

Lúc này, một nhà ba người Khương gia đang ngồi ăn tại tầng hai, vừa nhìn thấy Diệp Chiến cưỡi đám mây đi vào bằng lối cửa sổ liền sửng sốt.

“Đây là thuật pháp gì?” Khương Tử Chân là người phản ứng nhanh nhất, hắn đi đến bên cạnh sờ vào đám mây bồng bềnh hiếu kỳ hỏi.

Không trả lời câu hỏi của lão tổ, Diệp Chiến phẩy tay giải trừ thuật pháp, khuôn mặt nghiêm túc nói: “Lão tổ, nhạc phụ nhạc mẫu đều ở đây thì tốt rồi, chúng ta lên tầng ba tiểu tế có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với mọi người.”

“Chuyện quan trọng?” Mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng nhìn khuôn mặt cùng lời nói, có vẻ như chuyện này rất nghiêm trọng, ba người nhìn nhau một cái liền cùng Diệp Chiến lên tầng ba.

Vừa ngồi ổn định xuống, không vòng vo tam quốc, Diệp Chiến đem hết sự việc liên quan đến long mạch cùng hải tộc kể lại cho mọi người nghe.

“Chuyện này . . . là thật?” Khương kỳ nhíu mày xác nhận hỏi lại.

“Vâng, là thật, chúng ta bây giờ chỉ có hai lựa chọn, một là từ bỏ lập tức khăn gói lên đường, hai là dùng sinh mệnh đi liều.”

Bầu không khí trong phòng lúc này trở lên trầm mặc và nặng nề, bốn người đều cúi đầu chau mày trầm tư.

Nếu như chạy chốn, chưa nói có tìm được điểm đến thích hợp hay không, chỉ riêng mất đi vòng bảo vệ của hoàng gia, mất đi đối tác làm ăn như Tam gia, mất đi cơ hội xây dựng một vương triều, tổn thất này bọn họ thực sự không cam lòng.

Nhưng thời gian lại chỉ có ba năm, khoảng thời gian này quá ngắn để nghĩ cách chống chọi với thú triều, đặc biệt nếu như thành công nhận chủ càng sẽ bị hải tộc điên cuồng trả thù.

Trước mắt mọi người giống như một canh bạc vậy, đặt cửa nào cũng chỉ toàn thấy tỷ lệ thua.