Ba mươi vạn dặm về phía nam thành Thiên Vân.
Đứng trên không trung nhìn tòa thành đổ nát thê lương ở phía dưới, Diệp Chiến không khỏi cảm thán, tu chân giới vẫn luôn khốc liệt như vậy.
Vì là tòa thành bị đồ sát gần nhất trong trận hạo kiếp thú triều, lên vẫn còn rất nhiều thứ sót lại, những bộ xương không hoàn chỉnh nằm la liệt khắp nơi. Cái thì thiếu đầu, cái thì thiếu chân tay, cái thì chỉ còn lại một vài mảnh vụn.
Có lẽ sau trận hạo kiếp năm đó, chưa ai từng quay lại đây thu nhặt thi thể.
“Nơi này oán khí rất nặng, rất có thể đã hình thành một số thứ không sạch sẽ.” Lãnh Cơ Bạch bay xung quanh một vòng rồi quay lại nói.
Diệp Chiến nhìn xung quanh mà rùng mình một cái, âm thanh run rẩy hỏi: “Thứ không sạch sẽ? Ngươi không phải đang nói đùa đấy chứ?”
Mặc dù bây giờ hắn đã là một tu sĩ luyện khí, nhưng lỗi sợ hãi trong tiềm thức về yêu ma quỷ quái vẫn khó có thể thay đổi trong thời gian ngắn. Nó cũng giống như ngươi một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng vậy.
Tâm ma không phải nói muốn trừ là có thể trừ.
“Hừ!”
Liếc mắt nhìn Diệp Chiến một cái, Lãnh Cơ Bạch khinh bỉ nói: “Ngươi sợ cái gì? Chẳng qua chỉ là mấy con quỷ vật cấp thấp mà thôi, gặp sức mạnh tuyệt đối thì cũng chỉ một quyền.”
“Với lại tiêu diệt càng nhiều quỷ khí, con đường tu luyện tương lai của ngươi càng thuận lợi.”
Diệp Chiến hoàn toàn mờ mịt, hai mắt chớp chớp chôn chân tại chỗ, nói khó nghe một chút chính là như vịt nghe sấm. Hắn không hiểu tiêu diệt quỷ khí thì có gì liên quan đến công đức, mà điểm công đức thì liên quan gì đến con đường tu luyện.
Nếu thế đám tà tu, ma môn công đức chẳng phải âm mấy trăm con số hay sao?
“Hài!” Lãnh Cơ Bạch lắc đầu tiếp tục giải thích: “Quỷ khí chính là tà vật do ác niệm của sinh vật trước khi chết sinh ra, giết chúng có thể thu được công đức gia thân. Công đức càng nhiều càng được thiên địa chiếu cố, mỗi lần độ kiếp cũng sẽ giảm bớt áp lực đi rất nhiều, công đức âm thì bị ngược lại.”
“Lại còn có chuyện tốt như vậy?”
Nghe vậy, Diệp Chiến cảm thấy có chút thú vị, hắn bắt đầu đi dò kiếm bốn phía xung quanh, nhưng ngoài xương người cùng một khung cảnh đổ nát hoang sơ, hắn không gặp được bất cứ thứ gì khác.
“Này, tiểu Bạch ngươi không phải đang đùa ta đấy chứ, ta có gặp con quỷ vật nào đâu?”
Không phải hắn không tin tưởng tiểu Bạch, nhưng mà hắn thực sự không tìm kiếm được bất kỳ đầu mối nào cả, bất đắc dĩ đành phải nhờ sự giúp đỡ.
Lãnh Cơ Bạch: “Cạn lời.”
“Lệ quỷ chỉ là một loại cấp thấp, bây giờ lại giữa ban ngày ban mặt, ngươi nghĩ lấy đâu ra quỷ khí mà đòi đánh đòi giết.”
“Vậy phải đợi đến trời tối sao?”
“Tất nhiên.”
Nhìn thời gian một chút, từ giờ đến đêm khuya vẫn còn một khoảng thời gian, Diệp Chiến liền ngồi xuống tu luyện.
Cứ như vậy tu luyện trong thoáng chốc, mặt trời đã ngả về phía tây mặt trăng cũng dần thay thế vị trí, thời tiết đang từ hai năm ba mươi độ lại đột nhiên hạ xuống với tốc độ cực nhanh, làm cho hắn có chút rùng mình.
Âm thanh quỷ rợn the thé bắt đầu vang lên xung quanh, một số bóng trắng bóng đỏ từ dưới đất hiện lên bay lượn lờ.
“Ực!”
“Cái này . . . cái này, cái này là quỷ.”
Tính cả hai đời hai kiếp, số năm có mặt trên cuộc đời này cũng không phải là ngắn, lần đầu tiên nhìn thấy quỷ hắn không khỏi có chút tim đập chân run.
“Phì, cái này chỉ là lệ khí mà thôi, nó còn chưa được tính là quỷ vật.”
“Trong giới quỷ lần lượt được chia thành lệ khí, lệ quỷ, quỷ đan, quỷ anh v.v… chúng tương đương với các giai đoạn cấp bậc của người tu chân.”
Như vậy lệ khí chỉ tương đương với luyện khí kỳ, Diệp Chiến cố gắng hít một hơi thật sâu dồn hết sức lực vào tay phải lao lên đấm một phát thật mạnh vào một con lệ khí gần nhất. Cú đấm mạnh đến mức con lệ khí không kịp làm gì liền chết bất đắc kỳ tử.
Khu đất ngay tại chỗ lệ quỷ bị lõm ra một hố, bụi đất bay mù mịt.
“Quỷ vật cũng không có mạnh như ta tượng tượng.” Nhìn tác phẩm do mình tạo ra, Diệp Chiến miệng liền thì thầm.
Lãnh Cơ Bạch: “. . .”
Vị Y: “. . .”
Sau khi tung ra một đòn giết chết lệ khí, hắn chẳng thấy được sự thay đổi gì cả, không khỏi nghi ngờ quay sang Vị Y hỏi: “Trên bảng cá nhân có hiện lên số điểm công đức không?”
“Có thưa ký chủ.”
[Tính danh: Diệp Chiến
Tuổi: 14
Giới tính: Nam
Công pháp: Nghịch thiên quyết
Thuật pháp: Cân đẩu vân
Điểm khí vận: 150
Điểm công đức: 1
V.v . . .]
Điểm công đức hiện tại là một, nói như vậy thì một một con lệ khí mà hắn giết chết thì sẽ nhận được một điểm công đức, Diệp Chiến hưng phấn huýt một tiếng sáo thật dài.
Nhưng không chờ hắn hưng phấn được bao lâu, đám lệ khí ngửi được linh khí cùng khí huyết trên người hắn đồng loạt rít gào kéo đến. Khuôn mặt hung tợn, quỷ khí tỏa ra bốn phía xung quanh, một thân lơ lửng trên không.
“Ha ha ha, đến đây.”
Mỗi một cú đấm Diệp Chiến tung ra liền có một hố sâu lớn xuất hiện, đồng thời sẽ có một con lệ khí bị diệt. Trong không gian tối mịt, những tiếng cười to vui sướng cùng những tiếng ầm ầm vang lên, trong khi đó đám lệ khí lại sợ hãi chạy chốn tứ phía.
“Chết tiệt, tên điên này chỉ có tu vi luyện khí kỳ tại sao lại mạnh như vậy.” Bất chợt, từ phía xa vài trăm mét có một con quỷ vật với khuôn mặt vặn vẹo, hai mắt chảy một hàng máu dài, hắn đứng nhìn người thanh niên không ngừng đồ sát mà nói.
Âm thanh tuy nhỏ, nhưng lại không thoát khỏi được sự truy quét của linh thức, Diệp Chiến dồn hết sức vào cánh tay phải, hai chân nhún một cái liền nhẩy lên một cái sau đó lao như tên bắn về phía tên quỷ vật vừa lên tiếng.
“Công đức điểm, ta đến đây.”
Không chiêu thức, không màu mè, chỉ đơn giản là một nắm đấm, tên quỷ vật cũng giật mình nhưng đã muộn, hắn chỉ biết dồn hết quỷ khí vào hai tay mình để chống đỡ.
“Uỳnh . . . uỳnh . . . uỳnh . . .”
Âm thanh bạo tạc do va chạm giữa hai bên vang lên, Diệp Chiến tiếp đất và đứng yên tại chỗ, trong khi đó tên quỷ vật lại bị đánh bay ra xa vài chục chục thước, thân thể không ngừng xuyên thủng qua một số bức tường mới dừng lại.
“Khụ.” Vừa dừng lại, một luồng chất lỏng đen xì từ miệng hắn không ngừng tuôn ra.
Cảm giác nhói đau từ hai cánh tay truyền đến, lúc này hắn mới cúi đầu nhìn xuống, hai cánh tay đã bị đánh nát, tên quỷ vật này không thể tin được mà trợn mắt há mồm, thân thể run rẩy lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào.”
Bất quá không để hắn chờ lâu, chỉ thấy bóng đen của người thiếu niên lao đến như tên bắn, miệng chưa kịp mở kêu tha liền cảm giác mơ hồi rồi tắt lịm. Đầu lâu hứng trọn một quyền của Diệp Chiến, nó nổ tung thành nhiều mảnh vụn, từng chất lỏng màu đen bắn tung tóe.
Quỷ vật đầu đàn cứ như vậy mà khí tuyệt bỏ mình, tất nhiên là Diệp Chiến sẽ không tha cho đám còn lại, một màn giết quỷ cứ như vậy đến khi trời gần sáng thì con lệ khí cuối cùng cũng được giải quyết.
“Hô!” Diệp Chiến ngồi bệt trên mặt đất thở ra từng ngụm khí.
“Điểm công đức đã vượt năm trăm điểm, lần này ra ngoài có thể kiếm bội rồi.” Nhìn vào màn hình bảng cá nhân hắn không khỏi cười vui vẻ. Vừa có thể kiếm được điểm công đức lại được chiến đấu một cách thỏa thích, trong nội tâm hắn có chút cuồng cùng sự hưng phấn.
“Ngươi cũng quá bạo lực đi, một quyền liền nổ đầu quỷ vật tương đương với trúc cơ kỳ.” Lãnh Cơ Bạch không khỏi cảm thán. Với sức mạnh như hiện tại, tên Diệp Chiến này cũng có thể sánh ngang với một số thiên tài của tông môn thánh địa rồi.
“Quá khen quá khen.” Diệp Chiến được khen mà mặt mũi nở hoa.
“Bất quá lần chiến đấu này, ngươi đã lộ ra rất nhiều điểm yếu cần phải khắc phục, ví dụ như võ kỹ thân pháp, đồng thời cũng phải tìm cho mình một món vũ khí thuận tay.”
“Quan trọng nhất đó kỹ năng, kinh nghiệm trong chiến đấu của ngươi quá tệ.” Lãnh Cơ Bạch lắc đầu phê bình.
Diệp Chiến không khỏi nhớ lại quá trình chiến đấu vừa rồi, đúng như lời tiểu Bạch nói, hắn không biết làm gì khác ngoài dùng một quyền để bổ chết đối phương. Nếu như gặp phải một người có thân pháp lợi hại, ngay cả cộng lông cũng không chạm được nói gì đến đánh nhau.
Thân pháp võ ký hay vũ khí thì rất đơn giản, chỉ cần có đủ điểm trao đổi sẽ ngay lập tức được giải quyết, nhưng vấn đề về kinh nghiệm chiến đấu thì tự bản thân phải trải nghiệm, cái này không ai có thể giúp được hắn.
“Ài, tu chân cũng không thể hoàn toàn phụ thuộc vào hệ thống được.”
Nghĩ vậy, hắn liền gọi ra cân đẩu vân để tiếp tục cuộc hành trình, dù sao lần này mục đích ra ngoài vẫn là tìm kiếm xương của yêu thú cùng bày trận phong tỏa long mạch. Đợi giải quyết xong hai vấn đề này, hắn sẽ tiến đến biển Tây Lôi Hà thử luyện tay một chút.
“Kinh nghiệm, kỹ năng? Hắn có thể thông qua phương thức chiến đấu để từ từ cải thiện.”