Ngày kế tiếp, Diệp Chiến cùng Khương Kỳ bí mật rời khỏi Thiên Hương lầu, đi đến biệt phủ của Tam Vân Thiên nằm ở phía tây thành Thiên Vân.
Vừa đến nơi hai người liền được một tiểu nha hoàn dẫn sâu vào một tòa đình các.
Ngắm nghía một chút Diệp Chiến không khỏi cảm khái, đúng là người có tiền có khác, nhìn đâu cũng toàn là vàng bạc châu báu ráp thành, một tòa đình các như này cũng đủ ăn đứt các tòa biệt thự của kiếp trước.
“Hoàng Hoa Các.” Diệp Chiến không khỏi nhìn kỹ một chút.
“Hai vị khác quý, công tử nhà chúng ta đang đợi ở trên tầng hai.” Tiểu nha hoàn hành kính lễ phép nói, âm thanh còn chứa một chút mật ngọt.
“Ừm!” Hai người gật đầu đáp lễ, nhanh chóng đi đến cầu thang tiến lên tầng hai.
Một con heo đang nằm ưỡn dài trên ghế, một tay cầm một quyển sách chăm chú đọc, tay còn lại thì cầm cái đùi gà thỉnh thoảng hé miệng cắt một miếng. Diệp Chiến rốt cuộc hiểu vì sao lên này lại béo ục ịch, ăn uống thừa chất như vậy không béo mới là lạ.
“Tam huynh thật thảnh thơi nha.” Vừa đi Khương Kỳ vừa chắp tay chào nói.
Có vẻ do quá chăm chú đọc, chỉ đến khi Khương Kỳ lên tiếng chào hỏi thì tên này mới nhận ra có người đến, hắn liền ngồi dậy nhìn hai người cười nói.
“Ồ!”
“Là Khương huynh đệ, không biết ngọn gió nào đưa người huynh đệ đến đây.”
“Ha ha ha.”
“Lần này đến có chút đường đột, không biết Tam huynh có thể dành cho chúng ta một ít thời gian để thương thảo hợp tác làm ăn.” Khương Kỳ cũng không hề khách khí, hắn đi đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống tự rót cho mình một tách trà.
Nhìn hành động tự nhiên của tên nhạc phụ, Diệp Chiến cũng không biết lên nói cái gì. Bình thường, không phải lên xã giao vài câu trước rồi chờ chủ nhà nói mời ngồi thì mới ngồi xuống sao? Sau đó, chủ nhà sẽ kêu cái gì mà a Minh pha một bình trà thượng hạng.
Trong các bộ phim cổ trang không phải đều như vậy sao?
Cuối cùng, hắn cũng đành bất đắc dĩ ngồi xuống và tự rót cho mình một tách trà.
“Ừm! Trà ngon.” Uống một hớp, Diệp Chiến không khỏi gật đầu tán thưởng.
Tam Vân Thiên từ từ đi đến bên bàn và ngồi xuống, khuôn mặt cười nhìn chằm chằm vào Diệp Chiến âm thanh quái khí nói: “Tiểu huynh đệ cũng rất biết thưởng thức trà đấy.”
“Trà này gọi là Thiết Quan Âm, giá cả một lượng vàng một bánh.”
“Khụ!” Nghe đến một lượng vàng có một bánh xém làm cho Diệp Chiến sặc nước, cố gắng trấn tĩnh một chút cho mình đỡ mất mặt.
Không hổ là người có tiền, một ấm trà đã có giá một lượng vàng, đây là uống kim tiền chứ không phải là uống trà.
“Ha ha ha.” Khương Kỳ cùng Tam Vân Thiên nhìn biểu cảm của hắn mà cười lớn.
“Vậy . . .”
“Tiểu huynh đệ đây chắc hẳn là Diệp Chiến, người đã hoàn thành mấy nghìn tác phẩm làm cho giới thương nhân tại thành Thiên Vân điên đảo mấy ngày hôm nay.”
Nghe vậy, Diệp Chiến chỉ cười nhẹ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Không dám nhận không dám nhận, chỉ là một chút tài mọn không dám nhắc đến.”
“Nào chỉ là một chút tài mọn.” Khương Kỳ cùng Tam Vân Thiên gật đầu tán thưởng.
Sau một hồi trò chuyện, bầu không khí dần trở lên thoải mái. Diệp Chiến cũng không nghĩ đến một người có thân phận cao quý như tên béo trước mặt lại là một người dễ gần dễ trò chuyện, không giống như trong tưởng tượng, cao cao tại thượng nhìn người bằng nửa con mắt.
Xem ra, mắt nhìn người của vị nhạc phụ đại nhân này không tệ chút nào.
“Đúng rồi Tam huynh, lần này đến đây có một vụ làm ăn muốn hợp tác với huynh.” Sau một hồi nói chuyện phiếm, cuối cùng ba người cũng vào chủ đề chính.
Tam Vân Thiên nghe vậy khá kinh ngạc: “Làm ăn?”
“Phải! Vụ làm ăn lần này, ta có thể khẳng định sẽ đem về khoản lợi nhuận kếch xù cho chúng ta.”
Nhìn biểu hiện nghiêm túc của Khương Kỳ, vẻ mặt của Tam Vân Thiên liền nổi lên sự hứng thú, dù lần trước lợi nhuận từ truyện tu chân cũng không phải là nhỏ nhưng cũng chưa từng thấy hắn nghiêm túc bàn việc hợp tác như vậy.
Quay sang nhìn biểu hiện nhàn nhã uống trà của Diệp Chiến, hắn liền cười hỏi: “Tiểu huynh đệ lại phát minh ra được cái gì hay ho chăng?”
Cũng không nghĩ đến tên này lại có khứu giác nhạy bén đến vậy, chỉ một vài chi tiết nhỏ đã có thể nhìn ra vấn đề, không hổ là nam nhi trưởng thành trong gia tộc thương nhân.
“Tam bá, lợi hại lợi hại.”
Từ trong hệ thống, Diệp Chiến lấy ra một lô bánh xà phòng mà hai người họ đã vất vả điều chế tối ngày hôm qua.
“Vật này tiểu chất gọi là bánh xà phòng, nó có công dụng trong tắm rửa và giặt giũ các loại vải.”
“Tắm rửa và giặt giũ?”
“Đúng vậy, trong quá trình tắm rửa chỉ cần bôi một chút lên người sẽ có thể làm sạch thân thể hơn, đồng thời sẽ làm cho làn da trở lên mềm mại, mà quan trọng là nó còn lưu lại mùi hương thơm trong một khoảng thời gian trên người.”
“Trong giặt giũ cũng tương tự, chỉ cần thêm một chút này vào sẽ có thể làm quần áo sạch sẽ như mới, không một chút bẩn không một chút mùi hôi.”
Cầm thử một cục xà phòng trên tay, Tam Vân Thiên không khỏi kinh ngạc một phen, trên đời này lại còn có thứ thần kỳ như vậy sao.
Nhưng trước khi bàn đến công dụng, hắn ngước mắt lên nhìn hai người hỏi: “Sản phẩm này, chúng ta độc quyền quyền chứ?”
“Trên đời này, chỉ có một mình Khương gia chúng ta là có thể sản xuất.” Khương Kỳ vỗ ngực cam đoan nói.
“Tốt!”
“Vậy chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Diệp Chiến không quá tin tưởng vào tai mình, tên này tin tưởng bọn họ đến như vậy sao, ngay cả công dụng cũng không kiểm tra mà cứ như vậy đồng ý.
Bất quá làm việc với một người quyết đoán như vậy, hắn thích.
Ngay sau đó, bọn họ thương lượng một chút về phần giá cả, thời gian nhận và giao hàng, tên béo này còn cam đoan chỉ cần sản xuất ra bao nhiêu thì hắn cũng thu mua hết. Tuy nhiên hắn cũng không quên ra một điều kiện, sản phẩm này chỉ một mình hắn được độc quyền.
Mất một lúc, cuối cùng hai bên cũng đạt được một bản hiệp nghị, ba người nhìn nhau cười to một tiếng thống khoái.
“Tam bá, tiểu chất vẫn còn một vụ làm ăn mua bán nữa, không biết người có muốn thử không?”
“Ồ, ngươi nói thử xem?” Tam Vân Thiên hiếu kỳ hỏi.
Chỉ thấy Diệp Chiến vung tay lên một cái, trên bàn lập tức hiện lên mười cái lọ trong suốt, trong đó đựng một loại chất lỏng có nhiều màu sắc khác nhau.
Tên này cầm một lọ lên, sau đó nhấn vào đầu lọ, một làn sương lập tức bay ra, đi kèm với đó là một mùi thơm dịu nhẹ bắt đầu tỏa ra khắp phòng. Hít một chút thôi cũng có thể khiến người ta thoải mái, đầu óc cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
“Đây là?”
Tam Vân Thiên ánh mắt nóng bỏng nhìn vào chín cái lọ trên bàn, tuy không biết mấy cái lọ này là cái gì nhưng hắn có thể khẳng định công dụng cũng tương tự như Trâm hương.
Diệp Chiến thấy vậy liền cười nói: “Cái này được gọi là nước hoa, có công dụng lưu lại hương thơm cho đồ vật mà mình muốn, thời gian hiệu lực trong bảy ngày.”
“Tất nhiên là nó cũng độc quyền.”
“Giá cả?”
“Một trăm vạn lượng bạc một lọ, giá cả bán ra tùy Tam bá định đoạt.”
“Thành giao.”
Ngay sau đó, chỉ thấy Tam Vân thiên từ trong giới chỉ lấy ra một vạn lượng vàng xếp đầy trên sàn nhà, nhìn đống vàng óng ánh trước mặt mà Diệp Chiến nhịn không được liền nhếch miệng cười. Làm việc với người thông minh, đúng là thoải mái không gì bằng.
Như vậy, một ngày đi đàm phán thành công tốt đẹp, sau một tuần rựu trong bữa tiệc, hai người lại bí mật trở lại Thiên Hương lầu.
Cộng cả ngày hôm qua lẫn hôm nay, tổng thu nhập là hơn một nghìn hai trăm năm mươi vạn bạc trắng. Không chần chờ, hắn liền quy đổi hết sang điểm trao đổi, trong số đó một nửa là dùng để mua tài nguyên cho khương gia.
Số còn lại của hắn, vẫn cần phải từ từ suy tính kỹ càng.
“Nhạc phụ, từ nay về sau tầng thứ ba này chính là tàng bảo các của Khương gia, mọi người cần tài nguyên gì có thể nói với tiểu tế, tiểu tế sẽ liên hệ mua hộ cho, còn không tất cả vàng bạc sẽ được quy đổi thành tài nguyên tu luyện thường ngày.”
“Hài!” Khương chiến hít sâu một hơi cho lòng mình được bình tĩnh lại.
“Tiểu chiến, cuộc đời của bá và Khương gia may mắn nhất chính là gặp được con.” Nhìn đống tài nguyên xếp đầy trên sàn nhà, Khương Kỳ chỉ biết cảm khái chính cuộc đời mình. Cả đời hắn lăn lộn quan trường mấy chục năm, cũng không bằng vài ngày ngắn ngủi khi gặp Diệp Chiến.
“Nhạc phụ, người nói đi đâu vậy? Chúng ta là người một nhà mà, người một nhà không phải lên giúp đỡ lẫn nhau hay sao?”
“Phải! Chúng ta là người một nhà.”
Mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo, Diệp Chiến lại giao hết cho nhạc phụ của mình xử lý, hắn lại được thảnh thơi làm chưởng quỹ.
Vừa quay trở về phòng, Vị Y lại xuất hiện lên trêu ghẹo: “Một lọ nước hoa có giá một nghìn lượng bạc, ngài lại bán cho bọn họ cái giá một trăm vạn lượng bạc, từ đó ăn chênh lệch đến chín mươi chín vạn chín nghìn lượng bạc.”
“Ký chủ còn nói hệ thống là gian thương, ta thấy ngài càng giống gian thương hơn ta đấy.” Vừa nói còn không quên làm biểu cảm bĩu môi khinh thường.
“Khụ!”
“Cái này người ta gọi là bán thương hiệu, bán thương hiệu ngươi hiểu không?”