“Tiểu thúy, ngươi sang Thư Viện Vân Lan đánh một tiếng với nhạc phụ đại nhân giúp ta, nói là ta có chuyện quan trọng cần bàn với ngài ấy.” Vừa bước ra sảnh tầng một, nhìn thấy nha hoàn tiểu Thúy hắn liền hô lớn.
Nói xong, hắn vui vẻ cầm theo bánh xà phòng tiến lên tầng hai ngồi chờ.
Cũng không để hắn phải chờ lâu, tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa được mở ra, một nam nhân trung niên với khuôn mặt rạng rỡ bước vào tươi cười nói: “Tiểu chiến, ta nghe tiểu thúy nói con có việc quan trọng tìm ta.”
“Vâng!”
“Một việc rất quan trọng, liên quan đến sản nghiệp thứ hai của chúng ta.”
“Sản nghiệp thứ hai?” Nghe được bốn chữ này, gương mặt của Khương Kỳ càng trở lên rực rỡ, ánh mắt nhiệt hỏa nhìn chằm chằm Diệp Chiến.
Mới chỉ bán vài cuốn sách, bán vài tấm vé vào cửa mà bọn họ có thể kiếm được số bạc bằng mấy năm Thiên Hương lầu vất vả kinh doanh. Vậy, nếu thêm vài ba sản nghiệp tương tự, chẳng phải sẽ là một núi vàng sao.
Đột nhiên, hắn lại cảm thấy kinh doanh chưa bao giờ là khó cả.
Nhìn biểu cảm của Khương bá, Diệp Chiến chỉ cười nhạt rồi nói: “Người xem?” Cầm bánh xà phòng trên bàn tay, hắn nhanh chóng đưa ra cho Khương Kỳ xem.
“Cái này là?” Nhận vật nhỏ nhỏ màu xanh trên tay Diệp Chiến, Khươn g Kỳ không khỏi hiêu kỳ.
Ngửi ngửi thì có chút hương thơm dịu nhẹ, cầm vào thì khá cứng rắn, chẳng nhẽ một thứ có công dụng tương tự như túi thơm?
“Nhạc phụ, cái này tiểu tế gọi là bánh xà phòng, có công dụng trong tắm rửa để kỳ cọ cơ thể, ngoài ra sau khi sử dụng nó còn có thể lưu lại những mùi hương thanh mát trong một thời gian.” Diệp Chiến cười nói giải thích.
“Bánh xà phòng? Lại còn dùng để tắm rửa?”
Khương Kỳ ánh mắt khó hiểu nhìn Diệp Chiến, bình thường tắm rửa thì chỉ cần một cây gậy kỳ cọ trong nước mát là xong, đâu cần thiết phải phiền phức như vậy. Với lại, công dụng lưu lại hương thơm cũng không khác gì là mấy so với việc rắc hoa vào bồn tắm.
Như vậy, ai sẽ chịu bỏ tiền ra để mua thứ này chứ, Khương Kỳ ánh mắt có phần thất vọng.
“Ha ha ha.”
Hắn biết rõ chỉ nói xuông thì Khương bá sẽ không tin, dù sao cũng không phải mấy tên tiểu miêu tiểu cẩu có thể dễ dàng lắc lư.
Vung tay lên một cái, hai chậu nước sạch bằng gỗ xuất hiện trên bàn, Diệp Chiến lấy một ít bánh xà phòng cho vào tay rồi đưa xuống chậu nước kỳ cọ. Chỉ một nát, toàn chậu nước nổi bọt bồng bềnh, hương thơm cũng từ đó mà phảng phất ra khắp phòng.
Đứng một bên, Khương Kỳ cũng tò mò làm theo, dù không bán được bao nhiêu tiền nhưng cũng muốn thử một chút cái gọi là phát minh mới này.
Hắn lấy một chút xà phòng kỳ vào tay, sau đó nhúng hai bàn tay xuống nước, cũng chỉ một nát chậu của hắn cũng nổi đầy bọt trắng. Cảm giác đầu tiên là rất mát lạnh, bàn tay cũng trở lên trơn láng và mềm mại hơn một chút.
Hiện tại hắn đã là một trúc cơ kỳ, hiệu quả tẩy rửa cũng không thể hiện ra rõ rệt, bất quá hương thơm lưu lại trên tay là hoàn toàn sự thật. Mùi thơm một cách tự nhiên và thanh dịu, còn lợi hại hơn so với việc đeo túi thơm trên người.
“Mùi hương này chúng ta có thể thay đổi không?” Khương Kỳ nhìn sang Diệp Chiến hỏi, nếu có thể thay đổi, chỉ dựa vào mùi hương lưu lại này cũng có thể kiếm được chút tiền.
“Tất nhiên là được, thích mùi hương nào thì chúng ta có thể sản xuất loại đó.”
“Nếu vậy, món vật này cũng rất không tồi.”
“Đúng rồi Khương bá, ngoài công dụng tắm rửa ra nếu đem nó đi giặt cùng với quần áo thì sẽ thu được hiệu quả cực kỳ bất ngờ.”
“Người xem, đây là một bộ quần áo bẩn của một tên tiểu nhị trong quán chúng ta, với độ bẩn và dơ như thế này tiểu tế tin cho dù giặt đi gặt lại cũng không thể sạch được.”
Về vấn đề này, Khương Kỳ cũng hoàn toàn đồng ý với Diệp Chiến, với đặc thù của tiểu nhị chưa nói đến mùi mồ hôi, chỉ riệng việc suốt ngày tiếp xúc với bếp lúc và dầu mỡ, cho rù giặt kỹ đến mấy cũng không thể sạch.
Chẳng lẽ chỉ dựa vào thứ này lại có thể giặt sạch?
Nói có sách mách có chứng, Diệp Chiến không chần chừ liền ném bộ quần áo bẩn vào bên trong chậu nước mà không ngừng vò. Chỉ một lúc, chậu nước đang từ màu trắng dần chuyển sang màu đen đục, những vết ố cáu bẩn bám trên vải cũng dần được kỳ ra.
Nhìn độ đục của nước, Diệp Chiến cũng không khỏi lắc đầu ngao ngán, hắn phải thay đến chậu nước thứ ba thì mới không bị đổi màu.
Sau đó, hắn dùng linh lực hong khô bộ quần áo, chỉ chưa đầy một chén trà, từ một bộ quần áo cáu bẩn chỉ có thể vất đi, Diệp Chiến hắn lại có thể hô biến làm cho nó trở lại như mới.
“Thật thần kỳ.” Khương Kỳ cũng không khỏi kinh ngạc thốt lên, nhưng ngay sau đó lại một trận cười to nói: “Một vật thần kỳ như thế này, dù chúng ta bán mười lượng bạc thì người xếp hàng mua vẫn đông như kiến.”
Nghe xong suy nghĩ của Khương bá thì khóe miệng hắn khẽ giật giật, ngay lập tức lắc đầu nói ra ý nghĩ của mình: “Không không nhạc phụ, tiểu tế chỉ định bán nó với giá một lượng bạc mà thôi.”
“Một lượng bạc?” Khương Kỳ giật mình hỏi lại, hắn sợ mình nghe nhầm.
“Đúng vậy, chỉ có một lượng bạc.”
“Tại sao?”
“Là như thế này . . .” Diệp Chiến kể lại toàn bộ kế hoạch mà mình đã lập ra, từ công thức sản xuất cho đến quá trình gia công, cũng như lý do vì sao bọn họ chỉ cần bán với giá một lượng bạc.
Với một lượng bạc một bánh, bọn hắn đã đủ huyết kiếm.
“Ha ha ha, tốt tốt tốt.”
Sau một trận cười sảng khoái, Khương Kỳ mới bình tĩnh lại, trong lời nói của Diệp Chiến còn có một ý hắn liền xác minh lại: “Sản phẩm này của chúng ta là hoàn toàn độc quyền?”
“Vâng!”
“Hoàn toàn do chúng ta độc quyền, người xem, trong công thức này cần một nguyên liệu cốt lõi chính là phôi xà phòng, mà thứ này chỉ một mình tiểu tế mới có.”
“Cam đoan cả Cổ Châu này không một ai có.”
Nghe được lời khẳng định chắc lịch của Diệp Chiến, trong đầu Khương Kỳ lại có một kế hoạch khác, suy nghĩ một chút hắn liền nói: “Tiểu Chiến, chúng ta sẽ cùng hợp tác làm ăn vói Tam Vân Thiên.”
“Hợp tác cùng Tam Vân Thiên?” Ban đầu cũng có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó Diệp Chiến cũng bắt đầu suy nghĩ theo chiều hướng của Khương Kỳ, đề xuất này không phải không thể, thậm chí còn tốt hơn so với kế hoạch ban đầu mà hắn vạch ra.
“Bất quá, người này có đáng tin để cùng hợp tác?”
Kính mắt quét không thể nhìn thấu, hắn lại chưa từng tiếp xúc với người này, vì vậy không biết nhân phẩm như thế nào? Một khi tìm sai đối tượng hợp tác, lòng tham nổi lên thì người chịu thiệt có thể chính là bọn họ.
Nó khác với bán sách, ở mảng này bọn hắn chỉ ăn một miếng bánh nhỏ trên toàn bộ bữa tiệc, lợi ích của các bên tham gia đều khổng lồ đến không tưởng, vì vậy sẽ không có ai để tâm.
Nhưng bán bánh xà phòng lại không giống a.
“Nếu tiểu chất tin tưởng vào con mắt nhìn người của bá, thì chúng ta có thể cùng hợp tác làm ăn lâu dài với người này.” Khương Kỳ nhìn sâu vào mắt Diệp Chiến, ánh mắt nghiêm túc và chân thành nói ra.
Thời gian tích tắc được ba giây, Diệp Chiến cũng dùng lời chân thành trả lời: “Được! Tiểu tế tin nhạc phụ.”
Hai người nhìn nhau một cái, đều ngẩng đầu đồng thanh cười vang, có thể gặp tri kỷ có thể hiểu được mình thì còn cầu gì nữa. Nếu không phải hai người còn bận bịu nhiều việc, bọn họ đã lấy bình rựu ra uống đến không say không ngừng rồi.
“Tiểu Chiến, về mặt các loại nguyên liệu khác chúng ta có thể thông qua hắn thu mua, như vậy vừa không bị khan hiếm vật liệu dẫn đến gia tăng chi phí, chúng ta lại có thể chuyên tâm sản xuất số lượng tối đa nhất.”
“Nếu được như vậy thì tốt nhất.”
“Còn giá cả thì sao, chúng ta có lên giảm giá bán ra xuống để duy trì mức giá thị trường là một lượng bạc không?” Lúc này, trong vô tình Diệp Chiến đã thật sự coi Khương Kỳ là bạn làm ăn, mọi chuyện không còn tự quyết như ban đầu nữa.
“Theo bá nghĩ chúng ta lên giảm giá xuống một nửa, thay vì lợi nhuận là mười lượng chúng ta chỉ thu về năm lượng.”
“Đầu tiên, việc này sẽ đảm bảo đối phương cũng có thể kiếm được một nguồn lợi nhuận khổng lồ, thứ hai giá thị trường cũng sẽ không có đề cao, bách tính thường dân sẵn sàng chi tiền cho nó như một khoản bắt buộc.”
“Như vậy, cả ba bên đều cùng vui vẻ.”
Sau đó, hai người dành cả ngày để thảo luận về địa điểm sản xuất cũng như giá cả thuê nhân công, rồi thì quá trình sản xuất như thế nào cho tối ưu nhất.
Diệp Chiến cũng không ngần ngại mua một số khuôn đúc cũng như máy cắt giao cho Khương bá, dù sao mẫu mã cũng cần phải được chú ý một chút. Với các kết cấu đơn giản, hắn tin một thợ rèn của thành Thiên Vân thừa sức sao chép được.
Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, lúc này chỉ còn lại một việc đó là đàm phán với Tam Vân Thiên, Diệp Chiến tin chắc với khoản lợi nhuận khổng lồ như vậy, một người thông minh nhạy bén như hắn sẽ không từ chối vụ làm ăn này.