Phiên đấu giá đầu tiên thành công tốt đẹp, mười quyển truyện đều được lão bản của một số thế lực tranh giành, tổng giá trị đấu giá lên đến năm mươi vạn lượng bạc trắng.
Bất quá Diệp Chiến có chút ngạc nhiên, tại sao cuộc đấu giá lần này Tam Vân Thiên không có tham gia cạnh tranh, nếu không với tài lực của tên này hắn tin sẽ không có một ai có thể tranh nổi. So về tiền bạc, có ai có thể giàu hơn trưởng tử của một đại thương hội.
Nhưng mà cũng chỉ dừng lại ở nghi hoặc mà thôi, vắng mợ thì chợ vẫn đông.
Bên cạnh đó, ngày đầu tiên bán vé vào cửa cũng thu về hơn hai trăm vạn lượng bạc, mặc dù số lượng người đăng ký không đến một phần trăm dân số cả thành, bất quá vẫn là một ngày khai trương khá thành công.
Điều mọi người lo lắng nhất cũng không xảy ra, người của một số thế lực trong bóng tối không thấy đến gây sự, có vẻ như đứng trước lợi ích khổng lồ, dù là kẻ địch cũng có thể gác qua một bên.
Hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài.
Sản nghiệp đầu tiên đã thành công rực rỡ, bây giờ cũng là lúc tìm kiếm nguồn sản nghiệp khác, thể chất của hắn quá ngốn tài nguyên, không thể không nhanh chóng kiếm bạc.
“Nhưng mà lên làm cái gì bây giờ?” Diệp Chiến lại vắt óc lên suy nghĩ, nhưng suy nghĩ hơn nửa ngày mà vẫn chưa nghĩ được cái gì hay ho.
Trước mắt vẫn chỉ lên là kiếm bạc, mà cũng không lên quá khoa trương gây chú ý, phải biết bọn họ vẫn còn quá nhỏ yếu khó lòng gánh được hậu quả.
Kiếm tiền nhanh nhất là kiếm tiền từ người giầu, tiền dễ kiếm nhất lại là từ trên người phụ nữ.
“Phụ nữ, phụ nữ.”
“Có, nước hoa cùng bánh xà phòng.” Một loại nhằm đến đối tượng cao cấp, số lượng bán ra sẽ ít nhưng thắng ở cái giá cao. Một loại nhằm vào bình dân giá cả, thắng ở chỗ số lượng nhiều, thần võ vương triều đến hơn năm phần chỉ là dân chúng bình thường a.
Nghĩ liền làm, lập tức mở cửa hàng hệ thống ra kiểm tra, bánh xà phòng chủng loại rất nhiều bất quá giả cả thấp nhất cũng phải năm điểm trao đổi.
Mua vào đã năm lượng bạc, như vậy bán ra cũng phải hơn mười lượng bạc thì mới tính có lợi nhuận, vì trong đó còn rất nhiều khoản phí phát sinh. Diệp Chiến không khỏi trầm tư suy nghĩ, nếu thế hắn có thể tự sản xuất được không.
“Tiểu bạch, ngươi có biết công thức làm bánh xà phòng giá rẻ không?” Tên này không phải tự xưng mình là bảo mẫu cao cấp sao, chắc hẳn cái này cũng biết đi.
“Mấy loại này quá đơn giản, nhưng muốn tự sản xuất điều kiện đầu tiên là ngươi phải có phôi xà phòng, nếu không thì cũng bó tay.”
“Phôi xà phòng?”
Ngay lập tức Diệp Chiến vào lại cửa hàng kiểm tra, một điểm trao đổi có thể mua được một miếng phôi, điều này khiến cho Diệp Chiến chỉ biết câm nín. Theo như công thức của tiểu bạch, chỉ cần một miếng phôi là có thể sản xuất được hơn chục miếng bánh xà phòng.
“Hệ thống này cũng quá hố người đi.”
“Khụ! Ký chủ phải biết, người làm ăn không bao giờ chịu lỗ cả?” Vị nhún vai cười nói.
Không thèm quan tâm đến hệ thống nữa, Diệp Chiến dựa vào công thức của tiểu bạch bắt đầu đi thu mua dược liệu. Về tổng quan cũng chỉ có một vài loại thảo dược có giá một chút, còn lại gần như không đáng bao nhiêu tiền.
Rất nhanh chóng hắn đã thu thập đầy đủ số dược liệu cần thiết, bước tiếp theo chính là bắt tay vào làm thử.
Vừa trở về Thiên Hương lầu, Diệp Chiến lập tức đi xuống nhà bếp, một đám đầu bếp tiểu nhị thấy hắn đi vào đều nghi hoặc khó hiểu.
Một tên béo mặc tạp dề trong số đó liền tiến lên cười nói: “Diệp công tử, ngài thích ăn món gì thì chỉ cần dặn một tiếng cho tiểu thúy là được, ngài không cần đích thân đi xuống nha.”
“Phải đấy Diệp công tử.” Mấy tên tiểu nhị cũng lên tiếng nịnh nọt.
Nghe mấy người nói vậy hắn liền bật cười, đám người này lại tưởng hắn đói bụng lên mò xuống nhà bếp.
“Ừm!”
“Các ngươi có chút hiểu lầm, ta chỉ là muốn mượn nhà bếp các ngươi dùng thử một nát, cũng không có ý định làm món ăn gì .”
Nói xong, hắn quan sát xung quanh một chút, sau đó đi đến một cái bếp lửa trống, lấy một xô nước đổ vào rồi đun nóng. Tiếp theo là lấy toàn bộ dược liệu từ không gian hệ thống cho vào nồi, tiện tay lấy một cái gậy gỗ bên cạnh không ngừng ngoáy.
Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng đám người rảnh rỗi liền vui vẻ đứng nhìn, dù sao hiện tại cũng không có khách vào quán.
Bọn họ không biết công tử đang làm cái gì, nhưng có vẻ đang chế biến món ăn thì phải. Ngài muốn mượn bếp nấu nướng thì cứ nói thẳng, lại còn lý do lý chấu. Với tư cách là đầu bếp giàu kinh nghiệm, một số loại thảo dược mà Diệp Chiến dùng bọn họ đều có thể nhận ra.
Ví dụ như Bach liên, hương nhu, hồng sâm v.v…
“Thơm quá, không biết diệp công tử đang nấu món gì.”
“Thơm thật đấy, ta chưa từng thấy món ăn nào như này cả, chắc là một món súp canh đặc biệt.”
Diệp Chiến nghe đám người bình phẩm thì cũng không có lên tiếng giải thích, chỉ cười nhạt một tiếng rồi tiếp tục công việc của mình.
Và cứ thế hắn ngồi trông cái bếp hơn một canh giờ, mãi cho đến khi hắn cảm thấy hài lòng thì bác cái nồi xuống.
Vận hành khẩu quyết của Nghịch Thiên Quyết, chuyển linh lực sang hệ băng.
Dùng linh lực làm lạnh cấp tốc, đống sền sệt trong nồi lập tức chuyển sang thể rắn, Diệp Chiến không ngần ngại cầm tảng xà phòng đưa lên mũi ngửi. Một mùi hương thơm dịu nhẹ tỏa ra, nhưng chỉ dừng lại ở mùi thơm còn chưa đủ, cái chính vẫn là công hiệu của nó.
“Công tử đây là?”
Không chờ mấy người kịp thắc mắc, Diệp Chiến bẻ một miếng nhỏ hưng phấn tiến đến thùng nước, xoa xoa một chút lên tay, bánh xà phòng vừa tiếp xúc với nước liền nổi lên rất nhiều bọt trắng, cảm giác không quá khác biệt.
“Tu tiên ta có thể là phế vật, bất quá tài lẻ ta đây lại không thiếu.” Hắn hưng phấn cười to, theo hắn ước tính, chỉ mất có ba lượng bạc là có thể tạo ra mười hai bánh xà phòng, mỗi cái bán một lượng bạc thì hắn cũng huyết kiếm.
“Đây là?”
Nhìn đám bọt trắng nổi lên trong thùng nước, nhìn lại cái cục màu xanh lè trong tay công tử, rốt cuộc mấy người cũng hiểu. Đúng như công tử nói, hắn không phải làm món ăn cái gì, thực chất là đang làm một vật dùng để rửa tay mà thôi.
Mất nửa ngày trời chỉ để làm mấy cái thứ vớ vẩn như này, công tử đúng là nhàn nhã chịu không nổi.
Ánh mắt Diệp Chiến quét qua mọi người một cái liền cười nói: “Vật này gọi là bánh xà phòng, có công dụng làm sạch cơ thể, nó còn giúp lưu lại hương thơm trên người.” Nói xong, hắn liền dơ tay của mình đưa lên, đi đến trước mặt cho từng người ngửi thử.
“Oa!” Đám người không khỏi kêu lên một tiếng.
“Quả thật rất thơm, vật này cách làm đơn giản nhưng lại thần kỳ như vậy.”
“Ta thấy túi hương của tú bà bên Ngân Nguyệt lầu cũng chỉ xứng đáng xách dép, chạy mười con phố cũng không có thơm bằng.”
“Ha ha ha.”
“Vật do bản công tử phát minh ra, những thứ tầm thường kia sao có thể so sánh.” Diệp Chiến ngửa mặt ưỡn ngực tự tin nói.
“Nhưng mà vật thần kỳ như vậy chắc giá cả không rẻ đâu, cỡ như chúng ta chỉ có thể đứng từ xa mà thèm nhỏ rãi thôi.”
Diệp Chiến nghe vậy càng cười lớn tiếng nói: “Không đắt, không đắt, mỗi một miếng chỉ cần một lượng bạc mà thôi, mỗi lần sử dụng có thể dùng được dăm bữa nửa tháng.”
“Thật sự chỉ có một lượng bạc?” Một tên tiểu nhị nuốt nước bột không thể tin được.
Một tháng làm tiểu nhị của hắn cũng kiếm được mười mấy lượng, nếu chỉ mất một lượng mà có thể xài được vật thần kỳ này trong một tháng thì hắn có chết cũng muốn. Nếu so với những túi thơm đắt đỏ kia, thì vật này không khác gì biếu không.
Ánh mắt của mọi người liền đổ dồn về phía cục xà bông, trong ánh mắt chứa đầy sự tham lam và thèm muốn.
Bất quá không để mọi người hưng phấn lâu, chỉ thấy Diệp Chiến ngưng tự linh khí về phía ngón tay, một đường sức mạch linh lực liền phóng ra, hắn điều khiển ngón tay cắt cục xà bông to thành mười hai bánh nhỏ.
“Các ngươi xem, một lượng bạc sẽ được một cục như thế này, mỗi lần dùng chỉ cần xài một tý là đủ, có khi dùng cả một tháng cũng không hết.”
Vừa nói Diệp Chiến vừa thị phạm cho mọi người cách sử dụng.
“Ngọa tào.” Nhìn hành động của Diệp Chiến mọi người đều trợn mắt há mồm, một tên trong số đó không khỏi mắng tục một câu.
Bọn họ cứ nghĩ một lượng bạc sẽ mua được một cục to đùng kia cơ, thật không ngờ ý của công tử lại là một cục nhỏ xíu như vậy.
Mấy người khóe miệng không khỏi giật giật, trong lòng thầm mắng chửi mười tám đời tổ tông nhà Diệp Chiến.
“Các ngươi đừng nhìn nó bé mà khinh thường, một cục như này các ngươi có thể sử dụng được cả tháng đấy chứ không ít đâu.”
“Chuyện này, . . .” Mấy người bắt đầu xoán xuýt xoa xoa hai bàn tay.
Nhìn biểu cảm của mọi người, Diệp Chiến liền lên tiếng nói tiếp: “Bất quá, sản phẩm lần này chỉ là đồ thử nghiệm, bản công tử có thể tặng cho các ngươi dùng thử.”
“Diệp công tử, ngài nói là thật.”
“Tất nhiên, bản công tử nói một là một, quyết không hai lời.”
Mấy người trong nhà bếp nhìn nhau một cái, mọi người đều đồng thanh hô to: “Diệp công tử vạn tuế, Diệp công tử vạn tuế.”