“A . . .”
“Thật sảng khoái.”
Sáng sớm hôm sau, không cần iphone hay đồng hồ báo thức, chỉ dựa vào đồng hồ sinh học mà Diệp Chiến thức dậy vào đúng bảy giờ sáng.
Làm một chút động tác vươn vai, cũng như xuống giường làm một vài động tác thể dục nhịp điệu cho thư giãn gân cốt.
“Vị Y, ta bế quan được mấy ngày rồi.”
“Tính cả ngày hôm nay thì vừa tròn ngày thứ bảy.”
Như vậy có nghĩa là hôm nay là ngày thư viện Vân Lan mở cửa hốt tiền, cũng may không bỏ lỡ một ngày trọng đại như vậy.
“Xuất quan thôi!”
Vừa mở cửa bước ra đến ngoài hành lang, hắn đang định đi xuống tầng hai thì cảm nhận được khí tức của Ninh Như Vân đột nhiên tăng vọt. Linh khí bắt đầu bạo động, bốn phương tám hướng như dòng lũ đổ vào trong phòng.
Cũng không lâu lắm, chỉ tầm một nén nhang cô nàng này liền đột phá cảnh giới, đột phá đến tầng thứ bảy luyện khí kỳ.
Diệp Chiến thấy vậy không khỏi cảm thán, thiên căn đúng là thiên căn, chỉ cần có đủ tài nguyên thì không có gì là không thể. Bảy ngày tăng ba tằng tu vi, như vậy cứ hai ngày lại tăng lên một tầng cảnh giới, người so với người tức chết người mà.
“Đúng rồi, điều gì sẽ xảy ra khi Khương Lan cùng Ninh Như Vân cũng tu luyện Ngịch Thiên Quyết nhỉ? Liệu có thể đạt đến mức độ nào, có thể phá vỡ được bao nhiêu tầng cực cảnh?”
Nghĩ thôi mà đã thấy tò mò.
“Ký chủ, sử dụng ngọc giản truyền pháp, có thể giúp người tiếp nhận công pháp một cách nhanh chóng mà không tốn quá nhiều thời gian.” Đúng lúc này, Vị Y liền xuất hiện cười tươi giới thiệu.
“Ngọc giản? Đó là cái gì?”
Nhìn khuôn mặt ngơ ngác không hiểu của Diệp Chiến, Vị Y cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ, một chút tu chân thường thức cũng không biết, vậy mà suốt ngày toàn làm những việc tào lao không đâu.
“Khụ!” Sau khi được Vị Y truyền cho không ít tu chân thường thức, Diệp Chiến liền xấu hổ cười cười.
Cầm hai viên ngọc giản trên tay, điều đầu tiên hắn cảm nhận được là nó khá nhẹ và mát lạnh, nhưng cũng chỉ dừng lại tại đó, trông nó không khác những viên ngọc bình thường. Hắn liền thử dùng tinh thần lực khắc công pháp vào bên trong, cũng không quá khó khăn.
“Hô!” Thở ra một ngụm trọc khí.
“Mười điểm trao đổi một viên không lỗ vốn.”
Diệp Chiến từ từ đi đến cửa phòng của Ninh Như Vân, dùng ngón tay chọc thủng một lỗ nhỏ để nhìn vào bên trong. Không nhìn còn tốt, vừa nhìn hắn liền hộc máu mũi, hai mắt sáng như đèn pha ô tô, khuôn mặt trở lên có chút vô sỉ.
“Ngọc trắng hoàn mỹ, da như băng, xương như ngọc, quá mát mẻ quá mát mẻ rồi.”
“Ký chủ không bao giờ làm mấy chuyện đứng đắn, đồ sắc lang.” Vị Y mắng xong một câu thì cũng lặn mất.
“Ka ka ka.”
Cười thầm một chút, Diệp Chiến cũng không để cho thằng em khống chế cảm xúc, lấy một viên ngọc giản ném vào bên trong. Làm xong, hắn liếc mắt một chút liền tiến đến phòng của Khương Lan, lần này hắn chỉ đục một lỗ ném ngọc giản vào rồi rời đi.
Vừa tiến xuống tầng hai, thấy không khí có chút im lặng mà khó hiểu, đến cả một bóng ma cũng không có. Hắn mở cửa tiến vào phòng đặc biệt cũng không thấy Khương bá cùng mọi người đâu.
Đang không hiểu chuyện gì xảy ra, lúc này, âm thanh nhộn nhịp từ bên ngoài cửa sổ liền thu hút sự chú ý của hắn.
“Ngọa tào.”
Nhìn dòng người lũ lụt xếp hàng bên cạnh Khương gia tửu lầu, ngoài ra còn một đám người đứng xa xa bàn tán chỉ trỏ thì Diệp Chiến không khỏi mắng tục một câu.
Không đúng, lúc này không lên gọi là Khương gia tửu lầu nữa vì bảng hiệu đã được thay thế bằng một cái tên mới “Vân Lan thư viện.”
“Xếp hàng mua vé?” Nhìn hình ảnh này hắn lại nhớ đến những đêm show nhạc hội kiếp trước, vì muốn gặp mặt ido của mình mà sẵn sàng đứng xếp hàng chờ đợi từ sáng sớm cho đến tối mịt.
Diệp Chiến hắn có chút hoài niệm mà thở dài.
“Các ngươi nói xem, chỉ mất mười lượng bạc, lại có thể đọc miễn phí tất cả các tác phẩm trong vòng một tháng, Thiên Hương lầu này có bị ngu không?”
“Như vậy chẳng phải càng tốt sao?”
“Mấy ngày nay ta nghe đồn trong thư viện có mấy nghìn quyển, mỗi quyển đều không thua kém tác phẩm Đấu phá thương khung là mấy.”
“Như vậy, với mười lượng bạc chúng ta kiếm lớn,.”
Một đám người đứng xếp hàng nói chuyện phiếm, Diệp Chiến đứng nghe cũng chỉ biết cười nhạt.
Nhưng mà tại sao Khương bá lại không làm theo kế hoạch ban đầu, thu phí theo mỗi canh giờ, điều này làm hắn có chút bối rối khó lòng lý giải. Hắn không tin Khương bá đột nhiên nổi lòng tham, vì cái lợi trước mắt mà thu mức phí cực đại.
Một người thông minh khôn khéo như hắn, sẽ không bao giờ mắc phải một lỗi sai ngu xuẩn như vậy.
Tiếp tục đứng quan sát tình hình bên dưới, hắn liền nhận ra có chút gì đó hơi là lạ, đa số đám người xếp hàng chia top ra để nói chuyện. Những người này trông có vẻ khá thân thiết, không giống như lần đầu gặp mặt.
Chú ý một chút, sẽ thấy trên ngực bọn họ đều có tiêu ký giống nhau.
“Thì ra là vậy!” Diệp Chiến không khỏi mỉm cười một tiếng, Khương bá không hổ là Khương bá, người có thể leo lên vị trí tam phẩm đại thần sao có thể là người ngu.
Bất kể là người của thế giới nào, muốn kiếm tiền nhanh nhất chính là kiếm tiền từ trong tay người có tiền.
Đúng lúc này, từ bên trong Vân Lan thư viện Khương bá cùng Khương mẫu đi ra trước cửa, hai tay chắp trước ngực mỉm cười chào: “Hôm nay, Khương mỗ thay mặt Thiên Hương lầu hoan nghênh các vị đến đây chúc mừng ngày thư viện thành lập.”
“Chúc mừng chúc mừng Vân Lan thư viện.”
“Chúc mừng, chúc mừng.”
Một đám lão bản, công tử ca quyền quý đứng đối diện nhao nhao ôm quyền cười tươi lấy lòng. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở nói miệng xuông, chẳng ai có ý định tiến lên tặng quà, mà cũng chẳng có ai mang quà theo.
Khương Kỳ thấy vậy cũng chỉ nhếch mép lên cười, liền tiếp lời: “Nếu vậy, mong sau này các vị tiếp tục ủng hộ.”
“Khương chưởng quỹ khách khí, chúng ta còn phải cảm ơn Thiên Hương lầu mang đến cho chúng ta tuyệt tác thiên cổ như này.”
“Đúng vậy, Ninh lão bản chính là nữ thần trong lòng chúng ta.”
Đám người đang đứng xếp hàng từ phía xa cũng nhao nhao chúng mừng, mỗi người một câu bày tỏ thành ý vui vẻ.
“Tam hoa thương hội đến chúc mừng Vân Lan thư viện và Thiên Hương lầu.” Tam Vân Thiên từ đằng xa tiến đến, trên gương mặt tròn trục của mình nở một nụ cười thân thiện.
Sau sự kiện bạo động linh khí một vài ngày vừa qua, hắn đã thay đổi chủ ý, quyết định ở lại thành Thiên Vân quan sát một thời gian. Hắn cảm thấy nơi này có cái gì đó đang dần dần biến đổi, dường như là nơi hội tụ thiên tài.
Cụ thể như thế nào hắn cũng không rõ, nhưng với trực giác kinh doanh nhạy bén của mình, hắn tin ở nơi này có thể giúp hắn tranh đoạt được ngôi vị thương chủ, thậm chí còn có thể giúp Tam hoa thương hội thôn phệ hai nhà còn lại.
“Ồ! Thì ra là Tam huynh, thất kính thất kính.” Khương Kỳ có chút bất ngờ, tên này vẫn còn ở lại đây mà chưa về kinh tham dự thọ yến Tam lão gia tử.
Phải biết lần thọ yến này có ý nghĩa cực kỳ quan trọng, chính là thời điểm chuyển giao quyền lực từ đời thứ ba sang đời thứ tư. Tên này mặc dù là trưởng tử, nhưng Tam gia lại có quy định chọn tài không chọn trưởng.
Vì vậy, tên này không sợ lão gia tử giận chó đánh mèo, hủy bỏ luôn tư cách tham dự đoạt gia chi chiến hay sao.
Nhìn vẻ nghi hoặc khó hiểu của Khương Kỳ, tên Tam Vân Thiên cười ha ha một tiếng, ánh mắt ra hiệu cho hắn yên tâm mình tự có sắp xếp.
Sự xuất hiện bất ngờ của Tam Vân Thiên khiến một số người có chút bồn chồn không yên tâm, ai cũng biết Tam hoa thương hội đứng trong top ba thương hội giàu có nhất Thần Võ, nếu tên này tiếp tục nhúng tay vào miếng bánh này thì bọn họ thực sự đến cháo cũng không có mà húp.
Một số người ánh mắt âm trầm nhìn về phía Tam Vân Thiên, nếu không phải không thể thăm dò ra sâu cạn của tên này, bọn họ đã cho người xử lý rồi.
Nhìn xuống phía dưới, bầu không khí có chút căng thẳng, Khương Kỳ liền lên tiếng: “Các vị, ngoài việc bán vé vào cửa, thư viện chúng ta có thêm một hạng mục đó là đấu giá sách.”
“Đấu giá?” Đám lão bản ông chủ bên dưới nghe xong thì giật mình, bọn họ chưa hề nghe được một chút tin tức nào cả.
Một người trong số đó lên tiếng hỏi: “Không biết đấu giá hình thức như thế nào? Và bao giờ bắt đầu đấu giá?”
“Ngay hôm nay sẽ có, mỗi lần đấu giá sẽ là mười quyển người nào trả giá cao nhất sẽ đạt được, và cứ bảy ngày chúng ta sẽ thực hiện đấu giá một lần.” Khương Kỳ mỉm cười giải thích.
Nghe đến đây, Diệp Chiến đã hoàn toàn hiểu được dụng ý của Khương Kỳ, đấu giá sẽ dành cho giới siêu giàu muốn một phát ăn ngay. Những người có sách thông qua hình thức đấu giá sẽ nắm giữ được tiên cơ, có thể đi trước nắm giữ thị trường.
Còn người không có đủ bạc để tham gia đấu giá, vẫn có thể lựa chọn hình thức mua vé, thông qua hình thức này để sao chép mang ra ngoài. Những người lựa chọn hình thức sao chép, chủ yếu là thương nhân bình thường không có bối cảnh hậu thuẫn.
Mười lượng bạc trong một tháng với bọn họ, hoàn toàn có thể tham gia vào.
Bất quá dù đám người này chọn cách nào, Thiên Hương lầu vẫn là người chiến thắng cuối cùng, kế sách tuyệt luân không một kẽ hở.