Thời điểm Diệp Chiến thức tỉnh một phần tỷ huyết mạch, một lỗ nhỏ phong ấn bắt đầu được mở ra, cùng lúc đó tại một tiên phủ nằm ẩn sâu trong một tiểu giới. Một lão già râu tóc trắng như tuyết đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, toàn thân toát lên vẻ tiên phong đạo cốt.
Trong tiên phủ tràn ngập vân vụ, pháp tắc lượn lờ, tiên âm đại đạo phảng phất bốn phía xung quanh.
Đúng lúc này, lão già như cảm nhận được một thứ gì đó liền mở hai mắt ra, ánh mắt lập tức sáng lên còn khuôn mặt biểu lộ sự kích động, toàn thân trở lên run rẩy.
“Nó nó còn sống, nó thật sự vẫn còn sống.” Lão già liên tục lẩm bẩm, nhưng ngay sau đó lão lại cau mày lo sợ.
Năm xưa vào thời điểm huyết mạch bị phong ấn, toàn bộ thần căn cùng chí tôn cốt đã bị hút cạn dẫn đến khô héo không thể bước vào tu tiên lộ. Mười bốn năm sau phong ấn lại được kích hoạt từ từ khai mở, rốt cuộc là nó gặp được cơ duyên hay bị một ai đó cưỡng ép phá bỏ phong ấn.
Suy nghĩ cũng không giải quyết được vấn đề, lão liền âm thầm rời khỏi tiểu giới trở về tộc địa Vân gia tại Vân Châu.
Lần này hắn trở về cũng không có kinh động đến bất kỳ ai kể cả tộc trưởng đương thời, âm thầm sử dụng thuật pháp Càn Khôn Dịch Chuyển để tiến về tộc phủ của đồ tôn Vân Hạo Thiên. Đừng nhìn Vân gia là một trường sinh thế gia huy hoàng sáng rọi, nhưng bên trong đã mục nát đến không tưởng.
Các mạch không ngừng đấu đá lẫn nhau tranh giành quyền lực, dù phải dùng những biện pháp đê tiện bỉ ổi cũng không từ thủ đoạn.
Tin tức hậu tôn của hắn còn sống tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, nếu không một mạch nhà hắn có thể sẽ phải trở về với cát bụi. Tu chân giới luôn luôn tàn nhẫn như vậy, nếu không phải trực hệ nhà mình thì chẳng có thể tin được ai.
Trời lúc này đã nhá nhem sáng, phu phụ Vân Hạo Thiên đang tu luyện trong mật thất đột nhiên mở mắt ra kinh ngạc. Kể từ sau sự kiện năm đó, lão tổ cũng vì tức giận mà bế quan suốt mười bốn năm không quản sự vụ gia tộc.
Nhìn lão già nhà mình đêm hôm khuya khoắt trực tiếp tiến đến, hai ngươi lập tức đứng dậy cung kính hành lễ: “Lão tổ, người xuất quan có chuyện gì quan trọng.”
Âm thanh vang lên đầy trầm tính và quyền uy, nhưng trong đó lại ẩn chứa một cái gì đó vẻ bất đắc dĩ cùng không cam lòng.
Đường đường một Tiên Vương sao lão không nghe hiểu cảm xúc trong lời nói của đồ tôn nhà mình, bất quá lão cũng chỉ biết lắc đầu thở dài. Nhưng hôm nay lão đến đây là muốn chứng thực một điều, điều này có thể thay đổi vận mệnh tương lai của chi mạch nhà hắn.
“Hạo Nhiên, Vân Mộng không cần câu lệ tiểu tiết.”
“Vân Mộng, con là người Long tộc có thể cảm nhận được huyết mạch của hậu duệ nhà mình không?”
Phu phụ hai người Vân Hạo Nhiên quay sang nhìn nhau nghi hoặc, không phải tiểu Ngọc xảy ra chuyện gì đấy chứ.
Long Vân Mộng lập tức dùng huyết mạch cảm ứng huyết mạch của Vân Tiểu Ngọc, nhưng không có chuyện gì xảy ra, tiểu Ngọc vẫn bình an bế quan tu luyện.
“Chuyện này . . .”
“Không phải là tiểu Ngọc, mà là tiểu Chiến.”
“Tiểu . . . tiểu Chiến?”
Hai người kinh ngạc hô lớn, tình cảm của người làm phụ thân phụ mẫu lại bắt đầu trỗi dậy trong người họ, thân thể hai người run rẩy nhớ lại hình ảnh của đứa bé nằm trên tã lót. Khuôn mặt của tiểu bảo bảo béo tròn trắng nõn, toàn thân trắng như tuyết mềm mại như mỡ đông.
Long Vân Mộng lại một lần nữa dùng huyết mạch cảm ứng huyết mạch của đứa con trai, tuy không rõ ràng và mãnh liệt như của tiểu Ngọc nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được.
“Tiểu Chiến . . . tiểu Chiến nó thật sự vẫn còn sống?” Âm thanh run rẩy, nước mắt lăn dài.
Đứng bên cạnh ôm lấy phu nhân của mình, Vân Hạo Nhiên cũng không khỏi run rẩy, trái tim không ngừng gia tốc, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Khụ!” Lão già nhìn biểu hiện của hai người đành phải ho lên một tiếng để gây chú ý, thời gian của hắn không có nhiều, không thể ở lại Vân Châu quá lâu tránh rút dây động rừng.
“Hạo Nhiên, Vân Mộng, mặc dù chúng ta biết tiểu Chiến còn sống, nhưng cần phải xác định rõ nó có gặp nguy hiểm không.”
“Năm xưa khi tiểu Chiến vừa được sinh ra, ngay lập tức dùng Vân Linh Lung Tháp làm vật dẫn để phong ấn huyết mạch của nó lại. Những ngày gần đây phong ấn đang dần dần được loại bỏ, ta đang lo lắng không rõ là nó tự cởi bỏ phong ấn hay bị cưỡng ép.”
“Vân Mộng, con có thể thông qua huyết mạch cảm ứng được không?” Lão già ánh mắt lo lắng hỏi.
“Được, để con thử lại.”
Nói xong, Long Như Mộng liền thi triển một bí pháp thượng cổ long tộc, thông qua huyết mạch trực hệ để nhìn xem tình hình người cần xem.
Một lúc sau, vài hình ảnh mơ hồ liền hiện lên trong tâm trí của cô, mặc dù ngắn ngủi và không rõ ràng nhưng như vậy cũng đã đủ rồi, biết được nhi tử của mình vẫn an toàn, lại có thể bắt đầu tu luyện thì cô mừng rơi nước mắt.
“Lão tổ, Hạo Nhiên, tiểu Chiến vẫn an toàn, ngoài ra còn gặp được cơ duyên có thể bắt đầu tu luyện.”
“Vậy là tốt, vậy là tốt rồi.” Lão già ngửa cổ lên trời cười to, lúc này lão không còn phong phạm của một vị Tiên Vương chí cao nữa.
Không thể trách hắn kích động như vậy, chưa tính đến thần căn cùng chí tôn cốt, chỉ riêng với huyết mạch của tên tằng tôn này thôi cũng có thể ngạo thị thiên địa, sánh ngang cùng đám cổ thánh tử thánh nữ của Cổ tộc.
“Lão tổ, chúng ta có lên cử người âm thầm tìm kiếm Chiến nhi?” Vân Hạo Nhiên hít sâu lại cho đầu óc thanh tỉnh, thanh âm trở lên nghiêm nghị nói.
Nghe phu quân mình nói như vậy, Long Vân Mộng nóng nảy nói ra suy nghĩ: “Tất nhiên là phải nhanh chóng phái người tìm kiếm Chiến nhi trở về, suốt mười bốn năm chúng ta đã không làm trọn tình nghĩa phụ mẫu. Bây giờ biết nó còn sống, chúng ta không thể để nó tiếp tục lưu lạc ở bên ngoài.”
Trái ngược với cảm xúc của Vân Mộng, Hạo Nhiên nghe vậy thì cũng không nói gì, chỉ im lặng đợi ý kiến của lão tổ.
Suy nghĩ của phu nhân hắn quá đơn giản, một mạch bọn họ chỉ có một tiểu Ngọc thôi đã bị khắp nơi chèn ép, nếu một khi biết còn có một tuyệt thế thiên tài khác đang lưu lạc ở bên ngoài thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
“Thôi, hãy thuận theo ý trời, chỉ còn khoảng một trăm năm nữa là đến thời điểm chọn tộc trưởng đời kế tiếp, chúng ta không lên đứng đầu sóng ngọn gió.”
“Yên ổn phát dục mới là thượng sách.”
Nghe vậy, Long Vân Mộng có chút buồn đắng chát, cô cũng hiểu những gì hai người họ lo lắng, có trách chỉ có thể trách thực lực của bọn họ không đủ mạnh để nắm giữ vận mệnh của mình trong tay.
Mặc dù không thể nhìn nhận lại nhi tử, nhưng cử người âm thầm bảo vệ chắc hẳn cũng được đi, vì vậy cô liền dò hỏi: “Lão tổ, vậy chúng ta có lên đưa người âm thầm tìm kiếm và bảo vệ nó không? Với tài nguyên của chúng ta, tiểu Chiến có thể nhanh chóng trưởng thành hơn.”
“Chuyện này chắc là được!” Vân Hạo Nhiên cũng tỏ vẻ đồng quan điểm với phu nhân của mình.
Trong lòng hắn cũng có chút áy láy, nếu không làm một chút gì đó thì lòng của hắn không thể yên tĩnh tu hành được.
“Hài!”
“Ta hiểu trong lòng hai đứa đang nghĩ gì, nhưng chuyện này cũng không thể được.”
“Chưa tính đến việc có thể tìm được người thích hợp làm việc này hay không, chỉ riêng một mạch gia chủ có cường đại Thiên Sư chúng ta đã không thể che dấu được rồi.”
“Thiên sư?” Lần đầu tiên nghe được bí mật này, hai người liền kinh hô.
Trong tất cả các nghề, Thiên sư có thể nói là một trong những nghề cao quý nhất cũng như đáng sợ nhất, bọn họ có thể tiên đoán tương lai, nghịch đảo âm dương thậm chí là cải tử hoán mệnh. Cải tử hoán mệnh ý nghĩa như tên, có thể hoán đổi số mệnh của vị đế vương cho một tên ăn mày, có thể thay đổi số phận hoàn toàn của hai người.
“Chuyện này cũng một lần tình cờ ta mới phát hiện được, một mạch gia chủ đang âm mưu một cái gì cực kỳ kinh khủng, vì vậy ta không muốn Chiến nhi phải tham dự vào.” Lão già khuôn mặt âm trầm, đôi mắt ẩn sâu sự lo lắng.
“Ngay cả Ngọc nhi, cũng lên tìm cơ hội đưa nó rời khỏi Vân Châu, tốt nhất là lên đến một số tiểu châu ở phía đông.”
“Ta có một dự cảm không lành, có thể một trận hạo kiếp cách chúng ta không xa.”
“Vâng, lão tổ.”
Lão tổ vừa đi, bầu không khí lại rơi vào một khoảng lặng, hai phu thê nhìn nhau một cái cũng chỉ biết thở dài. Chung quy tất cả tại sức mạnh của bọn họ quá nhỏ bé, đứng trước trường hạo kiếp chỉ có thể làm pháo hôi cho người khác tùy thời sai khiến.
“Có lẽ, tiểu Chiến rời xa chúng ta, rời xa Vân gia lại là một sự lựa chọn tốt.” Long Vân Mộng nhìn về một phương xa, đau khổ thì thầm.
Trong khi ở một nơi xa xôi có những người đang rất lo lắng cho Diệp Chiến, thì lúc này tại tầng ba Thiên Hương lầu hắn lại ngủ rất ngon lành. Trên khóe miệng nước rãi lăn dài xuống đệm, thỉnh thoảng còn nhếch miệng cười vô sỉ.
Hắn đang mơ một giấc mơ rất sung sướng, một giấc mơ của nhân sinh.