Thiên Hương lầu tầng thứ ba.
Sau ba ngày bạo động linh khí, cuối cùng đến đầu canh ngày thứ tư cũng chấm dứt, linh khí lại an tường trở lại.
Trong phòng DIệp Chiến ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, hai mắt nhắm nghiền cảm nhận nguồn linh khí mênh mông trong đan điền. Cảm giác lúc này của hắn giống như một mãnh hổ, một chân táp ra thì có thể đánh nát một núi đá nhỏ.
“Hô!” Thở ra một ngụm trọc khí.
“Cuối cùng cũng có thể tăng tu vi lên luyện khí tàng chín, ta đúng là quá phế vật!” Diệp Chiến không khỏi cảm thán, theo như Lãnh Cơ Bạch nói thì thân thể hắn không có vấn đề, vậy chỉ có thể đổ cho hắn quá phế vật mà thôi.
Xem ra, tương lai muốn tu vi tăng trưởng không còn đơn giản như mấy tầng đầu, chắc chắn sẽ phải tốn rất nhiều tài nguyên.
Kiếm tiền kiếm linh thạch a, không thể lười biếng được rồi.
“Đúng rồi tiểu Bạch, bây giờ ta đã đạt đến luyện khí tầng chín, bước tiếp theo lên làm cái gì nữa?” Diệp chiến quay sang nhìn Lãnh Cơ Bạch hỏi.
“Tất nhiên là tu luyện?”
Nghe vậy, Diệp Chiến trợn tròn mắt hỏi: “Ta biết là phải tu luyện, nhưng mà là tu luyện cái gì?”
“Tất nhiên là tu luyện lên tầng tiếp theo?” Lãnh Cơ Bạch cũng trợn tròn mắt đáp.
“Tầng tiếp theo không phải là trúc cơ kỳ hay sao, ngươi không phải đã nói lên đánh bóng giai đoạn luyện khí kỳ trước à?”
“Khụ!”
“Ngươi hiểu lầm, ý của ta không phải là lên trúc cơ kỳ, mà là tu luyện lên những tầng tiếp theo của giai đoạn luyện khí kỳ.”
Nhìn mặt ngơ ngác không hiểu của Diệp Chiến, Lãnh Cơ Bạch lắc đầu lý giải: “Tầng thứ chín không phải giới hạn của luyện khí kỳ.”
“Vậy đâu mới là giới hạn?”
“Không biết, có thể là một vạn hai vạn thậm chí trăm vạn cũng có thể.” Lãnh Cơ Bạch thản nhiên vô tư nói.
“Ngươi không phải đang đùa với ta à?”
“Một thiên tài bình thường khi đạt đến luyện khí tầng chín sẽ tương đương với chín vạn cân lực lượng, một con non vương thú khi mới sinh ra sẽ có ngay mười vạn cân lực lượng. Đấy còn chưa tính đến con non của thánh thú thần thú.”
“Vậy những thiên tài của nhân tộc thì sao?”
“Nhân tộc sinh ra đã nhỏ yếu, nhưng thông qua rèn luyện ở giai đoạn luyện khí kỳ, không ngừng bổ sung thiếu khuyết của thiên địa.”
“Mỗi một tầng luyện khí cực cảnh, có thể đạt được hơn mười vạn cân lực lượng.”
Nghe đến đây Diệp Chiến cuối cùng cũng hiểu, trong lòng hắn lúc này lại không ngừng sục sôi ý chí, kiếp trước hắn đỉnh đỉnh là một đại thiếu gia thì kiếp này hắn cũng muốn làm đỉnh đỉnh đại lão, đứng trên cao nhìn xuống nhân sinh.
Hít một hơi thật sâu cho đầu óc thanh tỉnh, liền mở miệng nói: “Tiểu Bạch, ngươi nói xem làm sao có thể đột phá cực cảnh của luyện khí kỳ.”
“Trong cửa hàng hệ thống có một môn công pháp gọi là nghịch thiên quyết, tu luyện theo nó có thể giúp ngươi đột phá cực cảnh của luyện khí kỳ. Còn có thể đột phá đến tầng nào thì còn phải phụ thuộc vào thể chất của ngươi.”
“Nghịch thiên quyết.” Diệp Chiến lẩm bẩm một câu, ngay sau đó hắn liền vào cửa hàng kiểm tra.
Nhìn giá một chút hắn không khỏi ngạc nhiên, không hề đắt như hắn tưởng tượng, thậm chí chỉ là dùng ba nghìn điểm trao đổi để mua.
Bất quá như vậy lại càng tốt, đỡ tốn được bao nhiêu tiền.
“Đinh! Ngịch thiên quyết đã mua thành công, ký chủ vui lòng kiểm tra.”
Âm thanh vừa vang lên, một luồng tin tức khổng lồ được truyền vào trong lão, thấy vậy hắn cũng thử tu luyện một phen.
Hào hứng vận hành theo khẩu quyết, nhưng một lúc sau chỉ thấy một luồng linh khí nhỏ như sợi chỉ tiến vào trong cơ thể làm cho hắn không khỏi buồn bực.
“Khụ!”
“Vị Y, giúp ta một tay.” Diệp Chiến xấu hổ cười nói.
“Hi hi, ký chủ, một vạn điểm trao đổi đã được khấu trừ, tu vi của ngài sẽ được tăng lên luyện khí tầng mười.”
Hiệu suất làm việc của hệ thống có khác, ngay lập tức một dòng lũ linh khí từ bốn phương tám hướng đổ về phía Diệp Chiến. Thân thể của hắn như một cái lỗ đen điên cuồng cắn nuốt linh khí, đến bao nhiêu cắn nuốt bấy nhiêu không một chút ghét bỏ.
Một canh giờ hai canh giờ một ngày hai ngày ba ngày, Diệp Chiến vẫn ngồi yên tại đó nhắm mắt theo dõi quá trình hệ thống vận hành kinh mạch của mình.
Đan điền trong cơ thể như một vùng biển nhỏ không ngừng cuộn trào gầm thét, Vị Y cùng Lãnh Cơ Bạch cũng chỉ biết hít một hơi khí lạnh. Dù là thần thể huyết mạnh phi phàm cũng chỉ đến mức này thôi, huống chi đây mới chỉ là tầng thứ mười.
Có chăng, chỉ có một số thể chất khởi nguồn của hỗn hoang mới có thể vượt qua hắn được.
Nếu có thể an ổn phát dục, trong tương lai trên vũ đài thế giới, tên Diệp Chiến này cũng có một chỗ để cắm dùi.
Bất quá đây chỉ là chuyện trong tương lai Diệp Chiến mới biết được, trước mắt hắn chỉ biết buồn chán ngồi yên tại chỗ. Sau một thời gian dài cố gắng nắm bắt một chút mánh khóe của hệ thông, nhưng đáng tiếc cái gì cũng không nhìn ra.
“Bùm!” Đang lúc hắn ngồi ngủ gật, một âm thanh nhỏ vang lên từ bên trong cơ thể, linh khí cuồng bạo xung quanh cũng dần ngừng lại.
Lúc này, Diệp Chiến mới gật gà gật gù mở mắt ra nói: “Đã xong rồi sao!”
Đây là luyện khí tầng mười, cảm giác sức mạnh cuồn cuộn trong thân thể, Diệp Chiến hét lớn một tiếng để phát tiết. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, bây giờ hắn chỉ muốn tìm một vật để có thể kiểm chứng một chút sức mạnh, hắn thật sự có chút ngứa tay ngứa chân.
Bất quá chưa kịp phát tiết thì trong linh hồn lại truyền đến âm thanh quen thuộc, điều này làm hắn thật sự phát điên.
“Vị Y, mau mau mua mấy bình bổ huyết đan cùng bổ khí đan.”
“Chết tiệt.”
Rút kinh nghiệm từ hai lần trước, vừa thấy huyết mạch bị hút đi thì hắn liền ra lệnh cho Vị Y mua đan dược bổ sung khí huyết, hắn không muốn trải nghiệm cảm giác khó chịu như vậy thêm một lần nữa.
“Chuyện này, không đủ điểm trao đổi.”
“Ngọa tào, tại sao lại đến đúng lúc này.” Không chần chờ, Diệp Chiến vội vàng chạy về phía cửa đi ra ngoài, muốn xuống tầng hai mượn bạc.
Đáng tiếc, vừa đi được ba bước hắn lập tức ngã xuống nền nhà, cảm giác khí huyết điên cuồng bị rút đi làm cho lòng hắn nóng như lửa đốt.
Chẳng nhẽ hắn sẽ chết ở đây sao.
“Ký chủ, nhanh nhanh dùng điểm khí vận để đổi sang điểm trao đổi.” Nhìn Diệp Chiến mơ hồ sắp mất đi ý thức, Vị Y cũng sốt hết cả ruột. Nếu không được sự đồng ý của ký chủ, dù là cô cũng không thể can thiệp vào được.
Nằm trên mặt đất, cảm nhận khí huyết bị sói mòn một cách điên cuồng, lục căn của hắn đã không thể nhận biết được lục trần. Mặc dù không nghe hiểu Vị Y nói cái gì, nhưng trước khi mất đi ý thức hắn vẫn cố gắng nói hai chữ đồng ý.
Âm thanh vừa ra khỏi miệng, Vị Y lập tức thực hiện thủ tục đổi một điểm khí vận sang một vạn điểm trao đổi, sau đó mua mỗi loại năm mươi bình.
Lãnh Cơ Bạch đứng ở bên ngoài cũng sốt hết cả ruột, vừa nhận được đan dược từ hệ thống nó lập tức bay đến bên cạnh, dốc hết một trăm bình tương đương với một nghìn viên đan dược vào trong mồm Diệp Chiến.
“Vẫn không đủ, Vị Y tỷ mua thêm hai trăm bình nữa.”
Cuối cùng phải mất hơn năm trăm bình cho cả hai loại đan dược thì tình trạng của Diệp Chiến cũng từ từ thoái lui.
“Không rõ huyết mạch này thuộc loại gì mà biến thái như vậy?” Lãnh Cơ Bạch khoanh hai tay trước ngực, nhìn chằm chằm Diệp Chiến thì thầm.
“Ai biết, ngươi còn không xác định ra được thì ta làm sao biết.”
“Với lại, chờ Diệp Chiến tỉnh dậy, ta nghĩ ngươi lên nói sự thật cho hắn biết, tránh cho xảy ra việc như hôm nay, chết lúc nào cũng không biết.” Vị Y thở phào nhẹ nhõm nói.
Một chén trà sau, Diệp Chiến cuối cùng cũng tỉnh lại.
“Hô!” Vừa tỉnh dậy hắn sốt sắc lập tức kiểm tra toàn bộ cơ thể, thấy mọi thứ vẫn bình thường thì mới thở phào thoải mái.
“Tiểu Bạch tiểu bạch, ta muốn kiểm tra lại một lần nữa, rốt cuộc thân thể ta đang xảy ra chuyện gì?”
“Được.”
Lại một lần nữa bàn tay của Diệp Chiến đặt trên đầu Lãnh Cơ Bạch, luồng khí ấm áp quen thuộc lại chảy vào cơ thể.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một vài phút bình thường chỉ là một cái chớp mắt, nhưng thời điểm này đối với Diệp Chiến lại lâu tựa ngàn năm. Trong lòng thì lo lắng sợ hãi, chỉ sợ bản thân mình sẽ xuất hiện biến cố gì không thể khắc phục.
Vừa nhìn thấy Lãnh Cơ Bạch mở mắt, Diệp Chiến liền sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc thân thể ta xảy ra vấn đề gì?”
“Khụ! Diệp Chiến ngươi không cần lo lắng, thân thể ngươi hoàn toàn không có vấn đề xấu.”
Ánh mắt nghi ngờ, Diệp Chiến liền âm dương quái khí hỏi: “Ngươi nghĩ ta sẽ tin?”
“Đừng trêu chọc hắn nữa, nói chuyện chính đi.” Vị Y xuất hiện trên màn hình 3D nói.
“Được rồi được rồi, về vấn đề của Diệp Chiến ngươi cũng không có gì quá nghiêm trọng, những gì xảy với hắn gần đây chẳng qua là do huyết mạch thức tỉnh mà thôi.”
“Huyết mạch thức tỉnh?”
“Phải.”
“Tuy nhiên điều kiện để thức tỉnh lại có chút quái dị, đó chính là cắn nuốt huyết khí cùng linh khí của chính bản thân mình để thức tỉnh.”
“Vì vậy mới có cảnh tượng như những gì mọi người thấy.”
Diệp Chiến nghe xong liền dở khóc dở cười, cái này có được coi là tự cầm đá đập vào chân mình, tự lấy đao cắt thịt.