Không biết hôm nay Diệp Chiến ra đường đạp phải chân trái hay chân phải, mà vận may không ngừng kéo đến.
Cùng buổi sáng hôm đó, Khương bá chỉ ngồi nói chuyện với Tam Vân Thiên một lúc mà lúc ra về tên này lại đồng ý mua thêm một trăm quyển. Như vậy, cả ngày hôm nay bọn hắn đã thu về được một trăm hai mươi vạn lượng bạc trắng.
Đúng là làm giàu không khó.
“Dô, cạn ly, chúc mừng ngày đầu tiên làm ăn thuận lợi.”
Trên bàn tiệc tại phòng đặc biệt của tầng hai Thiên Hương lầu, tất cả mọi người khuôn mặt đều vui sướng lên chén cạn ly.
Nhìn mấy chục hòm bạc trắng bên cạnh, DIệp Chiến lại cười tít cả mắt, nhưng hắn vẫn có chút tò vì vậy liền hỏi: “Khương bá, vì sao tên này lại sẵn sàng bỏ ra một lượng bạc lớn như vậy, chỉ để mua mấy quyển sách phàm phẩm.”
“Người tu chân, cũng thích đọc mấy thể loại như này?”
Khương mẫu nghe vậy liền cười giải thích: “Tiểu chiến, mặc dù chúng ta đều là người tu luyện, có khả năng phi thiên độn địa, nhưng chưa thành tiên thì vẫn chỉ là người phàm, sẽ có thất tình lục dục có ham muốn trong lòng.”
“Lẽ dĩ nhiên sẽ không thể thoát khỏi sự cám dỗ của tục vật rồi. ”
Nghe vậy Diệp Chiến suy nghĩ một chút liền thì thầm: “Nếu vậy, bọn họ chắc hẳn cũng sẽ thích đọc mấy truyện thể loại ngôn tình?”
“Truyện ngôn tình, đó là thể loại gì?” Ninh Như Vân lần đầu tiên nghe được cái thể loại mới, cô không khỏi to mò hỏi.
“Ừm.”
“Đại loại là những câu truyện kể về tình cảm nam nữ, những cuộc tình bi tráng hay những cuộc tình tay ba.” Giải thích thì hơi khó hiểu, hắn liền mua chục quyển khác nhau rồi đưa cho mỗi người một quyển cầm đọc.
Kết quả không nằm ngoài dự đoán, ai nấy đều hết lời khen ngợi, tuy không hay bằng mấy tác phẩm viết về tu luyện, nhưng nó lại có cái gì đó lôi cuốn khiến cho người ta đọc mãi không dừng. Đặc biệt mỗi lần nữ chính bị tiểu tam bắt nạt, hoặc bị vu oan thì mấy người lại tức nổ máu mũi.
Càng đọc cảm xúc càng cao trào, cảm thấy nữ chính thật là ngu ngốc, bây giờ bọn họ chỉ muốn nhảy vào trong truyện để thế chỗ cho nữ chính, đánh cho đám người kia một trận để hả giận.
“Hừ! Không đọc nữa không đọc nữa, càng đọc càng bực mình.” Tôn tiểu nha đầu là người đầu tiên quăng quyển sách xuống bàn, khuôn mặt thì đỏ như quả cà chua, hai má không ngừng phập phùng vì tức giận.
Ngay sau Tôn tiểu nha đầu thì đến lượt Khương Xuân Lan, rồi tỷ muội Khương Lan cùng Ninh Như Vân cũng không thể kiên trì đọc tiếp.
DIệp Chiến nhìn bốn người bọn họ chỉ mỉm cười cũng không nói gì, bởi vì hắn biết mấy người này sẽ cầm lên đọc lại ngay thôi. Quả nhiên, một lúc sau mấy người thật sự nhịn hết nổi, lại cầm quyển sách trên bàn lên đọc.
Cứ như vậy, suốt đêm ngày hôm đó, không ai nói với nhau một câu, chỉ cố gắng đọc cho hết truyện để biết được kết cục của nhân vật chính.
“Hô!” Ngẩng đầu nhìn ra trời bên ngoài, thấy ánh bình minh đã nhen nhóm, Khương Kỳ thở dài một hơi cảm thán.
“Có thêm thể loại này trong tay, Vân Lan thư viện chúng ta càng thêm phong phú, kế hoạch lo gì không huy hoàng.”
Những người khác cũng gật đầu tán thành.
“Vậy nhạc phụ, bao giờ chúng ta sẽ chính thức mở cửa thư viện?”
Hắn thật sực mong chờ ngày đó đến, lần thăm dò đầu tiên này cực kỳ thành công, khách hàng cực kỳ ưa chuộng những thể loại như này.
Bạc, núi bạc, hắn đã có thể liên tưởng đến một núi bạc xuất hiện trước mặt.
“Bảy ngày sau chúng ta sẽ bắt đầu, vẫn cần phải có một khoảng thời gian để có thể chép được thêm nhiều bản sao hơn, cũng như chuẩn bị một số thứ cho Vân Lan thư viện.” Trầm ngâm một lúc, Khương Kỳ trả lời.
“Bảy ngày, trong bảy ngày này cũng không có việc gì quan trọng, tiểu chất sẽ đóng cửa bế quan tu luyện, mọi chuyện trông chờ vào mọi người.”
Khương Tử Chân nghe vậy thì cũng gật đầu nói: “Cũng tốt.”
Đúng lúc này, chỉ thấy Diệp Chiến vung tay lên một cái, một đống vật phẩm xấp thành núi hiện ra trước mắt mọi người.
“Đây là?”
Không để mọi người đợi lâu, Diệp Chiến chỉ vào đống đồ trên mặt đất, liền nói: “Sáu mươi vạn lượng bạc trắng, tiểu chất đã thay mọi người quyết định mua một số vật phẩm phục vụ cho tu luyện. Dù sao lúc này thực lực mới là quan trọng nhất, còn mấy thứ như vàng bạc chỉ là vật ngoài thân.”
Nhìn một đống đồ trên mặt đất, mọi người không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
“Đây là . . . tẩy tủy đan, còn đây là tăng khí đan, huyền cấp công pháp, hoàng cấp võ kỹ v.v…” Đọc tên từng món đồ, Khương Kỳ không khỏi chấn kinh.
Chỉ một chút bạc trắng đó lại có thể mua được nhiều thứ như vậy sao? Rốt cuộc Diệp Chiến là thần thánh phương nào, hắn còn bao nhiêu bí mật đang che giấu nữa. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng trong lòng hắn nhiều hơn là vui mừng và kích động.
Sau một hồi bàn bạc, Khương Lan cùng Ninh Như Vân cũng sẽ cùng đi bế quan, còn những người khác sẽ bận rộn chuẩn bị cho ngày thành lập thư viện.
Tiến lên tầng ba của Thiên Hương lầu, Diệp Chiến chọn đại một phòng, sau khi chào tạm biệt cùng mọi người hắn chính thức tiến hành bế quan lần đầu tiên. Không cần nghĩ cũng biết, với số điểm lớn như vậy sau lần bế này hắn sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
“Diệp Chiến, ta đề nghị ngươi mua một ít vật phẩm dùng để bố trí trận pháp, tránh để lúc quan trọng lại bị làm phiền, tạo thành nhiều phiền toái không đáng có.” Vừa vào trong phòng, Lãnh Cơ Bạch liền xuất hiện nhắc nhở.
Thấy đề nghị của tên này cũng có lý, hắn liền vào cửa hàng chọn mục trận pháp, nhưng nhìn một hồi cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ. Trận pháp dùng điểm trao đổi để mua không phải không có, nhưng cái nào cũng lên đến vài vạn điểm.
“Đồ ngốc, ta bảo ngươi mua vật bố trận chứ không phải mua trận pháp hoàn chỉnh, ta sẽ giúp ngươi khắc trận văn.”
“Ngươi, cũng biết cả khắc trận văn, xây dựng trận pháp.” Diệp Chiến ngạc nhiên mở mắt to nhìn chằm chằm, rốt cuộc tên này là tên biến thái nào mà cái gì cũng biết.
“Ngươi đã quên ta là bảo mẫu chuyên nghiệp sao?” Lãnh Cơ Bạch bĩu môi khinh thường.
“Sau này ngươi chính là gia gia của ta.” Lẩm bẩm một câu, hắn liền dựa theo yêu cầu của Lãnh Cơ Bạch mua một vài thứ.
Tự mình bố trận thật sự không đáng bao nhiêu tiền, chỉ hết hơn ba nghìn điểm trao đổi là hắn có thể bố trí trận pháp phòng ngự cho cả tầng ba. Xem ra, sau này hắn cũng phải chú ý học một chút nghề nghiệp như luyện đan luyện khí, mấy lĩnh vực này quá huyết kiếm.
Thông báo một chút về trận pháp cho mọi người biết, hắn liền chính thức tiến hành bế quan.
“Diệp Chiến chính là phúc tinh của Khương gia chúng ta, Lan Lan cùng Như Vân có thể kết làm đạo nữ với hắn chính là cơ duyên lớn nhất trong cuộc đời bọn nhỏ.” Khương Tử Chân sờ vào một lớp màng chắn ở trước cầu thang lên tầng ba mà không khỏi cảm thán.
Quay lại với Diệp Chiến, trận pháp vừa hoàn tất hắn liền điên cuồng cười to, nhảy lên giường lộn qua lộn lại trong sự vui sướng.
“Vị y, ngươi nói xem để đạt đến trúc cơ kỳ thì cần bao nhiêu điểm trao đổi?” Sau khi bình tĩnh lại, hắn liền lên tiếng hỏi.
“Diệp Chiến, ta đề nghị ngươi không tăng tu vi một mạch đến trúc cơ kỳ, mà hãy đánh bóng nền tảng giai đoạn luyện khí thật kỹ.”
“Giai đoạn luyện khí tuy là một cảnh giới cấp thấp không đáng nhắc đến nhưng nó lại giống như làm móng để xây một căn nhà vậy. Móng không chắc thì làm sao có thể xây lên được những tòa lầu chọc trời.”
“Nếu vậy, Vị Y tăng tu vi cho ta lên luyện khí tầng chín.” Suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy tên Lãnh Cơ Bạch này nói không phải không có đạo lý. Vì vậy, trước mắt vẫn lên tăng cường đến luyện khí tầng chín rồi tính sau.
“Có ngay, hai vạn năm nghìn sáu trăm điểm đã được khấu trừ, ký chủ hãy chuẩn bị tinh thần, tu vi sẽ được đề thăng đến tầng chín.”
Âm thanh vừa kết thúc, một luồng linh khí bên trong phòng điên cuồng hội tụ về phía Diệp Chiến, linh khí thông qua tất cả lỗ chân lông đi vào trong cơ thể, du động khắp kinh mặt toàn thân rồi hội tụ về phía đan điền.
Suốt một canh giờ linh khí điên cuồng tràn vào thân thể, nhưng dấu hiệu đột phá lên luyện khí tần bảy vẫn chưa thấy đâu, điều này làm ba người nghi hoặc không thôi. Theo lẽ thường, ở giai đoạn luyện khí không cần phải hấp thu nhiều linh khí như vậy.
Vì giai đoạn này, đan điền của người tu luyện khá nhỏ bé, không thể nào chứa đựng được một nguồn linh khí khổng lồ. Khi linh khí tràn đầy, tự khắc sẽ được mở rộng và cũng từ đó sẽ tấn thăng lên tầng tiếp theo.
“Thật là kỳ lạ!”
“Hai người các ngươi không phải đùa ta đấy chứ, ngày hôm qua tiểu Bạch đã kiểm tra qua thân thể cho ta và nói không có vấn đề gì rồi mà.” Diệp Chiến lúc này cũng có chút hoảng, không rõ cơ thể mình đang xảy ra vấn đề gì nữa.
Lại thêm một canh giờ nữa trôi qua, rốt cuộc Diệp Chiến cũng thành công tấn thăng lên luyện khí tầng bảy.
“Thân thể vẫn hoàn toàn bình thường, chẳng qua là lượng linh khí cần thiết để thăng cấp lớn hơn người khác một chút mà thôi.” Lãnh Cơ Bạch lên tiếng động viên.
Mặc dù vẫn có chút nghi ngờ, nhưng việc trước mắt hắn vẫn lên tập trung để thăng cấp lên luyện khí tầng chín.
Những vấn đề khác thì để tính sau.
Bởi vì lượng linh khí để tăng tu vi quá khổng lồ, vì vậy linh khí từ bốn phương tám hướng không ngừng đổ dồn về tầng ba Thiên Hương lầu. Điều này làm cho một số tu sĩ ẩn giấu tại thành Thiên Vân đều chau mày ngước mắt lên nhìn.
“Chẳng nhẽ lão già Khương Tử Chân đột phá lên kim đan.” Tại một gian phòng đơn sơ trong phủ thành chủ, một tên trung niên lưng hùm vai gấu không ngừng lẩm bẩm.
Cũng tại một nơi khác, trong một gian phòng xa hoa của một biệt viện rộng lớn, Tam Vân Thiên nằm nghiêng cắn hạt hướng dương. Hắn ngước ánh mắt nhìn về phía tầng ba Thiên Hương lầu, khuôn mặt ục ịch không khỏi cười một tiếng.
“Thú vị.”