Chương 21: Một vạn lượng một quyển, sao các ngươi không đi ăn cướp đi

Trong vòng bảy ngày ngắn ngủi, chỉ dựa vào mười năm chương đầu của truyện Đấu phá thương khung mà Thiên Hương lầu đã nổi tiếng khắp mấy thành trấn xung quanh.

Ngay lập tức có rất nhiều người nhận ra cơ hội làm ăn béo bở, bọn họ đều cử một hoặc vài người tiềm phục trong Thiên Hương lầu để ghi chép lại. Sau đó lại đem chúng bán cho những người cần, hoặc những tửu lầu xung quanh.

Việc này đã gián tiếp tăng lên độ nổi tiếng cho truyện và danh xưng Thiên Hương lầu, tuy nhiên có lợi thì cũng phải có hại, số người đến Thiên Hương lầu cũng giảm sút rõ rệt, đơn giản vì một số người không thích cảnh chen chúc.

Bọn họ thà chấp nhận nghe lại sau vài ngày, cũng không muốn hạ thấp thân phận của mình ở cùng đám dân nghèo.

Khương Tử Chân nhìn xuống đại sảnh mà phẫn nộ hét: “Khốn kiếp, một đám khốn kiếp.”

“Khương bá, chẳng nhẽ chúng ta cứ để bọn họ trắng trợn ăn cắp chất xám như vậy sao?” Ninh Như Vân cũng không thể nhịn được, khuôn mặt khẽ cau mày nhìn sang Khương Kỳ dò hỏi.

Nói thật, mấy ngày nay lòng cô nóng như lửa đốt, nhìn thấy doanh thu nhà mình đang trên đỉnh cao lại đột nhiên không ngừng tụt dốc, nhìn đám người thành chủ cười hả hê, nhiều khi cô chỉ muốn lao xuống đánh cho bọn này một trận rồi tống cổ bọn chúng ra ngoài.

Bất quá, khi nhìn sang Khương bá cùng Diệp Chiến, thấy hai người bọn họ vẫn đang cười thảnh thơi thì cô cũng có chút yên tâm hơn phần nào.

Nhưng tức thì vẫn tức, nếu không được xả ra chắc cô sẽ bị nghẹn mà chết mất.

“Lão tổ, Như Vân, hai người không cần lo lắng, kịch hay vẫn còn ở phía sau.” Diệp Chiến chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn xuống đại sảnh mà cười nhạt.

Mọi người thấy hắn tự tin như vậy, cũng không có ai lên tiếng chất vấn, tất cả chỉ lẳng lặng đứng im nhìn xuống đại sảnh tầng một theo dõi tình hình.

Vẫn như thường ngày, Tần Minh bước lên vũ đài mỉm cười chào mọi người, nhìn xuống phía dưới thấy số lượng người chỉ có hơn năm trăm hắn vẫn không để ý.

Điều chỉnh lại một chút cảm xúc, hắn cất giọng hô to: “Các vị, hôm nay chúng ta tiếp tục với chương mười sáu.”

“Tần lão, một ngày ngài có thể kể được nhiều hơn hay không? Mỗi lần đến đoạn hay lại kết thúc khiến tâm tình người ta thật sự quá khó chịu.” Một tên trung niên gầy còm, khoảng ba bảy bốn mươi tuổi khuôn mặt nhăn nhó nói.

“Phải, Tần tiên sinh, có thể kể nhiều hơn chút không?” Những người khác cũng nhao nhao bổ sung nói.

“Chuyện này . . .” Tần Minh vẻ mặt khó sử, nhìn mọi người một chút rồi lại thở dài.

Lão trung niên gầy còm thấy có hy vọng, liền tiếp tục gặng hỏi: “Tần sinh phải chăng có chuyện khó nói? Hay là cứ nói ra một chút, để mọi người cùng tìm cách giải quyết?”

“Đa ta các vị đã hậu ái cho Thiên Hương lầu, các vị cũng biết mỗi ngày dù cố gắng hơn nữa thì cũng chỉ thêm được hai chương, huống hồ lão Tần ta cũng chỉ là một người bình thường cũng cần ăn uống ngủ nghỉ.”

“Mong các vị thông cảm.” Tần Minh vừa nói vừa kể khổ.

“Nếu vậy, không biết Thiên Hương lầu có thể bỏ được cái mình yêu thích, mà bán lại cho chúng ta toàn bộ nội dung truyện.”

“Yên tâm, chúng ta sẽ chả một cái giá hợp lý.”

Tên trung niên gầy còm cười lên gian xảo, ánh mắt có chút tham lam nhìn về quyển sách dầy được để trên bàn trước mặt Tần Minh.

Hừ, cuối cùng đám nhóc các ngươi cũng đã lộ ra cái đuôi hồ ly, bất quá hắn lại rất vui vẻ phối hợp: “Chuyện này . . .” Khuôn mặt cố gắng tạo ra dáng vẻ khó xử.

Đúng lúc này, có một con tiểu nha hoàn đi lên ghé vào tai hắn thì thầm.

Đám người bên dưới không biết hai người họ đang thì thầm cái gì, nhưng đột nhiên thấy lão già Tần Minh khuôn mặt có vẻ đau khổ như không lỡ buông bỏ nhưng lại không thể làm gì khác. Chẳng lẽ Ninh lão bản nghĩ thông, nghĩ vậy trung niên gầy mọn liền dò hỏi: “Tần lão, không biết Thiên Hương lầu có đồng ý nhượng lại toàn bộ các chương truyện.”

Những người khác dường như cũng đã nhận ra được cái gì đó, ánh mắt cũng nóng bỏng nhìn về phía lão già đang ngồi trên vũ đài. Bọn họ cũng giống như tên trung niên gầy còm kia thôi, đều được các thế lực phía sau cử đến để thu mua trọn bộ truyện.

“Hài! Bán cho các vị không phải là không thể, nhưng mà giá cả không thể thấp được.”

“Tần lão cứ ra giá, bao nhiêu chúng ta cũng trả.”

“Đúng đúng vậy, mời Tần lão ra giá.”

Trên vũ đài, chỉ thấy Tần Minh dơ một ngón tay lên, mọi người liền mạnh rạn lên tiếng đoán: “Mười lượng bạc!”

“Một trăm lượng bạc!”

“Một nghìn lượng bạc?” Khuôn mặt đám người bắt đầu cau mày nhăn nhó, âm thanh một nghìn lượng bạc vang lên vẫn chỉ thấy lão già này lắc đầu.

Một nghìn lượng bạc không phải thì chẳng nhẽ là một vạn lượng bạc, một vạn lượng đã tương đương với một trăm lượng vàng, đó là một con sô rất lớn không phải thân phận như bọn họ có thể ra quyết định.

“Các vị, một vạn lượng bạc để mua truyện, không có trả giá.”

Nói xong, Tần Minh lại im lặng vuốt râu, ánh mắt nhìn xuống phía dưới quan sát tất cả các biểu hiện của mọi người.

Nhìn hắn trông có vẻ bình tĩnh như nước, nhưng trong lòng hắn lại nóng như lửa đốt, một đám người bên dưới đều là người có bối cảnh lớn phía sau. Nếu làm một đám này phật lòng, dù là Thiên Hương lầu cũng khó có thể gánh được.

Lão bản a lão bản, các người lần này chơi lớn rồi.

“Tam hoa thương hội chúng ta đồng ý mua với giá một vạn lượng bạc.” Đột nhiên, một âm thanh vang lên từ bên ngoài cửa làm tất cả mọi người giật mình.

Từ phía cánh cửa, một lão trung niên mập mạp toàn thân trắng trẻo hồng hào, khuôn mặt no đủ như phật di lạc từ từ đi vào. Chỉ thấy trên người hắn toàn bộ đều mặc trang phục quý tộc, hông đeo ngọc bội lấp lánh.

Hắn đi đến giữa đại sảnh, tay phải vung lên một cái một hòm gỗ liền xuất hiện trên mặt đất, khi hắn mở ra bên trong chứa toàn bộ đều là bạc trắng.

“Tu sĩ? Nhẫn giới chỉ?”

Tất cả mọi người có mặt không ai thèm quan tâm đến đống bạc trên mặt đất, đám người nhìn về phía người trung niên không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Có thể đột nhiên lấy ra đồ vật vậy chỉ có thể là tu sĩ, mà chỉ người có thân phận tôn quý thì mới có thể sở hữu pháp bảo không gian. Tuy bọn họ là người bình thường, nhưng thỉnh thoảng cũng có hóng hớt mấy chuyện trong tu chân giới.

Vì vậy những chuyện lông gà vỏ tỏi như này, bọn họ cũng có biết một hai.

“Tam Vân Thiên?”

Đứng trên tầng hai, Khương Kỳ cũng cực kỳ thất kinh, một người có thân phận tôn quý như hắn tại sao lại chạy đến thành Thiên Vân, một nơi hoang vu hẻo lánh đến chim không thèm ị.

Lại còn nhìn trúng một phàm vật như vậy?

“Tam Vân Thiên là ai? Tam hoa thương hội lại là thế lực gì?” Diệp Chiến quay sang Khương Kỳ hiếu kỳ hỏi. Một người ngay cả kính mắt cũng không thể quét ra, vậy chỉ có hai khả năng, một là có tu vi kim đan kỳ trở lên, hai là có pháp bảo che giấu.

“Tam hoa thương hội là một trong ba thương hội lớn nhất Thần Võ vương triều, còn Tam Vân Thiên là trưởng tử đời thứ tư của Tam gia.” Không chờ Khương Kỳ nói, Khương Tử Chân liền lên tiếng giải thích cho mọi người hiểu.

“Thân phận thật đúng là bất phàm!” Diệp Chiến quay lại nhìn tên trung niên ục ịch không khỏi lẩm bẩm.

Dưới đại sảnh, Tam Vân Thiên sau khi lấy ra đủ một vạn lượng bạc trắng, ngay lập tức đưa tay phải ra phía trước, một lực hút mãnh liệt phóng ra kéo quyển sách trên bàn của Tần Minh vào tay mình. Vừa bắt được quyển sách, hắn lập tức mở ra đọc, một lúc sau đột nhiên ngửa đầu lên cười to.

“Tốt tốt tốt.”

“Lão nhị lão tam, có quyển sách này trong tay hai người các lấy gì để đấu với ta.”

Lúc này, nhìn tâm trạng cười sung sướng của vị đại nhân trước mặt, Tần Minh cũng thở nhẹ ra một hơi, đã có tiền lệ vậy thì không có lý do nào để cho đám người kia lý sự. Các ngươi không thấy, ngay cả tu sĩ đều sẵn sàng bỏ ra một vạn lượng bạc để mua sao.

“Khụ!”

“Đa tạ vị đại nhân này ủng hộ cho Thiên Hương lầu chúng ta.”

“Không có gì, thuận mua vừa bán mà thôi, nhưng không biết ta có thể gặp được người đã viết ra tác phẩm này không?” Tam Vân Thiên phất tay cười nói.

“Chuyện này . . .”

Đang lúc hắn không biết lên xử lý như thế nào, tiểu nhà hoàn vừa rồi lại đi từ tầng hai đi xuống đến trước mặt Tam Vân Thiên cung kính nói: “Đại nhân, lão bản chúng ta cho mời ngài lên tầng hai gặp mặt nói chuyện.”

“Lão bản các ngươi sao?” Tam Vân Thiên suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý, hắn liền theo tiểu nha hoàn bước lên tầng hai.

Sau khi hai người rời đi, đám người có mặt tại đại sảnh cũng thở dài nhẹ nhõm, người tu chân đều là những người cao cao tại thượng, không phải là người bọn họ có thể đắc tội. Chỉ cần một ý niệm, ngay lập tức bọn họ sẽ trở về với ông bà tổ tiên, chết oan chết uổng.

“Chết tiệt, một vạn lượng bạc trắng.”

Tên trung niên gầy nhòm cuối cùng cũng phải nghiến răng nghiến lợi kêu người trở về phủ lấy một vạn lượng bạc. Không thể không mua, một khi để người của Tam hoa thương hội dành trước tiên cơ thì đến cháo bọn họ cũng không có mà húp.

Những nhà khác thấy vậy cũng không thể đứng yên, lập tức cho người của mình về nhà lấy bạc.

Đứng trên tầng hai, Diệp Chiến nhìn xuống đống bạc trắng hắn cười không khép được miệng, bạc trắng bạc trắng hơn hai mươi vạn lượng bạc trắng a.