Sáng sớm hôm sau, vừa dùng xong bữa sáng, Diệp Chiến liền cùng mọi người đi đến Thiên Hương lầu. Ngày hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày thay đổi lịch sử trong lĩnh vực tiên sinh kể truyện, vì vậy không ai muốn bỏ lỡ nó cả.
Tại một phòng vip đặc biệt trên tầng hai, nhìn xuống một đám khách nhân đang ngồi chật kín bên dưới, nghe đám người thảo luận Diệp Chiến không khỏi thầm than: “Nhạc phụ ra tay thật nhanh, chỉ trong thời gian ngắn mà lời đồn đã lan truyền khắp cả thành.”
“Ha ha ha.”
“Đây chỉ là một chuyện nhỏ.”
Không phải hắn muốn kể công, nhưng Khương Kỳ hắn bao năm ngồi trên vị trí cao nhìn xuống, một số thủ đoạn nhỏ như vậy không phải không có. Chẳng qua hắn là một người theo chủ nghĩa nho thánh, những chuyện tâm cơ nếu có thể không làm thì tuyệt đối không làm.
Nay vì đại nghệp của Khương gia, vì đại nghiệp của chất nhi hắn không thể không thi triển một chút thủ đoạn.
“Cộc cộc cộc.” Âm thanh do chiếc dép gỗ va chạm với sàn nhà vang lên.
Ở dưới đại sảnh tầng một, khi nghe thấy âm thanh quen thuộc mọi người liền im lặng hướng ánh mắt về phía vũ đài, một lão giả ăn mặc trang nhã thư sinh, lão vừa bước ra vừa mỉm cười nhìn mọi người.
Sau khi ngồi ổn định xuống chiếc ghế bắc đẩu, chỉnh đốn lại một chút y phục cho gọn gàng, lão liền hô lớn: “Các vị giang hồ bằng hữu một ngày tốt lành, lão họ Tần tên một chữ Minh, từ nay về sau sẽ phụ trách chương trình tiên sinh kể chuyện, mong các vị giúp đỡ.”
Nói xong, lão chắp tay ngang bụng cung kính một lần nữa.
Không khí trong đại sảnh đang yên lặng, một tên đại hán thô lỗ cười to nói: “Vậy hôm nay các ngươi định kể truyện gì?”
“Lão tử nghe nói các ngươi chuẩn bị ra mắt một tác phẩm truyện tu chân, kể lại chi tiết cuộc đời cũng như quá trình phát triển của một thiên tài từ khi còn nhỏ yếu, nếu không được như lời đồn thì đừng trách lão tử không nể mặt mà đập nát cái tửu lâu này.”
Người vừa lên tiếng là một đại hán trung niên, thân hình cao lớn, toàn thân được quấn quanh bằng da thú, để lộ ra chân tay nhám đen cùng một lớp lông rậm rạp trước ngực
Một số người nghe lời tục tĩu như vậy thì nhíu mày, bọn họ đang định quay sang giáo huấn một câu nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của hắn liền câm nín không dám ho he.
Phép Vua thua thằng liều, ai lại muốn động đến tên điên này.
Câu chuyện tưởng chừng như sẽ dừng lại tại đó, đúng lúc này, lại một âm thanh châm biếm từ bàn đầu tiên vang lên: “Ta tưởng ai, hóa ra là Mã tặc thất phu, một tên đầu heo như ngươi mà cũng biết đến thú vui tao nhã.”
“Dương . . . mặt . . . trắng . . .” Người được gọi là Mã tặc thất phu nghe vậy thì đập bàn đứng dậy hét lớn, gương mặt phẫn lộ đến thở phì phò.
“Có ngon ra ngoài đánh mới lão tử một trận.”
Trái ngược với đại hán thô lỗ, tên thanh niên lại mỉm cười xòe quạt thong thả uống trà nói: “Đánh với ngươi? Ta lại sợ ngươi chắc.”
Không khí đại sảnh bỗng nhiên trở nên căng thẳng, mùi thuốc súng nồng nặc.
“Có chuyện hay để xem rồi, một bên là Dương Lâm đại công tử phủ thành chủ, một bên là Mã Huyền bang chủ Thiết Huyết bang, không biết bên nào lợi hại hơn.”
“Ta cược Dương đại thiếu thắng.”
“Còn ta cược Mã bang chủ thắng.”
Nơi nào có người nơi đấy sẽ có con bạc, một tên trung niên béo ục ịch với nụ cười thân thiện nói: “Mại dô mại dô, tỷ lệ bây giờ đang là một ăn một, đặt đúng ăn tiền.”
“Cho ta một lượng đặt Dương công tử.”
“Ta ta đặt mười lượng cho DƯơng công tử.”
“V.v…”
Cả đại sảnh bỗng nhiên trở lên hỗn loạn như một cái chợ, Diệp Chiến đứng trên tầng hai nhìn xuống liền cười nhạt lắc đầu. Các ngươi diễn kịch cũng quá kém đi, nếu không phải người ngu thì sẽ lập tức nhận ra hai người này đang làm trò.
Ngồi trên vũ đài, Tần Minh vẫn ung dung thoải mái nở nụ cười, sáng sớm hôm nay hắn đã được lão bản dặn dò rất kỹ, nếu có người đến phá quán thì cứ mặc kệ, tùy cơ mà ứng biến.
Nhìn hai người bọn họ vẫn chỉ đấu khẩu qua lại, không có ý đứng dậy đi ra ngoài đánh nhau, Tần Minh liền lóe lên một ý: “Dương công tử, Mã bang chủ, chỉ có kẻ hèn nhát mới dùng lý lẽ để đi nói chuyện.”
Âm thanh vừa vang lên lập tức thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người, ánh mắt ai đấy cũng đều hiện lên vẻ thương hại thậm chí là hả hê.
“Ngươi, một con kiến cỏ lại dám lên mặt dạy bản công tử làm việc.” Vị Dương Lâm công tử quay đầu lại nhìn về phía Tần Minh, ánh mắt rét lạnh cùng lời nói băng hàn làm cho ai nghe cũng phải rùng mình.
“Ha ha ha.”
“Hai vị không cần tức giận, hai vị vẫn có thể tiếp tục ngồi nói chuyện, lão không có ý kiến, bất quá chỉ là . . .” Nói được nửa chừng, lão già Tần Mình vuốt râu một cái liền nhắm mắt an thần, không quan tâm đến những gì xảy ra xung quanh.
“Ngươi . . .” Tên họ Mã phẫn nộ quát lớn nhưng cũng chỉ dừng lại tại đó mà không biết làm gì.
Hắn liền quay sang nhìn Dương công tử xin ý kiến, nhưng hắn cũng đâu có biết trong lòng vị Dương công tử này cũng cực kỳ tức giận, chỉ là không thể hiện ra ngoài mà thôi.
Lão già này thật tâm cơ, không có ra lệnh trực tiếp đuổi khách thì hắn cũng không có cơ hội nổi đóa, nhưng cũng không thể ngồi lỳ tại chỗ được. Lúc này hắn thực sự tiến thoái lưỡng nan, đi thì không hoàn thành được nhiệm vụ, mà ở thì rất mất mặt.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng hắn cũng chỉ biết đứng dậy hừ một tiếng bỏ đi ra ngoài cửa. Đám lâu la thấy vậy cũng chỉ biết xám xịt rời đi, bọn họ biết đã không thể làm gì khác được nữa, tên thư sinh kể chuyện mới này thật khó chơi.
Đám người vừa rời khỏi, Tần Minh liền mở mắt cười nói: “Các vị, món khai vị như vậy đã kết thúc, chúng ta chính thức đi vào món chính ngày hôm nay.”
“Như mọi người đã nghe nói, bắt đầu từ hôm nay trở đi Thiên Hương lầu chúng ta sẽ thay đổi các mẩu truyện ngắn, thay vào đó sẽ là các câu truyện dài có tính xuyên suốt về một hoặc nhiều thiếu niên thiên tài, kể lại toàn bộ cuộc đời từ nhỏ yếu cho đến khi vấn đỉnh thiên hạ.”
“Hôm nay ta sẽ bắt đầu kể câu truyện đầu tiên mang tên Đấu Phá Thương Khung.”
“Đấu phá thương khung?” Mọi người đều thì thầm nhắc lại.
Âm thanh vừa cất lên, cả đại sảnh đều im lặng lắng nghe, chỉ một lúc sau tất cả mọi người từ ánh mắt cho đến khuôn mặt đều chìm đằm trong ý cảnh lời truyện. Một số người ban đầu đến Thiên Hương lầu chỉ vì ăn cơm uống trà, nhưng cuối cùng cũng không thể kháng cự mà đắm chìm trong đó.
Ngay cả Diệp Chiến cùng mọi người đang ngồi trên tầng hai cũng say xưa lắng nghe, quả nhiên giữa lời kể của một kẻ thất phu với lời kể của một nho sĩ đã hoàn toàn khác biệt. Nay lại được nghe thông qua lời kể của tiên sinh kể truyện, sự khác biệt ấy lại càng thể hiện rõ ràng như trời với đất.
Đúng là tu chân giới có khác, ngay cả nghe audio kể truyện cũng khác biệt hoàn toàn với nghe audio ở Lam Tinh,.
“Nhưng mà Vị Y, rõ ràng ta thấy tên Tần Minh này chỉ là người bình thường, lão làm sao có thể làm được hay vậy?”
“Nói dễ hiểu một chút thì đây là một nhánh nhỏ của pháp môn minh tưởng, có thể tăng cường linh hồn so với người bình thường. Vì vậy, trong lời hắn kể của lão có một chút thiên địa pháp tắc, giúp người nghe dễ dàng tưởng tượng trong ảo cảnh.”
“Thì ra là vậy.” Diệp Chiến không khỏi cảm thán.
Suốt từ sáng sớm cho đến khi gần chính ngọ, không có một ai rời khỏi tửu lầu, khách nhân chỉ có vào mà không có ra. Thành thử ra bây giờ đại sảnh tầng một đã chen chúc đến mấy nghìn người, nhưng như vậy cũng sẽ không có một ai ca phiền.
Đói thì ăn bánh ngọt lót dạ, khát thì kêu gọi một tách trà, khung cảnh chưa từng xuất hiện trong lịch sử thành Thiên Vân.
“Hô!” Đọc xong chữ cuối cùng của chương hai, Tần Minh thở dài một hơi dừng lại mỉm cười nhìn mọi người.
“Các vị, hôm nay chúng ta dừng lại tại đây đi, chương tiếp theo sẽ bắt đầu vào ngày mai, mọi người hãy chú ý đến đúng giờ.”
Cả đại sảnh bên dưới vừa rời khỏi ý cảnh trong truyện, khi tỉnh lại liền nghe được một tin không tốt thì bắt đầu phản kháng, không ngừng la ó.
“Tần tiên sinh, tại sao lại dừng lại, chúng ta muốn nghe tiếp.”
“Đúng vậy, chúng ta muốn nghe tiếp.”
“Kể tiếp kể tiếp, phản đối dừng lại.”
“Mau mau kể tiếp đi Tần tiên sinh, ta cầu xin ngài a.”
Nhìn hiện trường hỗn loạn, Tần Minh vẫn nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Các vị, người không phải là sắt thép, vẫn cần phải ăn uống nghỉ ngơi.”
“Với lại một lúc nữa, Thiên Hương lầu chúng ta sẽ có những bí mật bất ngờ dành cho quý vị.”
Lão nhân họ Tần nói xong cũng không chờ mọi người phản ứng, lão từ từ đứng dậy đi về phía cầu thang để lên tầng hai.
Cả đại sảnh lại quay sang nhìn nhau sôn xao bàn tán: “Lão già này nói có bí mật dành tặng cho chúng ta, không phải nói đùa đấy chứ, còn gì hay hơn so với nghe kể truyện.”
“Không biết, bất quá Tần tiên sinh nói cũng đúng, ta đột nhiên cảm thấy có chút đói. Tiểu nhị, cho ba cân thịt bò cùng một bình nữ nhi hồng.”
“Tiểu nhị . . .”
Mọi người không ngừng hô to kêu gọi món ăn, dù có phải chen trúc nhau thì cũng không ai muốn đứng dậy, không nhìn bên ngoài một đám người xếp một hàng dài không có chỗ ngồi sao.
Không khí tửu lầu lại trở về với vẻ náo nhiệt vốn có, mọi người vừa ăn vừa không ngừng thảo luận về vị thiếu niên thiên tài trong câu truyện vừa rồi.
Đúng như lời lão nhân nói, không để mọi người chờ lâu, trên vũ đài lại có một tiểu mỹ nhân mặc một bộ hỏa y, trên mặt cũng che một tầng sa mỏng màu đỏ từ từ đi ra. Trên tay cô còn cầm theo một cây đàn gỗ, nhưng nó lại có vẻ to và dài hơn những chiếc đàn thông thường.
“Chẳng lẽ lão già kia nói bí mật chính là hỏa y cô nương?” Một tên công tử ca nhíu mày hỏi, ngày bình thường không phải hỏa y cô nương thì cũng là thanh y cô nương đàn hát, như vậy thì có cái gì bí với chả mật.
Nhưng khi tiếng đàn được vang lên mọi người liền ngây người, càng nghe càng cảm thấy hay, tiếng đàn này quả thực là thiên cổ tuyệt khúc, nó hay hơn rất nhiều so với bất kỳ khúc đàn nào trước đây bọ họ từng nghe.
Trong khi mọi người chưa hết kinh ngạc, trên vũ đài lại có một thiếu niên trẻ tuổi anh tuấn bất phàm bất ngờ đi ra cùng với tiếng sáo du dương, tiếng đàn cùng tiếng sao hòa quyện vào nhau tạo lên một bản hợp tấu tuyệt hảo.
Diệp Chiến đứng trên tầng hai nhìn xuống không thể không mỉm cười khen tặng, quả nhiên bất ngờ, hợp tác cùng một người như vậy lo gì đại kế không thành.