“La là lá la là la . . .” Đi dọc theo con đường trở về Khương phủ, tâm trạng của Diệp Chiến lúc này rất tốt.
Mặc dù cơm canh tại Thiên Hương lầu rất ngon, nhưng hắn lại thích đồ ăn do chính Khương mẫu nấu hơn, không vì lý do nào hết chỉ đơn giản là hắn muốn cảm nhận bữa cơm gia đình mà hai đời hai kiếp không có được.
Những khoảng khắc giản dị như vậy không biết sẽ kéo dài được bao lâu, một ngày hai ngày hay một năm hai năm. Có thể ngay ngày mai ,một tên tà tu nào đi ngang qua nổi hứng đồ thành, hoặc đám hải tộc kia thay đổi ý định làm cho thú triều đến sớm hơn.
Hắn không biết ngày mai sẽ ra sao, chết hay sống, chính vì vậy mỗi ngày được sống thì hắn đều cố gắng tận hưởng trọn vẹn.
Bữa cơm vẫn giản dị như thường ngày, bất quá hôm nay có thêm hai thành viên mới là ông cháu hai người Tôn tiên sinh.
“Tôn tiên sinh, ủy khuất hai người ở lại đây một thời gian, chờ cho vụ án lắng xuống rồi chúng ta tính tiếp.”
Hiện tại vụ án triệu gia liên quan đến tà tu rất phức tạp, Diệp Chiến không dám mạo hiểm cho tử tôn hai người lộ diện bên ngoài. Nếu không, không chỉ bản thân họ gặp nguy hiểm mà ngay cả Khương phủ cũng có thể bị liên lụy.
“Không ủy khuất, không ủy khuất, lão già ta còn phải cảm ơn tiểu huynh đệ ra tay cứu giúp, nếu không hai ông cháu chúng ta ngày hôm qua thật sự là vạn kiếp bất phục.” Nói xong, Tôn lão tiên sinh đưa ly rựu lên kính một chén rồi ngửa cổ uống cạn một hơi.
“Diệp đại ca, tiểu Kiều cũng xin kính huynh một ly.” Nhìn hành động giang hồ hào sảng của gia gia, Tôn Kiều cũng làm hành động bắt chước.
Nhưng có vẻ tiểu a đầu này chưa từng uống rựu, rựu vừa vào đến cổ họng liền ho khan sặc sụa, mặt đỏ như quả cà chua.
Bốn tên hộ vệ đứng bên ngoài phòng nhìn vào liền cười to, ngay đến cả Khương mẫu cùng Khương Lan cũng không nhịn được mà che miệng cười.
Buổi tiệc rựu cứ như vậy mà kết thúc trong vui vẻ, vừa trở về phòng của mình Diệp Chiến liền nhảy lên chiếc giường êm ái mà lăn ra ngủ.
Nửa đêm canh ba, ánh trắng sáng vằng vặc chiếu rọi vào căn phòng.
Đang trong giấc mộng xuân, cơn đói cồn cào từ đan điền khiến khuôn mặt của Diệp Chiến không ngừng nhăn nhó khó chịu. Theo thời gian, cảm giác khó chịu ấy không ngừng gia tăng, bắt buộc cho hắn không thể không tỉnh lại thực tại.
Nếu có người đứng từ xa quan sát, bọn họ có thể dễ dàng thấy huyết nhục trên người Diệp Chiến đang không ngừng co rút. Da thịt trở lên khô héo, khí huyết trở lên hỗn loạn, đầu tóc bắt đầu chuyển sang màu bạc trắng như những ông già.
“Đói đói, ta đói, linh khí, khí huyết.” Âm thanh quen thuộc lại một lần nữa xuất hiện, nó không ngừng kêu vang truyền vào trong linh hồn.
“Lại nữa.” Diệp Chiến tức giận phẫn nộ hét lớn, nhưng âm thanh lại chỉ khàn khàn như một lão già sắp chết.
“Nhanh nhanh, Vị Y cho ta hai mươi bình bổ khí đan cùng hai mươi bình bổ huyết đan.”
Ngay lập tức, bốn mươi bình đan dược hiện ra trước mặt. Hắn không thể quan tâm được nhiều nữa, cố gắng đưa bàn tay run rẩy cầm lấy lọ đan dược mà dốc hết vào mồm. Một lọ hai lọ cho đến khi dùng hết tất cả bốn mươi lọ thì tình trạng thân thể mới thuyên giảm đi một nửa.
Cảm nhận thân thể không còn bị hút đi khí huyết, Diệp Chiến mới thở nhẹ ra một hơi.
“Thật nguy hiểm!” Lẩm bẩm một câu, hắn dùng nốt số điểm còn lại để mua năm bình bổ khí đan cùng năm bình bổ huyết đan, sau đó không chần chừ liền nuốt tất cả đan dược xuống bụng.
Hàng hệ thống đúng là chất lượng tinh phẩm, hắn không khỏi thầm than.
Từ từ đứng dậy đi đến bên chiếc gương đồng, nhìn vào bản thân mình trong đó, vẫn cơ thể cường tráng của một thiếu niên, cùng với một mái tóc màu đen đến ngang hông. Không còn sót lại chút dấu vết của quá trình lão hóa già nua vừa rồi.
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Đây đã là lần thứ hai hắn bị như vậy, chẳng nhẽ như trong mấy quyển truyện tu chân có lão gia gia bên cạnh, bây giờ hắn đang không ngừng hấp thu linh khí và khí huyết của mình để sống lại.
Nghĩ đến đây hắn liền rùng mình lắc đầu, chín mươi chín phần trăm lão gia gia đều không phải cái gì tốt lành, bọn họ đều chờ nhân vật chính trưởng thành rồi đoạt xá.
“Bạch tiên sinh, bạch tiên sinh, mau mau quét giúp ta xem có phát hiện một linh hồn nào khác đang chú ngụ trong cơ thể ta không?” Diệp Chiến âm thầm truyền âm hô lớn.
Sóng không gian dung động, Lãnh Cơ Bạch từ từ đi ra nói: “Không cần sợ hãi, vừa rồi ta đã quan sát rất kỹ, không hề tồn tại một gợn sóng linh hồn nào khác xuất hiện trong quá trình hấp thu khí huyết cùng linh khí.”
“Bất quá ta cũng chưa rõ xảy ra chuyện gì, có thể là thể chất hoặc huyết mạch đang được kích hoạt cũng nên.”
Nghe vậy, Diệp Chiến liền yên tâm, nhịp đập của tim cũng từ từ hạ xuống, thân thể cũng dần dần được thả lỏng.
Không có lão gia gia liền tốt, còn về vấn đề huyết mạch hay thể chất gì đó hắn không quan tâm.
Đưa tay nhấn mở giao diện cá nhân, nhìn vào số điểm trao đổi lại về không làm cho hắn có chút buồn rầu, nếu tối nào cũng cần một lượng đan dược như vậy thì thật tốn kém.
Hơn mấy nghìn điểm lại đi tong ngay trước mắt, hắn khóc không ra nước mắt.
“Diệp Chiến, để an toàn tốt nhất ngươi lên để ta kiểm tra một lần, nếu thể chất gặp vấn đề gì thì có thể sớm đưa ra phương pháp giải quyết.” Lãnh Cơ Bạch lên tiếng đề nghị.
Suy nghĩ một chút, Diệp Chiến âm trầm dò hỏi: “Kiểm tra thân thể có thể kiểm tra cả những bí mật ẩn sâu bên trong?”
“Có thể.”
Diệp Chiến lại rơi vào trong khoảng lặng trầm tư, nửa muốn nửa không. Nếu không làm kiểm tra thì nhỡ đâu xảy ra vấn đề gì thì hắn có hối hận cũng không kịp, nhưng nếu kiểm tra ra cái gì thì . . .
“Ài.” Đi đến bên cửa sổ thở dài, ngước đầu lên ngắm nhìn mặt trăng.
Nhìn hành động kỳ lạ như vậy của Diệp Chiến, Lãnh Cơ Bạch khó hiểu hỏi: “Vị Y, ngươi nói xem hắn đang nghĩ gì trong đầu.”
“Chẳng phải chỉ là kiểm tra thể chất thôi sao, có cái gì to tác đâu mà suy nghĩ.”
Vị Y nghe vậy thì cũng phình má suy tư, miệng thỉnh thoảng lẩm bẩm: “Có thể do ám ảnh quá khứ bị bỏ rơi chăng?”
“Hai người các ngươi còn nhỏ lên chưa hiểu được sự nóng lạnh của tình người, người này đang rơi vào trạng thái suy nghĩ hỗn loạn. Nếu hắn ta chỉ là một phế vật thì còn tốt, nhưng nếu kiểm tra ra là một thiên tài nhưng vẫn bị vứt bỏ thì.”
“Mà thôi, hãy để cậu ta yên, muốn tháo chuông thì cần phải tìm người buộc chuông, lúc này không ai có thể giúp được cậu ta hết.”
Lãnh Cơ Bạch cùng Vị Y nghe vậy cái hiểu cái không, nhưng hai người biết Diệp Chiến cần một không gian yên tĩnh để suy nghĩ, hai người cũng liền im lặng theo dõi.
Cứ thế căn phòng lại rơi vào một khoảng không tĩnh lặng, Diệp Chiến thì vẫn ngồi thẫn thờ hai tay chống cằm ngước lên nhìn mặt trăng.
Đúng như cô gái thần bí kia nói, trong đầu hắn lúc này rối như tổ ong vò, hắn không biết lên quyết định như thế nào. Một bên là tương lai huy hoàng sáng lạng, một bên là quá khứ đau thương, hắn lên chọn cái nào bây giờ.
“Tiểu Chiến à, sau này nếu bạn gái con hỏi giữa mẹ và cô gái đó cùng rơi xuống nước thì con sẽ chọn ai, lúc đó con sẽ lựa chọn như thế nào?”
“Cái này . . . con không biết.”
“Vậy nếu cô gái đó lại tiếp tục hỏi giữa sự nghiệp và tình yêu, con sẽ chọn bên nào?”
“. . . con con cũng không biết.”
“Tiểu Chiến.”
“Trên đời này sẽ có rất nhiều câu hỏi bắt con phải lựa chọn, nếu đã không thể chọn được vậy tại sao không cố gắng để đạt được cả hai.”
Hồi tưởng lại đoạn đối thoại giữa hai mẹ con vào lần sinh nhật thứ mười tám, Diệp Chiến liền nở nụ cười: “Đúng! Ta cần gì phải tự làm khổ mình, tại sao cần phải tự đưa mình vào thế khó.”
Chỉ cần hắn có sức mạnh, đến lúc đó hắn có thể đứng trước mặt bọn họ dõng dạc hỏi, tại sao lại nhẫn tâm với hắn như vậy? Còn bây giờ hắn không có sức mạnh, nếu tương lai cũng chỉ là con sâu con kiến vậy thì lỗi đau này sẽ bám theo hắn suốt cả cuộc đời.
“Hô!” Thở nhẹ ra một hơi trọc khí, Diệp Chiến quay sang tiểu Bạch hô lớn: “Bạch tiên sinh đến đây, mau giúp ta kiểm tra một chút thể chất.”
Vị Y cùng Lãnh Cơ Bạch yên lặng chờ suốt một canh giờ, vừa thấy khuôn mặt Diệp Chiến giãn ra, nụ cười lại nở trên môi thì hai người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Con đường tu chân không phải sợ thiên phú kém, cũng không phải sợ không đủ chăm chỉ, mà chỉ sợ tâm ma không được giải.
“Đến ngay.” Lãnh Cơ Bạch hô lớn một tiếng liền bay đến bên cạnh cửa sổ.
Đã nhìn qua Ninh Như Vân làm một lần, vì vậy Diệp Chiến rất nhanh chóng đặt bàn tay mình lên đầu của Lãnh Cơ Bạch.
Một phút sau kết quả kiểm tra đã có, lúc này hắn thực sự rất hồi hộp chờ đợi kết quả. Không phải trông mong mình có thể chất huyết mạch gì cả, cái hắn lo sợ nhất là cơ thể của mình xảy ra vấn đề, ở tu chân giới mặc dù thực lực thông thiên, nhưng cũng có rất nhiều bệnh nan giải khó chữa khỏi.
“Bình thường đến không có gì lạ, cơ thể cũng không xảy ra vấn đề gì lớn không cần lo lắng.” Lãnh Cơ Bạch một lúc sau nhàn nhạt lên tiếng.
“Bình thường . . . đến không có gì lạ?” Nhận được câu trả lời Diệp Chiến dở khóc dở cười, nhưng mà cơ thể không xảy ra vấn đề gì thì hắn cũng yên tâm.
Như vậy mọi vấn đề đã được giải quyết rõ ràng, tranh thủ lúc trời còn chưa sáng, hắn lại leo lên giường đánh một giấc thật ngon.
Trong khi đó, ở một nơi xa xôi cách Đại Lục Vạn Châu mấy tầng thế giới, ở trong một căn phòng toàn bộ đồ đạc đều là màu hồng đầy nữ tính, tiểu Bạch cùng Lãnh Cơ Vị Y lăn ra giường trò truyện to nhỏ.
“Tại sao ngươi không nói thật với hắn.”
“Tên này rất bí ẩn, thiên cơ bị người khác làm hỗn loạn không thể nhìn, huyết mạch thì rất cường đại nhưng lại bị phong ấn.”
“Nhưng mà ta phát hiện một vấn đề rất kỳ lạ, tên này có thần linh căn, chí tôn cốt cùng trùng đồng, nhưng tất cả lại bị khô héo không sức sống dẫn đến kiểm trắc ra là một phế vật, ta phải kiểm tra đi kiểm tra lại mới phát hiện ra.”
“Vậy sao!”
Lãnh Cơ Vị Y thông qua màn hình 3D nhìn Diệp Chiến đang ngủ mà nở nụ cười, ký chủ này của cô càng ngày càng thú vị.